Edit: Lune
Lúc Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù chơi trò chơi, thật ra tổ chương trình vẫn đang quay, có cả cameraman lẫn dùng gopro.
Mọi người trong tổ chương trình nghe lời tỏ tình vọng khắp hẻm núi của Cố Cẩm Miên đều xúc động không thôi, song cũng vô cùng phấn khích, bọn họ nhận ra đây có thể sẽ là một màn kinh điển phong thần trong mùa này.
Sau khi đáp xuống, hai người tránh camera, bóp micro gắn trên người vừa đi vừa nói chuyện.
Nhóm cameraman vẫn đang âm thầm quan sát.
Căn cứ vào kinh nghiêm quay chụp mấy mùa của bọn họ, lúc này hai người kia chắc chắn đang thổ lộ tâm tình với nhau, có khi còn xúc động ôm hôn nhau thắm thiết.
Ban đầu đúng là có dấu hiệu như thế, ánh mắt Cố Cẩm Miên long lanh nhìn Ân Mạc Thù.
Nhưng mọi chuyện sau đó lại vượt khỏi dự đoán của bọn họ.
Sắc mặt Cố Cẩm Miên bỗng nhiên trở nên tái mét, cơ thể lung lay như sắp ngã.
Sau đó cậu bám vào hàng rào bắt đầu nôn thốc tháo.
Nôn.
Nhóm cameraman quay sang nhìn nhau, những nhân viên khác trong tổ chương trình cũng ngơ ngác.
Điều này có lẽ liên quan đến điểm mù của bọn họ.
Là lo lắng quá à? Hay do chơi quá nhiều trò cực hạn nên cơ thể không chịu nổi?
Nghĩ đến khả năng này bọn họ vội vàng chạy tới. Dù là nghệ sĩ xảy ra chút vấn đề bọn họ đã lo muốn chết rồi mà đây còn là tiểu thiếu gia quý giá của nhà họ Cố.
Bọn họ chạy qua cũng gọi theo cả tổ bác sĩ nữa.
Lúc bọn họ thở hổn hển chạy tới, Ân Mạc Thù đang muốn kéo Cố Cẩm Miên nhưng lại bị Cố Cẩm Miên đẩy ra, sau đó bám vào hàng rào nôn còn nghiêm trọng hơn.
Như thể muốn nôn cả mật ra ngoài.
Người trong tổ chương trình bị dọa sợ.
Đạo diễn đang thi đấu cũng đuổi đến.
“Chắc là chơi quá nhiều trò cực hạn trong thời gian ngắn.” Bác sĩ nói: “Đừng căng thẳng quá, trước hết đưa tới bệnh viện kiểm tra đã.”
Nhân viên công tác vội vàng đỡ cậu lên xe RV.
Lúc Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An chạy đến, Cố Cẩm Miên đã được đỡ lên xe rồi. Ân Mạc Thù đứng yên một chỗ, vẻ mặt của hắn so với bầu trời đang âm u còn khủng khiếp hơn nhiều.
“Ủa Home sao thế?” Bách Tâm Vũ đứng bên cạnh hẻm núi nơi mưa gió sắp kéo đến, nói với giọng điệu cẩn thận nhất trong đời mình.
Ân Mạc Thù không nói gì.
Bờ môi mỏng của hắn mím lại thành một đường thẳng tắp, đôi mắt khép hờ nhìn xuống tay mình, lạnh lẽo đáng sợ như xác ướp bị đóng băng.
Đỗ Bạch An kéo Bách Tâm Vũ không cho cậu ta nói chuyện: “Trước hết chúng ta ghi hình cho xong đi đã.”
Ba tiếng trôi qua, cuộc thi đấu của bọn họ cũng chấm dứt, lúc quay đoạn kết đạo diễn gọi mọi người tập trung lại để nhanh chóng quay nốt cảnh cuối.
Cố Cẩm Miên đang ở trong bệnh viện, làm kiểm tra thì không thấy có vấn đề gì nhưng nhìn qua lại thật sự không ổn.
Đáng lẽ hôm nay Thi Nghi đã phải rời đi nhưng bất ngờ xảy ra chuyện như vậy nên dĩ nhiên bà không thể đi được nữa.
Bà ngồi trên giường bệnh nhìn Cố Cẩm Miên suy yếu, không chỉ sắc mặt tái nhợt mà bộ dáng mệt mỏi còn không mở mắt, Thi Nghi thấy vậy vừa đau lòng lại sốt ruột: “Có chuyện gì thế, hay đến bệnh viện khác kiểm tra lại xem?”
“Mẹ à.” Cố Thanh Dương đè bả vai bà xuống, trấn an: “Đây đã là bệnh viện tốt nhất rồi, chưa đến nỗi làm kiểm tra mà lại không phát hiện được vấn đề gì.”
“Vậy nó đang bị làm sao?”
Cố Cẩm Miên cuộn mình trên giường, người cao mét tám nhìn qua chỉ còn một nhúm, cậu ôm bụng, hàng mi ngay dưới mí mắt ướt át.
“Sau này không để nó chơi mấy trò như vậy nữa!” Giọng Thi Nghi nghiêm khắc nhưng không giấu nổi đau lòng: “Mấy đứa cũng đừng mua xe thể thao cho nó.”
Cố Thanh Dương đương nhiên mẹ bảo gì cũng vâng, dịu dàng vỗ về Thi Nghi.
“Nếu cơ thể nó lại có vấn đề gì thì mẹ phải làm sao bây giờ.” Trong giọng nói của người phụ nữ mạnh mẽ như Thi Nghi hiếm khi xuất hiện vẻ yếu đuối như vậy.
Cố Thanh Dương nghe hiểu ý bà.
Trước kia Cố Cẩm Miên vì Quý Nam nên tâm lý có chút vấn đề đã khiến bọn họ kinh hồn bạt vía lắm rồi. Nếu giờ cơ thể lại xảy ra chuyện gì, bọn họ còn không phải khó chịu muốn chết à.
May mà gặp được Ân Mạc Thù, trông cậu đã tốt hơn nhiều.
“Sao Ân Mạc Thù còn chưa đến? Bạn trai kiểu gì không biết!” Cố Thanh Dương nói: “Để anh gọi cậu ta đến.”
Vừa nghe hắn nói, Cố Cẩm Miên vốn đang yên lặng lại lật người đến mép giường muốn nôn tiếp, nhưng trong dạ dày cậu đã không còn gì nên chỉ nôn khan hai tiếng.
Thi Nghi vội vàng đứng dậy vỗ nhẹ vào tấm lưng mảnh khảnh của cậu.
“Đừng gọi.” Giọng Cố Cẩm Miên yếu ớt khàn khàn, lời nói tựa như giấy ráp mài ra: “Bọn con đóng giả người yêu, đừng gọi anh ta.”
Thi Nghi và Cố Thanh Dương kinh ngạc.
Cố Cẩm Miên khó khăn ngồi dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường chặn Ân Mạc Thù ngay trước mặt hai người.
Lúc này hai người mới nhận ra Cố Cẩm Miên không phải đang nói đùa.
Thi Nghi không thể tin được, giọng bà sốt sắng: “Chuyện là thế nào?”
“Lần trước con đăng một bài nực cười vào vòng bạn bè, cố tình nói với Quý Nam rằng con không thích Hàng Uyển Đình.” Cố Cẩm Miên nói rõ từng chút một: “Thật ra hiện trường lúc đó xấu hổ lắm, Ân Mạc Thù thuận thế giúp con rồi con giả vờ thích anh ta, sau đó lại vì đủ loại chuyện mà bọn con tiếp tục diễn theo như vậy.”
Hai người chết lặng.
Cố Thanh Dương là người phản ứng đầu tiên nhưng trọng điểm của hắn lại là: “Hai đứa giả vờ làm người yêu mà cậu ta còn hôn em!?”
Cố Cẩm Miên lại muốn nôn, cậu nôn khan, nước mắt sinh lý cũng chảy ra.
“Hai đứa ngủ với nhau chưa?” Cố Thanh Dương hỏi.
“Chưa!” Cố Cẩm Miên phản bác bằng sức lực lớn nhất của mình lúc này.
Cố Thanh Dương bị Thi Nghi tát cho một cái: “Giờ con nói chuyện này để làm gì!”
Cố Thanh Dương không dám lên tiếng.
Chuyện này rõ ràng là Cố Cẩm Miên sai, làm chuyện nực cười như vậy không chỉ lừa Quý Nam mà còn lừa fan cùng khán giả, lừa hết mọi người trong nhà, thế nhưng người bị đánh bị chửi lại toàn là hắn. Nếu như trước kia Cố Thanh Dương chắc chắn sẽ mắng Cố Cẩm Miên, mở ra hình thức trào phúng cấp mười.
Nhưng giờ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt và ánh mắt hoảng hốt kia của Cố Cẩm Miên, một câu Cố Thanh Dương cũng không mắng nổi.
Hắn cúi người ôm lấy Cố Cẩm Miên, vỗ vỗ vai cậu: “Chuyện có lớn cỡ nào đâu mà phải đến nỗi như vậy.”
Được ông anh trước giờ luôn om sòm cãi nhau với mình ôm vào trong ngực an ủi, cổ họng Cố Cẩm Miên nghẹn lại, suýt nữa bật khóc thành tiếng.
Không ai biết việc cậu trải qua đả kích cỡ nào, cũng không thể nói là đả kích mà phải là hủy diệt.
Cũng không ai biết thế giới của cậu hiện giờ đang bị phá thành từng mảnh vụn ra sao.
Tác giả mà cậu ghét nhất lại xuyên vào nam phụ cậu yêu nhất.
Cái tên chó chết không biết là yêu ma quỷ quái gì kia lấy khuôn mặt và cơ thể Ân Mạc Thù để giả danh lừa bịp, mới nghĩ vậy thôi đã khiến cậu không thể chịu nổi.
Mà cậu…
Lại còn nói thích hắn!
Trong phút chốc thật sự không có cách nào chấp nhận được.
Nếu có thể gào khóc thì tốt rồi.
Nhưng Cố Cẩm Miên lại không thể khóc nổi.
Cái tên trời đánh Hà Bất Tẫn này, ở thế giới khác dùng ngòi bút để tàn phá Ân Mạc Thù còn chưa đủ lại còn xuyên đến người Ân Mạc Thù làm người ta phẫn nộ.
Cố Cẩm Miên chỉ ước có thể đồng quy vu tận với hắn ở thế giới này, sau đó đến thế giới hiện thực lại đại chiến thêm tám trăm hiệp nữa.
Đây là động lực lớn nhất giúp cậu ngồi dậy hiện giờ.
Lãng tử chuyên dọn bãi chiến trường Cố Thanh Dương thấy đây chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ có điều thấy đứa em trai như thiên sứ của mình bị chấm mút làm hắn rất khó chịu, song Thi Nghi lại thấy việc này vô cùng nghiêm trọng.
Hai người dỗ dành Cố Cẩm Miên để cậu ngủ một giấc, sau khi ra cửa Thi Nghi lập tức gọi điện thoại cho Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù gần như lập tức bắt máy: “Dì Thi.”
Hắn không hỏi gì cả mà chờ Thi Nghi nói chuyện.
“Con với Miên Miên xảy ra chuyện gì?” Thi Nghi hỏi thẳng vào vấn đề.
“Giữa bọn cháu xuất hiện chút mâu thuẫn.” Ân Mạc Thù thận trọng trả lời.
“Con đừng gạt dì, Miên Miên đã nói hết với dì rồi, nói hai đứa đóng giả người yêu.” Thi Nghi giận dữ: “Dù hai đứa có lý do phải làm vậy nhưng sao đến cả người trong nhà cũng lừa gạt như thế!”
Ân Mạc Thù siết chặt điện thoại, mãi lâu sau cũng không lên tiếng.
Hắn không ngờ Cố Cẩm Miên sẽ nói chuyện này cho người nhà biết, điều đó chứng tỏ ngay cả diễn cậu cũng không muốn diễn nữa, cậu muốn cắt đứt quan hệ với hắn.
“Cháu thật sự xin lỗi.”
Thi Nghi há to miệng, không nói nên lời.
Bà cảm thấy quan hệ hai người dù là giả nhưng tình cảm chưa chắc đã là giả. Chuyện đó bà vẫn có thể nhìn ra được nhưng bà không hiểu tình huống cụ thể ra sao, hơn nữa hai người lại không ai muốn giải thích với bà.
Thi Nghi không dạy bảo cũng không mắng người, bất đắc dĩ tắt máy.
Cố Cẩm Miên nằm trong phòng bệnh cũng không hề ngủ.
Đã xảy ra chuyện khủng khiếp như thế, sao cậu có thể ngủ nổi.
Cậu lật qua lật lại, nằm cũng không yên.
Cậu suy nghĩ kỹ một hồi, lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh cả.
Cố Cẩm Miên: “Anh cả, anh có biết đạo sĩ Mao Sơn nào lợi hại không?”
Cố Cẩm Miên: “Cũng không cần phải đạo sĩ Mao Sơn, cao tăng nào lợi hại cũng được? Em cũng không hiểu lắm.”
Cố Cẩm Miên quả thật không hiểu chút nào với mấy thứ này, cậu từng là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, tín ngưỡng khoa học và dân chủ. Sau đó bởi xuyên vào trong truyện nên có hơi dao động, tuy thế nhưng cậu vẫn tin vào khoa học, ngay cả chuyện Cố Tịch Quân thả mèo vào trong nhà cậu, cậu cũng cảm thấy không cần thiết.
Hiện giờ cậu đã bị buộc phải hỏi đến anh cả, tìm một người có năng lực để đuổi Hà Bất Tẫn ra khỏi cơ thể của Ân Mạc Thù.
Tuy cậu biết bản thân mình có thể cũng bị phát hiện ra điểm khác thường nhưng cậu vẫn muốn nghĩ mọi cách để đuổi Hà Bất Tẫn đi.
Dù là chạy về thế giới hiện thực hay đi bất cứ đâu cũng được, tóm lại cậu không thể chịu đựng được việc Hà Bất Tẫn ở trong cơ thể của Ân Mạc Thù.
Cố Tịch Quân họp xong mới thấy tin nhắn của Cố Cẩm Miên và Cố Thanh Dương gửi đến.
Hắn không hề do dự mà đọc tin nhắn của Cố Cẩm Miên trước.
Cố Tịch Quân: “?”
Cố Cẩm Miên giống như vẫn đang chờ hắn từ nãy đến giờ, hắn vừa mới gửi dấu chấm hỏi qua, bên kia đã xuất hiện “Đang nhập vào”.
Cố Cẩm Miên: “Không phải anh hơi mê tín à, cho nên chắc anh cũng biết không ít đại sư trong giới nhỉ.”
Cố Tịch Quân: “???”
Cố Tịch Quân: “Nếu em mua nhà anh có thể đẩy cho em đại sư xem phong thủy và tài vị một chút, còn lại thì đừng mê tín phong kiến.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cố Tịch Quân đọc hết tin nhắn của Cố Cẩm Miên, sau đó đọc của Cố Thanh Dương. Sau khi hắn biết được chuyện Ân Mạc Thù với Cố Cẩm Miên giả làm người yêu lại quay về đọc tin nhắn của Cố Cẩm Miên, cảm thấy em trai của mình có lẽ xảy ra vấn đề.
Không phải đầu óc mà là tinh thần.
Không thu được thông tin có giá trị từ chỗ Cố Tịch Quân, Cố Cẩm Miên vẫn chưa từng bỏ ý định, cậu đăng lên vòng bạn bè để hỏi, thậm chí còn cố ý cài riêng không cho người nhà, Ân Mạc Thù, Bách Tâm Vũ với Đỗ Bạch An thấy.
Có rất nhiều người trong giới giải trí và giàu có tin cái này, chẳng mấy chốc Cố Cẩm Miên đã được mấy người đề cử, trong đó có một đại sư được những ba người đề cử một lúc, Cố Cẩm Miên cảm thấy đây nhất định là một đại sư tài năng có danh vọng nên cậu nhanh chóng thêm WeChat, định sẽ lập tức về nước.
Nhưng Thi Nghi không muốn cậu xuất viện sớm như thế, ít nhất phải ở bệnh viện thêm một đêm, nếu không có vấn đề gì thì mới được đi.
Phòng bệnh Vip không kém khách sạn là bao, ở thì ở thôi, Cố Cẩm Miên cũng không có ý kiến gì.
Đến chập tối, tổ chương trình đến thăm cậu, sau bữa tối Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An cũng đến.
Trông dáng vẻ sợ sệt của hai người họ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như mấy đứa trẻ thấy mẹ mình muốn ly hôn, nhận ra suy nghĩ này trong đầu, Cố Cẩm Miên chợt cảm thấy ớn lạnh.
Trước khi Bách Tâm Vũ kịp mở miệng cậu đã vội nói: “Sau này không được phép gọi tôi là Home!”
Home trong miệng Bách Tâm Vũ là mẹ kế, Cố Cẩm Miên đương nhiên cũng biết. Là nam chính trong truyện, tác giả chẳng phải như cha của nhân vật còn gì, Bách Tâm Vũ gọi cậu là mẹ kế khác nào đang chửi cậu?
Bách Tâm Vũ càng lo lắng hơn, không gọi Cố Cẩm Miên là Home thì cũng không biết nên gọi là gì, cậu ta im lặng lại một lúc rồi gọi ông chủ theo Đỗ Bạch An: “Ông chủ à, người cậu có khỏe không?”
Ánh mắt Cố Cẩm Miên trở nên phức tạp.
Cậu không chỉ tỏ tình với Hà Bất Tẫn mà còn nuôi con trai giúp Hà Bất Tẫn, đàm phán hẳn mấy bộ phim sẽ hot cho Bách Tâm Vũ.
Nếu cậu có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị cậu, vì sao lại muốn tra tấn cậu như thế.
Đều nói yêu ai yêu cả đường đi, có phải giờ cậu cũng nên giận cá chém thớt không?
Vẻ mặt Cố Cẩm Miên thờ ơ đến lạnh lùng.
Bách Tâm Vũ lại nhớ đến lúc hai người gặp nhau lần đầu, ánh mắt của Cố Cẩm Miên khi ấy giống hệt bây giờ.
Cậu ta càng sốt ruột hơn, khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Đỗ Bạch An thấy vậy, lên tiếng: “Ông chủ, cậu không sao chứ?”
Thái độ của Cố Cẩm Miên đối với Đỗ Bạch An tốt hơn chút: “Tôi không sao.”
Bầu không khí vừa dịu đi cậu lại nói tiếp: “Nên mấy người về đi.”
“…”
Họ còn chưa nhắc đến Ân Mạc Thù đã bị đuổi ra ngoài.
Hai người ngơ ngác đứng ngoài cửa, cảm thấy đất trời như sắp sụp đổ.
Đến ngày hôm sau, hai người do dự rất lâu mới gọi cho Cố Cẩm Miên nhưng lại không liên lạc được, tới khi gọi cho Cố Thanh Dương mới biết Cố Cẩm Miên đang ngồi máy bay về nước rồi.
“…”
Cố Thanh Dương cũng rất buồn rầu, Cố Cẩm Miên mới đến chưa được mấy ngày đã đi, hắn còn chưa ôm đủ đâu.
Cuối cùng hắn quyết định năm nay sẽ về ăn Tết sớm một chút, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Tổ chương trình và các khách mời khác về muộn hơn một ngày.
Trên máy bay, mỗi lần Bách Tâm Vũ nhìn trộm Ân Mạc Thù cũng thấy hắn ngồi một mình nơi đó hệt như một bức tượng đá.
Tác phẩm điêu khắc nổi tiếng, đẹp vô cùng song cũng lạnh lẽo cứng rắn vô cùng bởi không có linh hồn.
Nhớ khi nhìn thấy hai người hôn nhau, Bách Tâm Vũ lại thấy xót xa trong lòng.
Nhưng bọn họ cũng không biết nói sao với Cố Cẩm Miên, Đỗ Bạch An nói trong lòng Cố Cẩm Miên đã bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với họ.
Bách Tâm Vũ không khỏi càng thêm đau khổ.
Hai người dán vào nhau thảo luận một hồi, sau khi hạ cánh lập tức chui lên xe của đạo diễn, một trái một phải vây quanh Trình Xung.
“Đạo diễn, chú nói với sếp bọn tôi về buổi ghi hình tiếp theo nhé?”
“Đúng đó, phải xác nhận một chút để đề phòng ngộ nhỡ.”
Thật ra Trình Xung cảm thấy không nhất thiết phải vậy, ông nói: “Sếp mấy cậu lúc ghi hình cực kỳ hợp tác, hầy, cậu ấy chuyên nghiệp đến nỗi lần này nhảy bungee còn nôn cả ra.”
“Tôi vô cùng cảm động, cuộc thi đấu cũng thua tâm phục khẩu phục.” Trình Xung nói: “Thật sự không ngờ Cố tiểu thiếu gia lại có thể làm được đến mức đó.”
Nhất là khi so sánh với Quý Nam, cùng là thiếu gia con nhà giàu, độ chênh lệch không chỉ có chút xíu thôi đâu.
Nói thì nói thế nhưng dưới sự dây dưa không ngớt của hai người, ông đành phải gửi tin nhắn cho Cố Cẩm Miên.
Trình Xung: “Cố thiếu gia về đến nhà chưa? Cố thiếu gia vất vả quá, chúng ta quay thêm tập cuối là sẽ kết thúc rồi.”
Đạo diễn vui vẻ còn gửi thêm một cái biểu cảm cô bé xoay vòng quanh.
Cố Cẩm Miên nhắn lại cực nhanh: “Xin lỗi, tôi không quay tiếp được nữa, cho hỏi phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”
Trình Xung: “…”
Ông nhìn Bách Tâm Vũ đang mù tịt bên này với Đỗ Bạch An vô tội bên kia, cả ba người cùng im lặng.
Đám nhà giàu đều có thói xấu gì thế không biết, hở một tí lại phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, nhiều tiền quá nên muốn đốt hả!
Trình Xung giận dữ thét gào trong lòng song bên ngoài vẫn phải ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Cố Cẩm Miên.
Trình Xung: “Sao thế? Không phải chúng ta đang quay tốt lắm à?”
Cố Cẩm Miên không nhắn lại.
Trình Xung tiếp tục: “Nếu cậu không quay, khán giả không biết sẽ đoán bừa, hậu quả có thể rất nghiêm trọng, lên hotsearch này rồi đủ loại tin nhắn riêng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Ân Mạc Thù.”
Nội tâm Cố Cẩm Miên đấu tranh dữ dội, một mặt cậu chỉ mong Hà Bất Tẫn nhanh chóng đi đời nhà ma nhưng mặt khác cậu lại không đành lòng nhìn thấy sự nghiệp của Ân Mạc Thù bị hủy hoại dưới sự khống chế của Hà Bất Tẫn.
Cậu bỗng suy nghĩ, Ân Mạc Thù bây giờ có còn là Ân Mạc Thù không.
Hắn không phải.
Nhưng trong mắt người khác thì phải.
Vì vỏ bọc này là Ân Mạc Thù.
Nếu Hà Bất Tẫn bị đuổi đi thì hắn vẫn là Ân Mạc Thù.
Thế nên không thể để lại cục diện rối rắm cho Ân Mạc Thù được.
Cố Cẩm Miên nghĩ sắp điên luôn rồi.
Trình Xung lại gửi tin nhắn đến: “Buổi ghi hình cuối mà mấy người không quay cùng nhau, fan cp của hai người sẽ “Chết không nhắm mắt”.
Cái này chọc đúng vào điểm yếu của Cố Cẩm Miên, cậu với Ân Mạc Thù giả làm người yêu, ngoại trừ người nhà ra thì còn có lỗi nhất là với fan cp của họ, tuy nói fan cp ship cp trong giới giải trí hơn nửa đều là giả nhưng chung quy vẫn là vì bọn cậu lừa họ.
Trình Xung: “Nhiều vấn đề như vậy, tại sao không dứt khoát quay cho xong. Mỗi cặp khách mời trong bốn cặp chỉ cần cắt ra nửa tiếng tài liệu thôi, một ngày là xong.”
Cố Cẩm Miên thỏa hiệp, coi như chính thức cắt đứt.
Trình Xung thấy cậu buông lỏng, gấp rút đi chuẩn bị với biên đạo diễn. Mấy loại phương án cho cậu chọn, cũng dặn đi dặn lại hai đạo diễn theo dõi tranh thủ thời gian sắp xếp nhanh lên, đừng cho tiểu thiếu gia có cơ hội hối hận.
Cuối cùng Cố Cẩm Miên lại chọn chủ đề gia đình, cậu sợ ở một mình với Ân Mạc Thù khéo lại lao vào đánh nhau mất.
Nghĩ đến lần ở cao ốc Cố thị, cậu đánh lén bị Ân Mạc Thù dễ dàng chế ngự, Cố Cẩm Miên lại tức nghiến răng ken két, chưa biết chừng Hà Bất Tẫn vốn là một con gà còi, ỷ vào cơ thể Ân Mạc Thù mà diễu võ dương oai.
Đây là điểm đáng ghét nhất.
Lần trước đã quay ở nhà họ Cố nên lần này phải quay ở nhà người còn lại, cũng chính là nhà họ Bạch.
Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An đều vô cùng lo lắng nhưng Bách Tâm Vũ sắp quay đến cảnh kết rồi nên đạo diễn không thể cho cậu ta nghỉ tiếp được, vì thế chỉ có một mình Đỗ Bạch An đến.
Có lẽ Hạ Chỉ đã biết chuyện hai người họ giả làm người yêu nên lúc nhìn cậu lại càng thêm cẩn thận, bộ dáng lúc nào cũng kiểu ngập ngừng muốn nói nhưng Cố Cẩm Miên lại không để bà có cơ hội nói chuyện riêng.
Cậu không muốn có bất cứ liên quan nào đến người nhà họ Bạch.
Hôm nay kết thúc xong sẽ không còn liên quan gì nữa.
Lúc vào phòng khách, khi nhìn thấy đầy người trong đó, Cố Cẩm Miên thầm chửi Hà Bất Tẫn một trận trong lòng.
Lúc thế này không phải càng ít người càng tốt à? Mời nhiều người đến như thế làm gì, nhiều người chứng kiến như vậy thì chia tay xong cậu lại phải đi giải thích à?
Trước đó tổ chương trình có lẽ cũng nhìn ra sự do dự không muốn của cậu nên buổi ghi hình cuối cùng này không ai dám làm phiền cậu, bọn họ chủ động sắp xếp mọi thứ nên Cố Cẩm Miên mới không biết lần này lại trọng đại đến thế.
Lúc cậu đến cửa phòng khách, Ân Mạc Thù ra đón.
Đã bốn ngày họ không gặp nhau, Ân Mạc Thù có vẻ gầy hơn một chút, vết quầng thâm dưới mắt rất rõ rệt, bờ môi hơi khô, chuyên gia trang điểm lại không đánh son cho hắn nên nhìn khá tiều tụy.
Trông thấy gương mặt kia, trái tim Cố Cẩm Miên bỗng đau nhói nhưng cậu lập tức đè nó xuống.
Tỉnh lại đi! Đây là Hà Bất Tẫn chó chết!
Ánh mắt Cố Cẩm Miên bỗng trở nên dữ dằn hơn hẳn.
Ân Mạc Thù lại cười với cậu, không có gì khác so với trước kia.
Nhập vai nhanh thật đấy, từ một tác giả đến diễn viên đều không cần thời gian để thích ứng.
Ân Mạc Thù vươn tay về phía cậu: “Để tôi đưa em đến làm quen với mọi người trong nhà.”
Cố Cẩm Miên lờ cánh tay của hắn, đi thẳng về phía trước.
Đạo diễn theo dõi ngẩn người, vội nói: “Không sao không sao, đến lúc đó cắt đoạn này đi là được.”
“Nhưng lúc trước mặt khách khứa không thể như vậy được.” Cũng không biết là ông đang nói với Ân Mạc Thù hay Cố Cẩm Miên.
Lúc Cố Cẩm Miên đến, người nhà họ Bạch ai nấy đều sôi nổi đón chào.
Nhà họ Bạch không thua kém nhà họ Cố, bạn bè họ hàng ai cũng đều đẹp đẽ chói mắt, những người ngồi đây không phú thì quý, tất cả đều tỏ ra hòa ái và nở nụ cười thân thiện với Cố Cẩm Miên.
Khuôn mặt cau có của Cố Cẩm Miên hơi không kiềm chế được nhưng vẫn lễ phép cười với họ.
Đạo diễn theo dõi cảm động muốn khóc.
Bạch Kỳ Thụy nói với Ân Mạc Thù: “Mau giới thiệu với mọi người một chút.”
Ân Mạc Thù kéo Cố Cẩm Miên ra đứng giữa, cười nói với mọi người: “Đây là bạn trai con, Miên Miên.”
Cố Cẩm Miên rùng mình, chợt thấy Ân Mạc Thù nhìn về phía mình với nụ cười đầy ẩn ý.
Cố Cẩm Miên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên Ân Mạc Thù lại giống như trước, để tay ra sau gáy cậu.
Trước kia Ân Mạc Thù cũng thường làm thế, để tay ra sau gáy cậu rồi ấn về phía mình, tư thế không cho lùi lại.
Khi ấy Cố Cẩm Miên không cảm thấy gì, lúc này tay Ân Mạc Thù vừa mới chạm xuống, nơi đó đã nổi da gà, cứng ngắc như máy móc đồng thời trong mắt nảy sinh căm phẫn cùng kháng cự.
Ân Mạc Thù nhận ra, ánh mắt hắn u ám khó hiểu, đầu lưỡi khẽ liếm hàm trên sau đó dùng sức lớn hơn thường ngày nhiều, đẩy Cố Cẩm Miên về phía mình rồi kịch liệt hôn lên môi cậu.
Môi hắn không ướt át như trước mà khô ráp mang theo sự thô bạo.
Cố Cẩm Miên lập tức thấy tê cả da đầu, trong mắt bừng lên lửa giận, nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.
Nhưng trong tiếng vỗ tay của mọi người và trước camera, nắm đấm sẵn sàng tung ra của cậu lại không thể đập lên người Ân Mạc Thù.
Cậu tức đến mức nghẹn đầy khí trong người, cơ thể không chịu nổi mà bật ra khỏi miệng biến thành một tiếng “Ha”.
Ân Mạc Thù vẫn đang cười với những người khác, Cố Cẩm Miên không thể đánh hắn nhưng cục tức này không thể không phát tiết được.
Cậu bóp tai nghe của hai người, vừa cười với camera vừa nói mà không lựa lời bởi cơn giận: “Háo sắc như vậy, chắc không phải vì trong hiện thực không có lấy một người sẵn lòng tới gần anh đấy chứ?”
Cậu thấy quai hàm Ân Mạc Thù căng chặt, trong lòng thoải mái hơn chút, lại nói tiếp: “Nghe nói tiền bản quyền đống sách của anh cũng lên tới mấy ngàn vạn, thế mà vẫn không có ai sẵn lòng đến gần anh à, rốt cuộc là anh tồi tệ đến mức nào thế?”
Trong mắt Ân Mạc Thù lóe lên một tia sáng tối tăm giống tức giận lại như buồn bã, sau đó hắn bỗng mỉm cười, một nụ cười đê tiện theo đúng lời của Cố Cẩm Miên.
“Đúng vậy, không có một ai sẵn lòng tới gần tôi cả, đến đây khó lắm mới lừa được một người nên giờ tôi cực kỳ hối hận tại sao trước đó cùng giường với em nhiều lần như vậy mà không ăn em.”