.
Anh nói cái gì vậy?
Tôi ngẩng đầu lên khó tin, máu trong người dường như đông cứng lại, đầu óc cũng hết hoạt động.
“Có còn nhớ buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba không?” Cố Kim Nghiễn trầm tĩnh nói: “Em quên mang chìa khóa, chỉ đành ở nhờ nhà anh một đêm.”
Tôi gật đầu một cái, mặt hơi đỏ lên, nói: “Không phải anh hỏi em lên đại học muốn làm gì nhất hay sao, hôm đó muốn chọc anh tức lên nên đành nói là muốn tìm bạn trai.”
Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn tôi không chớp, khóe môi khẽ cong: “Anh thật sự tin, cho nên anh bắt đầu hoảng sợ.”
“Dựa vào nụ hôn hôm đó, anh chịu đựng bảy năm nay.”
“Em sẽ không biết, thật ra mỗi lần anh tỏ ra quái gở với em, đều là mượn hành động ngây thơ đó để nói cho em biết tâm ý của anh, bởi vì trừ cách này ra, anh không biết phải làm thế nào mới có thể chiếm được một chỗ trống trong lòng em.”
“Cho tới hôm nay, anh mới có đủ dũng khí.”
“Lâm Mạn, anh không muốn cùng em gây gổ mãi như thế nữa, anh cũng không muốn tình cảm của mình cứ phải trốn tránh ẩn giấu trong những câu cãi vã hay sự giận dữ nữa, có thể cho anh một danh phận chính thức được không, được làm bạn trai em?”
Đối diện với đôi mắt thẳng thắng lại vô cùng nóng bỏng đó khiến tôi sinh ra một cảm giác xúc động đến mức bật khóc.
Những bất an thấp thỏm của anh đó, làm sao tôi không trăn trở được chứ khi mà quanh anh lúc nào cũng có thể xuất hiện người khác.
Ngực tôi chua xót, không nhịn được cúi người áp lên đôi môi mềm mại ấm áp của anh.
“Vậy thì bắt đầu lại.”
Đêm đó, đoạn clip Cố Kim Nghiễn tỏ tình đã trèo lên hot search bằng tốc độ ánh sáng, rating chương trình cũng đạt mức kỷ lục.
Advertisement
Nhìn đủ loại comment trong lúc phát sóng, tôi không khỏi chọc anh:
“Vậy là lúc anh gặp Tiết San San mà bị em trông thấy, rốt cuộc là đang làm gì?”
Anh xoay người lấy di động ra, cho tôi xem một con gấu bông đang nằm ở nhà anh.
Lý do năm đó anh giảng bài cho cô ta thực ra chỉ vì nhiệm vụ giáo viên giao. Thấy sắp tới sinh nhật tôi, anh muốn mua tặng cho tôi một cái gì đó nhưng bởi vì không hiểu sở thích của nữ sinh cho lắm nên mới nhờ cô ta giúp đỡ một chút.
Không ngờ ngày hôm sau bị tôi bắt gặp rồi làm cãi nhau một trận long trời lở đất, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của tôi, anh đột nhiên không còn dũng khí để bày tỏ.
Nói xong anh cười tự giễu: “Nếu như anh biết sau ngày ấy không còn cơ hội, anh nhất định sẽ không đợi em chủ động quay đầu lại mà sẽ đuổi theo, nói với em câu xin lỗi.”
Tôi hơi sửng sốt.
Khi đó, chúng ta đều là tuổi trẻ non nớt.
Rõ ràng là có quan tâm nhau nhưng chung quy lại thì cái tôi mỗi đứa quá lớn, không muốn bỏ đi niềm kiêu hãnh của bản thân để mạnh dạn bày tỏ cho nhau.
Lúc quay trở lại bàn, tôi mới hiểu tại sao anh lại sợ tôi trông thấy điện thoại di động của anh.
— Hóa ra, hình nền điện thoại là tấm hình cũ của tôi.
Công bằng mà nói, hình nền màn hình khóa của tôi cũng là ảnh selfie của anh.
Hết thảy những hiểu lầm đều được sáng tỏ, tôi chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Cố Kim Nghiễn đột nhiên ngồi dậy, biểu cảm trên mặt có chút buồn:”Vậy thì.. Tại sao em lại chặn anh?”
Tôi ngẩn người, một lúc sau mới che mặt xấu hổ nói cho anh nghe, bởi vì tôi nghe Tiết San San trong hôm phỏng vấn khen kỹ thuật hôn của anh tốt lắm, nên tôi ghen.
“Đừng nghe cô ta nói nhảm.” Anh lo lắng ôm chặt tôi vào ngực, mạnh mẽ hôn tôi cuồng nhiệt: “Anh hôn chỉ một lần là qua, cô ta cũng không có cơ hội trải nghiệm.”
.
Ngày hôm sau Cố Kim Nghiễn không chở thêm được giây nào, lôi tôi đi tuyên bố chính thức.
Theo lời anh nói thì yêu thầm tôi bao lâu nay, giờ cũng nên đường đường chính chính tuyên bố đánh dấu chủ quyền.
Tôi up lên một tấm hình tôi và anh chụp chung.
Trong hình, anh âu yếm nhìn tôi, còn tôi ôm con gấu nhỏ kia, nụ cười không khác gì thời gian năm cấp đó.
Tôi thêm lời bình luận: “Còn muốn cùng anh trải qua thật nhiều thật nhiều thật nhiều năm nữa.”
Anh cũng ghi kèm: “Của tôi.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, lại cảm động hơn bất kỳ lời văn nào.
Ai ngờ vừa post xong, anh đột nhiên kêu một tiếng không được.
Tôi muốn hỏi anh chuyện gì vậy, khóe mắt lại trông thấy post vừa rồi chằng chịt câu chữ:
“Vợ tôi, là bà xã xinh đẹp của tôi! Mấy người không có vợ chứ gì? Há há há há, vợ tôi là Lâm Mạn, muah thật mạnh một cái! (thét chói tai) (vặn vẹo trườn bỏ) (vọt vào rừng mưa nhiệt đới) (biến thành con khỉ đu trên cành cây) (thét chói tai), bắt đầu từ hôm nay, người đàn ông nào thèm muốn vợ tôi thì coi chừng (ôm đầu gào thét chói ) há há há há bà xã…”
…Giời ạ, anh bớt vài câu dùm em với được không.
Cư dân mạng khắp nơi đều khua chiêng gõ trống, thiếu điều xuống đường nẹt bô ăn mừng.
[Tôi xách cục dân chính tới cho rồi đây, tui cũng muốn chèo thuyền.]
[Hai cái mỏ hỗn như nhau mà nay tu thành chánh quả, quả nhiên CP của tui đều điên như nhau.]
[Từ hôm nay trở đi, giường mị có thể trống, nhưng giường OTP của mị phải rung cấp mười.]
[Theo đuổi thành công vợ xong thầy trạng thái tinh thần Nghiễn ca tốt hơn hẳn, cả người toàn là hường phấn.]
[Độc thân hơn năm, gặm phải một CP ngọt như mía lùi thế này, đều là đền đáp tui.]
Tên tôi với anh nắm tay nhau leo rank bảng hot search liên tục vài ngày sau đó. Nhưng mà chuyện này dần dần lên men thì bắt đầu xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều.
Cục diện tôi lo nhất đã xảy ra.
Hậu cung của Cố Kim Nghiễn bắt đầu xuất hiện nhiều người cực đoan. Các cô ấy chia làm hai phe.
Một bên ủng hộ CP tôi và anh, bên còn lại là độc miệng chửi rủa tôi.
Bên nhóm ủng hộ thì tương đối thân thiện, nhưng bên kia thì nhiều động thái trở nên chút điên loạn.
Họ đăng không ít di ảnh của tôi, lại còn không biết lấy được số di động của tôi từ ai mà bắt đầu điên cuồng gọi điện bố tôi bất kể ngày hay đêm.
Hành vi như ăn thịt người này nhanh chóng bị những fan thật sự lên án mạnh mẽ, dần dần lại khiến lòng thù hận của những người đó dành cho tôi ngày càng sâu hơn.
Bởi vì hai phe đấu nhau kịch liệt quá khiến cho nhiều người qua đường khác cũng bất mãn.
Nếu cứ để tình huống như vậy thì Cố Kim Nghiễn gặp phải nguy cơ bị phong sát rất lớn.
Tôi hơi bất an, đang chuẩn bị tìm cách nói với anh chuyện tạm rời xa nhau một thời gian xem sao.
Nhưng không ngờ, Cố Kim Nghiễn tổ chức một buổi họp báo mà không hề nói cho tôi biết.
.
Chương trình đang phát sóng trực tiếp.
Trên màn ảnh là người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, anh tuấn lại đứng đắn.
Cố Kim Nghiễn dựa lưng vào ghế, ánh mắt và thần thái vô cùng thư giãn.
Nhìn thấy anh trong bộ dạng như thế khiến trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng dần được thả lỏng.
Nhưng khi anh cất tiếng nói, tôi không thể cười được nữa.
“Đã từng có nhiều phóng viên hỏi tôi vì sao lại tiến vào ngành giải trí, hôm nay tôi sẽ nói cho các bạn biết nguyên nhân thật sự.”
Anh ngước mắt nhìn thẳng vào ống kính, giọng rất bình tĩnh.
“Năm ấy tốt nghiệp cấp , người tôi thích từng nói mẫu người lý tưởng của cô ấy là minh tinh có thể đứng dưới ánh hào quang màn ảnh. Từ khoảnh khắc đó, tôi hạ quyết tâm sẽ đi trên con đường này.
Dường như tôi đang bị chôn chặt tại chỗ, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.
Hóa ra, anh vì tôi mới tiến vào giới giải trí…
“Chờ một chút.” Có phóng viên đột ngột ngắt lời, đưa micro tới trước mắt anh: “Anh nói như vậy không sợ fan hâm mộ thất vọng à?”
“Ước mơ của tôi từ ban đầu vốn không hề to lớn hay xa vời đến mức như thế.” Cố Kim Nghiễn cười một tiếng, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Đối với tôi mà nói, đứng ở vị trí này, để cô ấy trông thấy, đó đã là trọn vẹn ý nghĩa.”
“Nếu mà nói đúng ra…”
“Nếu như không có Lâm Mạn của ngày đó, cũng không có Cố Kim Nghiễn của bây giờ.”
“Thậm chí tôi tham gia chương trình giải trí kia cũng vì muốn mượn cơ hội đó đuổi theo cô ấy.”
“Nếu như mọi người có ý kiến nào khác thì vui lòng đến tìm tôi, đừng làm phiền cô ấy.”
“Về phần thích Lâm Mạn, tôi không có cách nào thay đổi, thật xin lỗi.”
Tên ngốc này.
Lời nói bình tĩnh đó vang trong đầu tôi thật lâu. Tôi mím môi, cố gắng lắm mới ngăn được những giọt nước mắt sắp tràn khỏi khóe mắt.
Những lời nói mạnh mẽ của Cố Kim Nghiễn ở buổi họp báo đã nhanh chóng gây chấn động.
Những kẻ phản đối thì rối rít quay lưng thoát fan, hận không thể xé xác anh ra làm trăm mảnh.
Có không ít truyền thông cho rằng sau thời gian khó khăn này thì vị trí đứng đầu của anh sẽ thay đổi.
Nhưng mọi người không ai ngờ, sau khi video phỏng vấn lan truyền trên mạng, lại rất được lòng người qua đường.
Những người thực sự yêu thích anh cũng chọn ở lại, nghiêm túc ủng hộ sự nghiệp của anh.
Trận sóng gió này lắng xuống, Tiết San San vốn ghi hận trong lòng, bỏ tiền mua thủy quân định bôi đen tôi.
Khi tin đó đến tai tôi, tôi chẳng có tí gì hoảng hốt.
Cười chết, cơ bản tôi có gì để bôi đâu trời.
Rất nhanh, mấy blogger rốt rít khóc lóc cầu xin cô trả lại tiền:
[Tìm ba ngày ba đêm, cuối cùng tôi chỉ tìm được một bức hình Lâm Mạn đang ngủ ở phim trường, nhưng theo bạn bè ở trường quay thì đó là cổ đang nằm nghỉ sau khi té bị thương sau phân cảnh đu dây. Tôi không tìm nữa, mệt quá có ai hiểu hong?]
[+ thím ở trên, mấy hôm trước có người inbox tui yêu cầu tui lên bài chuyện Lâm Mạn trên phim trường toàn phát ngôn ngông cuồng, tôi hừng hừng khí thế mở lên coi, mới phát hiện cái clip đó là cổ ngồi cãi nhau với con chó, giời ơi.]
[Tôi bị buộc phải ngồi nghiên cứu cô ta, mới phát hiện nơi này toàn là tin bá láp ba xàm, rõ ràng đây chính là bảo bối, có thể ca hát nhảy múa, còn biết lái mô tô, thực sự khó có ai không thích.]
[Hơn nữa xem phim cô này diễn tôi mới phát hiện ra Lâm Mạn diễn tốt vờ lờ, xui là không nhận được vai diễn nào tốt cả, cho nên mới không phát hiện ra.]
Mấy lời than vãn của blogger đó nổ ra, không ít người ghét tôi ngày đó đã quay xe, danh tiếng cũng dần trở nên tốt hơn.
Có đánh chết tôi cũng không ngờ được có thể lấy được một vị trí trong giới giải trí một cách công chính liêm minh như thế.
Lại một năm nữa qua đi.
Tôi và Cố Kim Nghiễn đều được mời đi thảm đỏ liên hoan phim.
Tôi dừng lại ký tên trên băng rôn xong, tôi đứng qua một bên chờ anh.
Buổi sáng anh còn bận việc nên đến chậm hơn tôi một chút.
Chiếc maybach đậy ở trước lối vào, một bóng dáng quen thuộc bước xuống xe, nháy mắt toàn bộ phóng viên đều xông tới.
“Này Lâm lão sư, sao miệng anh sưng vậy?”
Anh sải bước đến trước mặt tôi, nụ cười toàn mùi gió xuân thắm tình.
Kể từ khi có thông báo của chương trình, anh chẳng thèm giả bộ gì nữa, ngang nhiên bóp cẩu độc thân sạch sành sanh.
“Đương nhiên là lỡ đắc tội với con ong chúa hoang dã, bị đốt cả một đêm.”
Tôi đưa tay thay anh sửa cà vạt, nâng cằm anh ám chỉ:
“Có cần em dạy nó một bài học không, ông xã.”
Đây cũng là lần đầu tiên trước mặt mọi người tôi gọi anh như vậy.
Đáy mắt anh toát lên một ngọn lửa rực cháy, chợt xoay người kéo tay tôi ra khỏi ống kính phóng viên.
“Này Cố Kim Nghiễn.” Tôi chọc anh: “Anh có biết mỗi khi anh xấu hổ thì tai anh đều đỏ hết lên không?”
“BIết—”
Anh giả bộ tức giận, đẩy cánh cửa phòng khách ra, đẩy tôi vào một góc, cổ họng phát ra tiếng cười cưng chìu nhưng đầy mãnh liệt.
“Suỵt…”
“Bây giờ, ông xã đang muốn thực hiện đặc quyền của mình.”
HOÀN
Hâm Còi: Xong nhanh bộ zhihu được nhà La Stella giới thiệu ahhi:”) Tranh thủ thời gian nghỉ việc làm nốt bộ Dấu Răng cho xong ahuhu =))