Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Thiệu Đình đứng ở phía xa yên lặng nhìn con gái mình, nhíu mày nghi ngờ.
Con gái trong ấn tượng của ông không phải là người hiểu chuyện nhu thuận như vậy, hơn nữa còn rất hận gia đình mình.
Diệp Thiệu Đình chẳng qua đang hoài nghi lần này Diệp Oản Oản chỉ đơn giản tới đây chúc thọ hay có mục đích gì khác hay không, ví dụ như phá hoại bữa tiệc, lăng nhục Diệp gia.
Diệp Thiệu Đình không muốn nghĩ xấu về con gái mình, nhưng nhiều năm như vậy, ông đã mệt mỏi rồi.
Trong lúc vô tình, Diệp Oản Oản bắt được sự nghi ngờ của ba, trong lòng không khỏi có chút cô đơn.
Lúc trước hành động của cô rất quá đáng, luôn đối nghịch với Diệp gia, chỉ coi ba mẹ là kẻ thù mà chưa từng tha thứ cho họ.
Ở kiếp trước, quả thật cô có đến sinh nhật của ông nội, nhưng lại làm trò cười cho tất cả khách khứa, quấy rối bữa tiệc, khiến ba mẹ và Diệp gia mất hết mặt mũi, thậm chí còn khiến bệnh tim của ông nội đột ngột tái phát, phải nằm viện hơn nửa tháng.
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản thu hồi tầm mắt, cô đến gần Diệp Hồng Duy hơn, càng thân mật với ông thêm vài phần. Diệp Hồng Duy cũng không cự tuyệt, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt cũng từ từ thu lại.
Thọ yến đã qua nửa giờ, khách khứa lần lượt đi lên chúc thọ tặng quà.
Phần lớn quà tặng đều là hình thức, không có ý nghĩa giá trị gì lớn cả, Diệp Hồng Duy nhìn nhiều đã quen không còn cảm thấy mới lạ gì cả.
Một lát sau, gia đình Lương Gia Hào tiến lên, trong tay Lương Thi Hàm cầm một nghiên mực có giá trị không nhỏ đi đến trước mặt Diệp Hồng Duy, khéo léo nói: "Ông nội, ba mẹ biết ông nội thích vẽ tranh cho nên đã chuẩn bị một nghiên mực cho ông, hi vọng ông nội thích."
Vì muốn khiến Diệp Hồng Duy hài lòng, Phương Tú Mẫn đã tốn không ít tâm tư mới có được nghiên mực này. Vừa rồi bị mọi người chê cười nhiều như vậy khiến bà ta rất mất mặt, bây giờ chỉ mong lão nhân gia thích nó.
Ánh mắt của Diệp Hồng Duy quét qua nghiên mực kia, ông gật đầu, để người để nghiên mực đó sang một bên.
Tuy Diệp Hồng Duy không bày tỏ gì nhiều nhưng cái gật đầu kia cũng là một loại công nhận, khiến Phương Tú Mẫn và Lương Thi Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chợt, Lương Thi Hàm liếc qua hai tay trống trơn của Diệp Oản Oản: "Sao nào? Ngay cả quà tặng sinh nhật ông nội cũng không có sao?"
"A... Thi Hàm, sau này đừng học một số người chỉ biết ra vẻ, sinh nhật ông nội chỉ mang theo miệng tới." Phương Tú Mẫn vừa bị Diệp Oản Oản làm mất mặt, bây giờ sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để bôi đen cô.
"Ông nội."
Nhìn hai mẹ con nhà kia lại bắt đầu tiết mục xướng ca, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi cong lên, cô cười nhạt: "Ai là ông nội của các người?"
Nụ cười của Lương Thi Hàm trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Ý của Diệp Oản Oản rất rõ ràng, nhà của Phương Tú Mẫn không có ai mang họ Diệp cả, nhưng Lương Thi Hàm một tiếng ông nội, hai tiếng cũng là ông nội, gọi thân thiết như thế thật khiến người khác nôn mửa.
"Cô..." Sắc mặt của Phương Tú Mẫn trở nên khó coi.
"Hai vị tốt nhân đừng mang con gái mình qua loa nhận người thân, Diệp gia chúng tôi không có tập tục nhận thân tùy tiện." Nói xong, Diệp Oản Oản quay đầu, không phản ứng với hai người nữa.