Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
Trái tim Diệp Oản Oản nảy lên một nhịp.
Không ổn!
Trạng thái của Giang Yên Nhiên không đúng cho lắm!
Cô nhúng tay không những không làm Giang Yên Nhiên tỉnh ngộ, mà còn khiến cô ấy chết trước thời hạn sao?
Cô còn tưởng sau việc này, tình cảm của Giang Yên Nhiên đối với Tống Tử Hàng sẽ dần phai nhạt, sớm tỉnh ngộ còn có thể cứu vãn, không ngờ mọi chuyện đã tiến triển tới mức này.
Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ nguyện vọng lớn nhất của Giang Yên Nhiên chính là được gả cho Tống Tử Hàng, trở thành vợ của anh ta.
Mục tiêu theo đuổi mười mấy năm đột nhiên bị phá hủy, nói là thế giới sụp đổ cũng không quá đáng.
Huống chi người phản bội lại là người bạn cô ấy tin tưởng nhất.
Khả năng lấy lòng người của Trầm Mộng Kỳ cô cũng từng trải nghiệm qua, năm đó bản thân cô cũng từng vô cùng tín nhiệm Trầm Mộng Kỳ, cô ta không chỉ theo cô náo loạn, cùng cô khóc cười, cùng cô cúp học, cổ vũ cô theo đuổi Cố Việt Trạch, thậm chí còn cùng cô lưu ban.
Cô không chỉ xem cô ta là bạn thân tốt nhất, còn xem cô ta là chị dâu, coi cô ta như người nhà.
Ai có thể biết đằng sau bộ mặt đó lại là trăm ngàn hiểm độc, mưu mô tính toán.
Có bao nhiêu quan tâm, lúc biết được sự thật sẽ có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Thấy khoảng cách của Giang Yên Nhiên với mặt hồ chỉ còn nửa bước, Diệp Oản Oản xoa xoa mi tâm, vội đi ra, ung dung mở miệng: "Ơ? Ai đây ta? Đây không phải đại tiểu thư Giang Yên Nhiên của chúng ta hay sao? Buổi tối đứng ở chỗ này, chẳng lẽ là do bị vứt bỏ nên muốn tự sát sao?"
Sống lưng Giang Yên Nhiên đột nhiên cứng đờ, con ngươi vốn còn đang vô thần nhất thời nhìn về phía Diệp Oản Oản trừng lớn, cắn răng nói: "Diệp Oản Oản, thấy bộ dạng hiện giờ của tôi, cô rất vui vẻ đắc ý hay sao?"
Diệp Oản Oản cong môi, ngữ điệu vô cùng ngứa đòn: "Đó là đương nhiên, nếu bây giờ cô nhảy xuống tôi còn vui hơn nữa đấy! Sao? Không nhảy à?"
"Cô..." Giang Yên Nhiên tức giận đến mặt đỏ bừng: "Cô nằm mơ!"
Giang Yên Nhiên nói xong cũng lui về sau một bước: "Chỉ là một Tống Tử Hàng mà thôi, cô nghĩ tôi quan tâm sao? Lấy gia thế của tôi, muốn loại đàn ông nào mà không có! Tôi chẳng qua là ghét bị lừa dối mà thôi!"
Thật là không tệ, ghét tới mức muốn tự sát mà thôi.
Diệp Oản Oản liên tục gật gù: "Đúng đúng, nói không sai! Giang đại tiểu thư đương nhiên không lo việc cưới gả! Cho dù tổn thất cũng là đối phương tổn thất mới đúng!"
Thấy đối phương chiến đấu hung hăng như gà chọi, dường như có thể sẵn sàng cùng mình chiến đấu tám trăm hiệp, xem ra đối phương đã bỏ đi ý định muốn tự sát, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, phủi mông tùy tiện ngồi xuống bãi cỏ tiếp tục đọc bình luận dưới bài viết.
Giang Yên Nhiên vốn không chịu nổi kế khích tướng, đã chuẩn bị xong tâm lý cùng Diệp Oản Oản làm một trận lớn, không ngờ đối phương mới ồn ào một nửa đã không nói tiếp mà chơi điện thoại, nhất thời có cảm giác như đánh vào bịch bông vậy.
Tâm trạng thay đổi nhanh chóng, Giang Yên Nhiên cảm thấy tất cả khí lực trong người như bị hút cạn, tê liệt ngồi tại chỗ, ngơ ngác ôm đầu gối hỏi: "Diệp Oản Oản, có phải cô rất ghét tôi hay không? Tôi có phải... Đã chọc cô ghét tôi hay không?"
Thấy Diệp Oản Oản không trả lời, chỉ chuyên tâm nhìn di động, Giang Yên Nhiên theo bản năng nhìn về phía điện thoại của cô.
Thấy Diệp Oản Oản đang khôi phục bài viết, sắc mặt Giang Yên Nhiên đột nhiên biến đổi.
Tên tài khoản trên di động của Diệp Oản Oản là Công nhân bốc vác bát quái.
"Cô... Cô là Công nhân bốc vác bát quái? Bài viết bôi đen Trầm Mộng Kỳ đó là do cô viết?" Giang Yên Nhiên ngạc nhiên.