Edit: Lune
Ân Mạc Thù vừa nói xong đã bị gọi đi quay phim, để một mình Cố Cẩm Miên lại sốc tại chỗ.
Mãi đến khi Tiểu Lưu gọi mấy tiếng cậu mới hoàn hồn.
Cố Cẩm Miên không nói câu nào đã lái xe rời đi, Tiểu Lưu thấy vậy bỗng hoang mang, đêm qua lái xe mấy tiếng mới đến đây, chưa ở được một ngày đã đi rồi?
Sếp định làm gì vậy?
Cố Cẩm Miên không lái xe về thành phố S mà tới trường trung học Thu Dương ở thành phố B, địa điểm quay phim lần trước.
Cậu quay lại công viên nhỏ kia, nơi Ân Mạc Thù từng ngồi vào lần đầu tiên cậu đến thành phố B.
Ngày đó cậu không tìm thấy Ân Mạc Thù trong đoàn phim, hỏi qua nhân viên công tác sau đó đi tới công viên cũ nát này. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ngồi trên băng ghế trong công viên, Cố Cẩm Miên bỗng hoảng hốt trong phút chốc, nhưng khi ấy cậu không biết mình hoảng hốt vì điều gì.
Cho dù ngày đó Ân Mạc Thù kể với cậu rằng từng có một đứa bé nói hắn cười lên trông rất đẹp, nhưng lúc đó cậu chỉ nghĩ Ân Mạc Thù là Ân Mạc Thù trong sách, chuyện hắn nói cũng là chi tiết trong sách nên không nghĩ nhiều về nó.
Sau khi biết Ân Mạc Thù này là Hà Bất Tẫn rồi nghe hắn giải thích kỹ càng, cậu mới hiểu vì sao ngày đó mình lại hoảng hốt đến vậy.
Cậu nói với Ân Mạc Thù rằng hồi nhỏ mình từng gặp một anh rất đẹp trai, nhưng lại chẳng nhớ nổi dáng dấp người nọ ra sao.
Bản thân cậu cũng tưởng như vậy.
Nhưng hóa ra cậu vẫn còn nhớ, bởi ký ức ấy được khắc sâu trong tiềm thức của cậu.
Thế nên mười sáu năm sau, khi thấy một nhân vật trong truyện được miêu tả theo khuôn mặt đó, cậu đã thích ngay mà không cần lý do.
Những độc giả khác cùng bạn của cậu không hiểu, ngay cả bản thân cậu cũng không sao giải thích được. Hóa ra mọi thứ đều có nguyên do.
Vốn tưởng vì một nhân vật trên giấy nên mới thích một người, nhưng hóa ra lại là bởi một người nên cậu mới yêu quý những nhân vật ấy.
Cố Cẩm Miên bước đến băng ghế ngồi xuống, khẽ cúi đầu.
Ngày đó Ân Mạc Thù cầm bản tự giới thiệu của cậu hỏi chuyện hồi cậu học tiểu học, cậu nói đó là khoảng thời gian mình không muốn nhớ lại nhất.
Có lẽ Ân Mạc Thù đã khó chịu lắm.
Vì hắn vẫn còn nhớ rõ ký ức ấy.
Sao cậu lại tệ như thế, không làm được chuyện gì tốt đẹp, chỉ giỏi làm người khác đau lòng.
Cố Cẩm Miên ngồi ở đây rất lâu, mãi đến khi chiếc đèn đường cũ kỹ bật sáng.
Cha của Cố Cẩm Miên – Cố Vân Bằng là một người hay được bàn luận trong giới nhà giàu, ngoài vận may trời cho còn phải nói đến sự si tình của ông.
Khi còn trẻ có vợ quản lý chặt chẽ, chuyện gì cũng nghe lời vợ, lúc nghèo khó lại bán đất xây vườn hoa cho vợ. Hai năm sau khi vợ mất, chẳng những không thoát khỏi nỗi đau ấy mà còn suýt nữa đi theo bà, nhiều năm sau cũng không tìm ai cả.
Ngoài miệng Cố Vân Bằng chỉ cười cười nhưng nếu con trai ông có mặt, chắc chắn ông sẽ cảm thấy cắn rứt, xấu hổ khi nhìn con mình.
Ông si tình, coi vợ mình thành trời song bản thân ông lại thấy vô cùng có lỗi với con trai.
Về sau ông có tiền, chỉ ước gì có thể đưa hết cho con trai, thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của cậu, nuông chiều cậu thành tính cách không sợ gì hết, sau đó hỏi giáo viên của cậu như vậy có phải là một người cha tốt hay không.
Giáo viên im lặng.
“Trước hết không nói giờ chú làm vậy có đúng hay không, bởi giờ chưa chắc đã bù đắp được cho hai năm đó. Từ đến tuổi là giai đoạn quan trọng nhất để hình thành tính cách của trẻ, lúc đó trong tư tưởng các em đã bắt đầu xây dựng các quy tắc đối với thế giới này và cũng là thời điểm nhạy cảm nhất, hơn nữa khi ấy dây thần kinh trên mặt Miên Miên bị liệt nên lại càng đặc thù.”
Cố Vân Bằng nghe xong, mỗi lần say rượu đều ôm cậu khóc, sau đó sẽ nhắc lại những lời giáo viên nói.
Thật ra Cố Cẩm Miên cũng chẳng cảm thấy gì, cậu chỉ không muốn nhớ lại, còn những điều đó chưa đủ để lưu lại bóng ma tâm lý cho cậu.
Giáo viên của cậu cũng từng nói khoảng thời gian ấy cậu đang nhận thức thế giới, một mình trải qua hai năm, tính cách còn có thể ngay thẳng sáng chói như vậy cũng đã là rất hiếm thấy.
Bây giờ nghĩ lại, cậu không có bóng ma tâm lý cũng liên quan một phần với việc khi ấy từng có người bầu bạn.
Cậu không lẻ loi một mình, cậu cũng có người nói chuyện.
Cậu không có bóng ma tâm lý là bởi đã có một người làm chỗ dựa tinh thần.
Cậu leo lên, đi đến nơi ấm áp tràn ngập ánh sáng.
Còn người kia thì sao.
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt, là giờ ra về của trường Thu Dương.
Cố Cẩm Miên nhìn từ phía xa, sau đó chậm rãi đứng dậy, cậu khẽ xoa mắt rồi đi ngược dòng người vào trong trường.
Bình thường chưa hết giờ học, nhà trường sẽ không cho phép người ngoài tự ý đi vào. Sau khi bị bảo vệ ngăn lại, Cố Cẩm Miên lấy điện thoại ra, tìm thông tin của mình trên Baidu Baike rồi nói: “Tôi là Cố Cẩm Miên, tôi muốn quyên góp tiền cho trường, tôi muốn gặp hiệu trưởng.”
Bảo vệ: “…”
Bảo vệ có khi phải cần một lúc mới biết Cố Cẩm Miên là ai nhưng các học sinh nhỏ tuổi thì khác.
Giờ trẻ con đều trưởng thành sớm, chưa nói đến học sinh cấp hai, ngay cả học sinh tiểu học cũng không ít nhóc đu idol, chẳng bao lâu đã có rất nhiều người nhận ra cậu.
“Bạn trai của Ân Mạc Thù!”
“Là bạn trai của đàn anh!”
“Hai anh đang yêu nhau thật ạ?”
Bọn họ cũng biết chút chút về giới giải trí lại đang trong độ tuổi tò mò, ai cũng đều nhớ kỹ những lời bàn luận nghi ngờ trên mạng khi trước.
Cố Cẩm Miên gật đầu: “Đúng! Anh ấy rất yêu anh.”
“A a a a a a!”
Bọn họ không ngờ Cố Cẩm Miên lại trả lời mình, càng không ngờ Cố Cẩm Miên lại trả lời như thế.
Bên ngoài, Cố Cẩm Miên trông càng thêm chân thật rõ nét, tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc sở hữu làn da không tì vết, còn đẹp hơn con gái ở tuổi này, nét mặt tuy hơi ngốc nhưng đôi mắt lại xinh đẹp linh động vô cùng. Lúc cậu gật đầu, hàng mi khẽ lung lay, niềm vui lẫn ngọt ngào như muốn tràn ra ngoài.
Khiến một nhóm em gái ngọt ngào chỉ muốn a a a.
Đồng thời bỗng hiểu tại sao fan ở tuổi này lại luôn thích xưng là mẹ.
Cố Cẩm Miên nghe họ gọi thấy hơi xấu hổ, bảo vệ vừa gọi điện thoại xong đã nhanh chóng đi về phía khu hành chính.
Đi được vài bước, cậu quay đầu lại nói: “Mấy đứa đừng lên mạng nói vội, ít nhất chờ đến mai rồi nói.”
“Được ạ!”
“Anh lén lút đến điều tra xem Ân Mạc Thù lúc học cấp hai có bạn gái không à?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Nếu bọn họ nghĩ thế, cậu cũng chẳng còn cách nào.
Dẫu sao cũng không thể nói là không liên quan.
Đến tối Cố Cẩm Miên xem điện thoại, thấy trên mạng không có cuộc thảo luận quy mô lớn nào mới yên tâm một chút, đi ngủ sớm.
Nhưng không thể nào có chuyện không có tin tức gì, dựa vào độ nổi tiếng hiện giờ của Ân Mạc Thù và độ cuồng nhiệt của fan cp, chỉ cần xuất hiện tin tức là sẽ thảo luận ngay.
…
Đến chiều ngày hôm sau, Bàn Bàn và Tiểu Lưu đã biết.
Hai người tỏ ra hoang mang, đêm trước, ba bốn giờ sáng sếp lái xe đến đây, một ngày cũng không ở đã chạy đi điều tra chuyện tình cảm lúc Ân Mạc Thù học cấp hai?
Tâm tư của sếp thật khó đoán.
Bọn họ vô cùng khó xử, không biết có nên nói cho Ân Mạc Thù không.
Đợi đến khi về tới khách sạn, sau khi hai người cân nhắc lợi với hại đã quyết định không nói nữa, dù sao không nói thì Ân Mạc Thù lên Weibo cũng sẽ nhìn thấy, giờ mà đi nói lại thành mách lẻo.
Sợ sau này sếp sẽ đá họ ra khỏi nhóm chat tạm thời lúc phát lì xì mất.
Tiểu Lưu và Bàn Bàn vội vàng về phòng.
Ân Mạc Thù nhìn thoáng qua bọn họ, quét thẻ bước vào trong, vừa ngẩng đầu cả người đã cứng đờ.
Căn phòng khác hẳn so với lúc hắn rời đi.
Bức tường vốn sạch sẽ giờ đã được phủ đầy những bức Graffiti với tông màu cũ, trên đó có những lời chửi rủa, ngu xuẩn cùng những lời tỏ tình nhút nhát không dám nói ra. Ba bức tường viết vẽ đủ thứ linh tinh bằng đủ mọi màu sắc, tràn ngập hơi thở bồng bột của tuổi trẻ.
Thảm, ghế sô pha cùng một loạt đồ đạc trong phòng khách đều đã bị dọn đi, dưới nền được rải đầy đất đá, mấy gốc cây to, hai chiếc đèn đường đã bị tróc sơn cùng một băng ghế cũ nát.
Một thiếu niên mặc đồng phục Húc Minh ngồi trên băng ghế, tóc cậu ngắn như lúc còn nhỏ, đôi mắt sáng ngời trong veo hệt như khi ấy.
Giống như đứa bé kia trưởng thành trên băng ghế đó, từ trường tiểu học bên cạnh rồi lên trường cấp hai hắn học, sau đó là tới cấp ba.
Vẫn luôn ở đây chờ hắn.
Ân Mạc Thù chớp mắt, tâm trí hắn bỗng cảm thấy choáng váng trước những hồi ức lãng mạn liên tiếp này.
Ngay khi không biết nên phản ứng thế nào, nét mặt của hắn bỗng khôi phục trạng thái vốn có với nụ cười trên môi.
Học sinh cấp ba Cố Cẩm Miên nói: “Anh ơi, anh cười lên trông rất đẹp.”
Ân Mạc Thù im lặng, ánh mắt nhìn cậu dịu dàng lại nóng bỏng, còn lộ ra chút tham lam.
Đồng phục Thu Dương được hắn viết dựa theo đồng phục Húc Minh, màu xanh dương sáng ngời xen với màu trắng sạch sẽ mặc trên người Cố Cẩm Miên hết sức hài hòa.
Khung xương của cậu vốn đã nhỏ, người lại mảnh, giờ còn cắt ngắn tóc mái, mặc đồng phục nhìn chẳng khác nào học sinh cấp ba.
Lúc đôi mắt to tròn trong veo lại hơi ướt át ấy nhìn qua đây rồi cất giọng gọi anh ơi, trái tim hắn bỗng trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.
“Em đang làm gì?” Giọng Ân Mạc Thù khàn khàn.
Cố Cẩm Miên mím môi, lấy một lá thư từ trong balo hình Teletubbies ra.
Lớn rồi nên không thể đeo bình nước hình Teletubbies trên cổ được nên cậu đổi sang balo.
Cậu đưa lá thư tới trước mặt Ân Mạc Thù: “Anh ơi, em đến gửi thư tình cho anh.”
Ân Mạc Thù nhướng mày: “Anh ơi?”
Gọi anh ơi không vui à? Chẳng phải lúc bé cũng gọi suốt còn gì?
“Anh, nhận thư tình của em đi mà!’
Không hổ là diễn viên, cảm giác trên người Ân Mạc Thù nhanh chóng thay đổi, kéo Cố Cẩm Miên sang một bên, còn mình lười nhác ngồi xuống băng ghế, một tay gác lên tay ghế sau đó bắt chéo chân, thoáng cái đã biến thành một anh khóa trên xấu xa.
Khóe miệng của hắn cong lên, hất cằm lên nói: “Em đọc cho tôi nghe.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu cứng nhắc mở lá thư, vừa thấy hình mặt trời nho nhỏ vẽ bên cạnh dòng chữ, mặt đã bắt đầu đờ ra.
Ban đêm là lúc người ta nhạy cảm và dễ xúc động nhất, cộng với việc cậu vừa biết được sự thật, nghe chủ nhiệm lớp cấp hai của Ân Mạc Thù kể chuyện rồi lại nhận ra tâm ý của bản thân nên tối qua khi viết còn cực kỳ chân thành tha thiết, giờ chỉ thấy xấu hổ muốn vò ngón chân.
Đọc ra miệng chẳng phải càng xấu hổ hơn à?
“Đọc đi chứ, em khóa dưới.”
Cố Cẩm Miên: “… Em thích anh nhất trên đời.”
Vẻ mặt Ân Mạc Thù cứng đờ, biểu cảm xấu xa suýt thì sụp đổ.
Hắn không nhịn được cười thầm trong lòng, thư tình mà lại viết như thế? Chẳng có phông nền gì cả, cứ ngốc nghếch nói thích vậy thôi à?
Ngón chân Cố Cẩm Miên bấu chặt xuống đất, vẻ mặt cứng nhắc tiếp tục đọc: “Lúc còn nhỏ thích anh nhất, lớn rồi cũng thích anh nhất, đến thế giới khác vẫn thích anh nhất, dẫu mọi thứ xung quanh có đổi thay thì người em thích vẫn là anh.”
Ân Mạc Thù: “…”
Cố Cẩm Miên lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần đồng phục, không biết do căng thẳng hay xấu hổ.
“Em nói không nhớ được dáng vẻ của anh là giả, chắc chắn em còn nhớ nên mỗi lần thấy nhân vật trong sách được miêu tả giống anh đều sẽ thích, dù là nhân vật hi sinh hay nhân vật phản diện thì bọn họ cũng đều là người thay thế, cho nên em tuyệt đối không phải là người thích bắt cá nhiều tay.”
Ân Mạc Thù: “…”
“Em thích anh là thật, ngày trước muốn làm mẹ anh là thật, giờ muốn làm bạn trai anh cũng là thật, nhưng dù là ngày trước hay bây giờ thì người em thích vẫn đều là anh.”
Cố Cẩm Miên xấu hổ đến mức sắp khóc, cậu đã viết cái thứ nhảm nhí, buồn nôn gì thế không biết.
Lúc trước vì xấu hổ nên đọc rất chậm, về sau tốc độ nói tăng lên mười lần, nhanh đến nỗi bản thân cậu còn không nghe rõ.
“Tóm lại… anh có thể làm bạn trai em được không?”
Ân Mạc Thù như thể không kịp phản ứng chừng mấy giây, nhưng chỉ mất mấy giây đó hắn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu: “Chỉ thế thôi à?”
Em khóa dưới giả vờ ngoan ngoãn giận dữ nhìn hắn.
Cậu đã như thế rồi mà hắn còn chỉ thế thôi à?
“Con trai tỏ tình chỉ nói không thôi sao?” Ánh mắt Ân Mạc Thù lướt xuống đôi môi đang đỏ bừng vì mím chặt của cậu.
Ý tứ rất rõ ràng.
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu cắn môi dưới, nắm chặt lá thư bước đến trước mặt Ân Mạc Thù, cúi người lại gần hắn từng chút một.
Ân Mạc Thù ngồi dựa vào lưng ghế nhìn cậu chăm chú, ánh sáng trong mắt vụt tắt dưới đèn đường mờ ảo.
Đã lâu rồi họ không hôn nhau.
Cố Cẩm Miên lại gần nhìn môi hắn, tai cậu bắt đầu nóng lên, một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể, hỗn loạn như nhịp tim mình.
Trước kia rõ ràng không như vậy.
Cố Cẩm Miên nuốt nước miếng, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Ân Mạc Thù cùng mùi hoa phong lữ trên người hắn mà cậu thích, sau đó nhắm mắt lại.
Hàng mi run rẩy, cậu lại gần hắn từng chút từng chút.
Đến khi hơi thở phả trên mặt cậu ngày càng nặng nề, càng nóng bỏng thì một bàn tay bỗng áp trên mặt cậu rồi đẩy ra.
Cố Cẩm Miên ngơ ngác.
Sau khi trông thấy nét mặt mang ý cười nhàn nhạt của Ân Mạc Thù, cậu vừa tức vừa xấu hổ.
“Ai cho em hôn? Tỏ tình người ta còn chưa đồng ý mà đã xáp vào hôn à?”
Ánh mắt sâu thẳm của Ân Mạc Thù nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của cậu, chậm rãi mở miệng: “Hóa ra em lại háo sắc như vậy.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Chẳng lẽ lúc nhỏ cậu cũng vậy?
Vì sao khi đó cậu lại dính hắn như thế? Lại còn làm cách nào cũng không dứt ra được?
Cố Cẩm Miên đột nhiên nghĩ ra một điểm để cân bằng sự xấu hổ và giận dữ của mình lúc này.
“Sao anh lại viết Cố Cẩm Miên dính lấy Quý Nam? Anh đánh giá chủ quan để trả đũa hay thật sự muốn em đi với người khác?”
Ân Mạc Thù: “…”
Cố Cẩm Miên: “Anh còn chê em là ông già!”
Ân Mạc Thù: “…”
“Năm đó tiểu học là hệ năm, em học lớp một, anh lớp sáu nên anh lớn hơn em tuổi đúng không?”
Ân Mạc Thù: “… Miễn cưỡng mà nói thì không đến tuổi.”
“Quá thiệt, không tỏ tình nữa, em về nghĩ lại đây.” Dứt lời cậu định đi.
Ân Mạc Thù vội vàng níu cậu lại, Cố Cẩm Miên quay đầu nhìn hắn tỏ ra đắc ý: “Em có thể để anh bắt nạt một chút nhưng anh không được thái quá.”
Ân Mạc Thù: “Em đi thì cứ đi nhưng phải để thư tình lại, lỡ sau này lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến tôi.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu không dám tin nhìn Ân Mạc Thù chằm chằm, mười mấy giây sau thấy thái độ của Ân Mạc Thù vẫn vậy mới giận dữ đập lá thư vào ngực hắn, một tay xách balo lên hất ra sau lưng rồi về phòng ngủ.
Ân Mạc Thù nới lỏng cổ áo, thở ra một hơi thật sâu, nhìn lá thư cười khẽ.
Hắn cẩn thận cất lá thư đi rồi vào phòng tắm rửa mặt, vừa ngẩng đầu trước gương đã thấy lửa tình chưa tắt trong đôi mắt sâu thẳm của mình.
Cố Cẩm Miên không biết rằng, lúc hắn mở cửa trông thấy cậu mặc đồng phục ngồi trên ghế, trái tim và cơ thể hắn bị chấn động đến mức xuất hiện một cảm giác hoàn toàn khác.
Vừa nãy suýt nữa hắn đã đè Cố Cẩm Miên xuống ghế.
Nhưng giờ còn chưa được, còn chưa đủ, vẫn còn kém một chút nữa.
Lúc Ân Mạc Thù tắm xong quay về phòng ngủ, Cố Cẩm Miên đang nằm co người trên ghế sô pha quay lưng về phía cửa.
Ân Mạc Thù đi qua ngồi xuống trước mặt cậu, duỗi tay cầm khóa áo đồng phục chậm rãi kéo từ cổ xuống.
“Em lừa bộ này từ học sinh nào?”
“Hiệu trưởng tự tay đưa cho em.” Cố Cẩm Miên hừ một tiếng: “Em không thèm mặc đồ của người khác.”
“Cái ghế với đèn đường là trộm về lúc nửa đêm à?”
“Tất cả đều cũ không dùng được nữa, em đã quyên góp một bộ đầy đủ mới tinh cho công viên, còn quyên góp thêm hai cái chòi nghỉ mát.” Cậu nói: “Như vậy sau này có ai giống anh, đánh nhau xong sẽ không phải dầm mưa nữa.”
Ân Mạc Thù: “Bạn nhỏ lớp một cũng sẽ không bị ướt như chuột lột, tóc giống chó liếm nữa.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Khóa áo đồng phục bị kéo xuống dưới cùng lộ ra áo sơ mi trắng được cài khuy ngay ngắn bên trong, sau đó Ân Mạc Thù lại bắt đầu cởi khuy áo của cậu.
Cố Cẩm Miên nhận ra có điều gì đó không ổn: “Anh làm gì đấy?”
“Cởi đồng phục, trông em như tuổi ấy.” Giọng Ân Mạc Thù trầm thấp, nói đùa: “Ngủ cùng cứ có cảm giác như đang phạm tội.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Không cần Ân Mạc Thù nói tiếp, cậu đã tự mình vào phòng cất quần áo thay đồ.
Vừa cởi vừa nghĩ, đúng là ông già cổ hủ, về sau chắc chẳng có tình thú gì.
Nghĩ vậy, cậu bỗng lục tung quần áo trong tủ, su đó tìm thấy một chiếc áo sơ mi rộng rãi thoải mái như đồ ngủ của Ân Mạc Thù, cậu híp mắt rồi mặc vào.
Lúc cậu đi ra, Ân Mạc Thù đang lướt điện thoại, không biết xem cái gì mà khóe miệng còn mang theo ý cười. Nghe thấy tiếng động, hắn ngước mắt nhìn qua, lực cầm điện thoại đột nhiên tăng gấp đôi.
Quay phim ở đây tương đối lâu, thỉnh thoảng còn phải quay ít cảnh đường phố nên stylist của hắn đã chuẩn bị rất nhiều trang phục mới, vừa đưa đến cho hắn thử.
Áo sơ mi này là áo thu đông mặc bên ngoài áo len nên cực kỳ rộng rãi, Cố Cẩm Miên mặc lại càng không cần phải nói.
Áo sơ mi mặc bên ngoài áo len phải cởi một hoặc hai khuy ra mới để lộ được cổ áo len bên trong. Và Cố Cẩm Miên mặc đúng như thế, lúc cậu bước đi, xương quai xanh trắng nõn lắc qua lắc lại bên trong cổ áo.
“Mặc áo sơ mi trưởng thành thế này chắc không giống đang phạm tội đâu nhỉ?” Tuy là một câu nghi vấn, hơn nữa còn hỏi một cách vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn không sao giấu được sự khiêu khích không chịu thua.
Chẳng qua cậu chỉ kiên trì được một thời gian ngắn dưới cái nhìn lặng lẽ sâu thẳm của Ân Mạc Thù. Ngay sau đó, cậu chui vào trong chăn, vì muốn che đậy nên còn giải thích: “Nhưng em không mặc quần nên lạnh chân quá.”
Cả người Ân Mạc Thù cứng đờ, ngồi tại chỗ một lúc lâu.
Cố Cẩm Miên: “Lên đây đi, anh không ngủ à?”
Ân Mạc Thù: “…”
“Tôi sẽ sang phòng làm việc ngủ.” Lần đầu tiên trong đời, Ân Mạc Thù nói chuyện không chắc chắn như thế.
“Không được!”
Cậu vừa tỏ tình hắn đã sang phòng làm việc ngủ?
“Anh còn chưa giải thích rõ ràng cho em, anh để Cố Cẩm Miên thích Quý Nam nhiều năm như vậy là có ý gì?”
Ân Mạc Thù nhéo ấn đường, chần chừ thêm một lúc mới cam chịu lên giường.
“Tôi không viết.” Hắn nằm phía bên kia giường, lên tiếng.
Cố Cẩm Miên còn nhớ dáng vẻ của Ân Mạc Thù lúc hắn nói không chấp nhận được chuyện người khác thèm muốn mình. Cậu mím môi, khóe miệng hơi cong lên: “Thế sao lại như vậy?”
“Nếu《Giải Trí Tối Thượng》quay thành phim điện ảnh, Cố Cẩm Miên chắc phải là phiên thứ mười mấy nên làm sao có thể viết tỉ mỉ được.”
“Ý anh là em không quan trọng nên không đáng để anh phí thêm bút mực, là thế giới tự bổ sung chứ gì.”
Cố Cẩm Miên rất thông minh: “Nhưng nó không thể bổ sung mà không hề có căn cứ đúng không? Là dựa vào phục bút hay trong lòng anh từng có suy nghĩ nào đó?”
Ân Mạc Thù biết không gạt được cậu nên chỉ có thể nói ra: “Lúc trước tôi từng dẫn em đến phòng game arcade, muốn em theo sát đừng theo nhầm người, nếu không sẽ bị người ta bắt nạt cho khóc, em đã đồng ý.”
“?”
Cố Cẩm Miên nửa đứng dậy nhìn hắn: “Sao anh lại xấu xa như vậy, đã thế còn hẹp hòi!”
“Đúng vậy, tôi xấu xa như thế đấy, hơn nữa gốc rễ của nó còn ngấm sâu vào tận xương tủy.” Ân Mạc Thù duỗi tay kéo cậu về: “Vậy nên em cẩn thận một chút.”
Cố Cẩm Miên vẫn muốn đứng dậy, nói tiếp: “Rõ ràng không cùng một chuyện.”
Không muốn thảo luận vấn đề này nữa, Ân Mạc Thù mở điện thoại để giữa gối hai người.
Tại cổng trường trung học Thu Dương, người nào đó bị học sinh vây quanh.
“Hai anh đang yêu nhau thật ạ?”
“Đúng! Anh ấy rất yêu anh.”
Phòng ngủ lập tức khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
…