Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi được Diệp Oản Oản đỡ dậy, tất cả sức lực của người nào đó đều đặt trên người cô, hổn hển thở vào hõm cổ của cô.
Diệp Oản Oản nhận vô số giá trị thù hận, chỉ hận không thể ném người trên vai mình cho bọn họ.
Các người muốn thì tới đỡ đi, nam thần này cô không đỡ nổi!
Sau một hồi luống cuống tay chân, cuối cùng cũng đưa cậu ta tới phòng y tế.
Giáo viên y tế nhanh chóng cho Tư Hạ sử dụng thuốc hen suyễn, sau đó bắt đầu kiểm tra.
", độ, phải truyền nước biển. Chắc là chịu lạnh cộng thêm tinh thần bất ổn, thời gian này phải tĩnh dưỡng thật tốt, không được để em ấy kích động hay mệt nhọc." Giáo viên y tế nghiêm túc dặn dò.
Sốt cao, bị lạnh, tinh thần không ổn...
Nghe giáo viên y tế nói thế, Diệp Oản Oản ngày càng chột dạ. Hóa ra không phải giả bộ mà bị bệnh thật...
Chịu lạnh? Hôm qua cậu ta ngồi ở đó bao lâu?
Trình Tuyết, học sinh lớp F và một nhóm nữ sinh đang vây xung quanh, nhìn bộ dạng yếu ớt của Tư Hạ, cả nhóm nữ sinh đều khóc lóc sướt mướt, đau lòng không thôi.
Giáo viên y tế bị tiếng khóc làm phiền, tức giận nhắc nhở nhóm nữ sinh: "Bạn học này chẳng qua chỉ lên cơn sốt và tái phát bệnh hen suyễn mà thôi, các em lại khóc như thể cậu ta sắp chết vậy? Được rồi được rồi, đừng vây ở chỗ này nữa, nhiều người như vậy gây bất lợi cho việc hít thở, cũng ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của bệnh nhân, toàn bộ đều tản đi, ở lại một người là được rồi!"
Giáo viên y tế vừa dứt lời, Trình Tuyết mong đợi nhìn về phía của Tư Hạ, các nữ sinh khác đều không nỡ rời đi.
Về phần Diệp Oản Oản, dìu cậu ta tới đây xong, cô cảm giác bả vai mình sắp gãy rồi, sau khi chắc chắn không có việc gì liền chuẩn bị rời đi.
Nơi này không phải là chỗ để ở lâu đâu.
Ai ngờ cô vừa bước được một bước liền cảm thấy có một lực kéo mình lại.
Vừa cúi đầu liền thấy một cánh tay trắng nõn níu chặt vạt áo của mình.
Trên giường bệnh chật hẹp, Tư Hạ dùng một ánh mắt như tố cáo cô vứt bỏ cậu ta: "Cậu muốn đi đâu?"
Diệp Oản Oản: "..."
Đệch! Cậu diễn đủ rồi đấy!
Tư Hạ vẫn duy trì tư thế như vậy, ánh mắt lạnh lùng chuyển qua hướng những nữ sinh khác: "Các người, đi ra ngoài."
"Tại sao lại như vậy..."
"Sao lại là đồ xấu xí Diệp Oản Oản này!"
Các nữ sinh thấy vậy thì tức giận giậm chân, nhưng nam thần đã lên tiếng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vừa trách móc vừa lần lượt rời đi."
Cơ thể của Trình Tuyết khẽ run, trong lòng hoàn toàn đã bị lửa giận chiếm đóng, cô ta không thể nhịn được nữa, nhìn về phía Tư Hạ nằm trên giường bệnh gằn từng chữ: "Tư Hạ! Cậu có biết mình đang làm gì hay không? Đừng nói với tớ cậu thật sự thích người xấu xí này rồi?"
Con ngươi của Tư Hạ hiện lên một tia lãnh ý: "Thu hồi lời nói lúc nãy của cô lại."
Trình Tuyết nghe vậy thì ngẩn ra, thu lại lời nói lúc nãy của cô ta?
Chẳng lẽ ý của Tư Hạ là cậu ấy không thích Diệp Oản Oản?
Cô ta cũng biết không có khả năng. Tư Hạ sao có thể thích Diệp Oản Oản! Nhất định có ẩn tình gì đó!
Kết quả, cô ta vừa nghĩ như thế, liền nghe Tư Hạ chậm rãi mở miệng: "Cậu ấy không phải người xấu xí!"
Trình Tuyết giận đến suýt chút nữa hộc máu: "Tư Hạ! Cậu điên thật rồi!"
"Diệp Oản Oản, cô đừng đắc ý quá sớm!" Trình Tuyết dùng sức đụng Diệp Oản Oản chạy ra ngoài.
Diệp Oản Oản muốn đuổi theo, nhưng vạt áo lại bị kéo chặt lại, chỉ có thể tuyệt vọng giơ tay: "Nè, đừng bỏ lại mình tôi chứ..."