Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Long Chi Quật Khởi là tác phẩm Âu Dương đại sư tâm đắc nhất trong hai năm nay, lại..."
Các vị tân khách chợt ngẩn ra, vật Diệp Oản Oản tặng rốt cuộc là vật gì, thậm chí khiến Âu Dương Dục đại sư không tiếc dùng Long Chi Quật Khởi để đổi?
Đừng nói là tân khách ở đây, ngay cả Diệp Hồng Duy cũng vô cùng khó hiểu.
"Ha ha ha, Diệp lão đầu, không phải trước kia ông từng nói rất thích Long Chi Quật Khởi của tôi hay sao, đến đến đến, chúng ta đổi đi!" Mặc dù đang nói chuyện với Diệp Hồng Duy nhưng ánh mắt của Âu Dương Dục luôn chú tâm vào chế phẩm đầu lâu kia, ánh mắt kia phảng phất ẩn chứa vạn phần nóng bỏng.
Diệp Oản Oản đang nghĩ cách mờ mịt đứng tại chỗ: "..."
Ách? Cô là ai? Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Đại sư điêu khắc Âu Dương Dục lại dùng Long Chi Quật Khởi đổi vật không rõ cô mua bằng một trăm đồng ở đường bán đồ cổ á?
"Diệp lão đầu, cứ quyết định như vậy đi. Tôi mang cái này đi, mai sẽ mang Long Chi Quật Khởi tới cho ông!" Âu Dương Dục ôm chế phẩm tinh cốt kia vào lòng, vô cùng không nguyện ý trả lại.
Diệp Hồng Duy thân là gia chủ Diệp gia, qua lời của Âu Dương Dục đương nhiên ông phát giác ra vật này không tầm thường rồi, lập tức mở miệng: "Tôi không đổi!"
"Sao? Ông không đổi? Vừa rồi ông mới ghét bỏ vật này mang điềm xấu mà?" Âu Dương Dục không vui.
"Tạm thời không đổi!" Diệp Hồng Duy không đổi sắc mặt trả lời.
"Ông... Sao ông lại lật mặt nhanh như vậy! Thế này đi, Long Chi Quật Khởi cộng thêm Khổng Tước Đông Nam Phi, ông đổi không?" Âu Dương Dục cắn răng.
"Khổng Tước Đông Nam Phi!"
Tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên khắp phòng.
Khổng Tước Đông Nam Phi là tác phẩm năm xưa của Âu Dương Dục, tuy rằng không bằng Long Chi Quật Khởi nhưng cũng là vật bất phàm.
"Diệp lão đầu, không nên đổi cùng ông ta! Lão ma đầu Âu Dương Dục này chưa từng ăn thiệt bao giờ đấy!" Lý Nhạc hồi phục tinh thần, vội vàng nhắc nhở.
"Không đổi!" Âm thanh của Diệp Hồng Duy rất có lực.
Nghe vậy, Âu Dương Dục thất vọng, không cam tâm đem vật trên tay trả lại cho Diệp Hồng Duy, vẫn chưa rời mắt khỏi vật đó.
Các vị lão giả trên ghế chính tò mò quan sát vật kia.
Chỉ tiếc rằng quả thật bọn họ không nhìn ra điều gì huyền diệu trong vật đó cả.
Ngay cả Diệp Hồng Duy có kiến thức uyên bác cũng không nhìn ra được gì.
"Diệp lão đầu, cháu gái này của ông thật hiếu thuận, lại tặng một tác phẩm tuyệt mĩ như vậy cho ông!" Âu Dương Dục không nhịn được mở miệng.
Diệp Oản Oản có chút chột dạ, không lẽ vị đại sư này nhìn nhầm nhỉ?
"Âu Dương lão đầu, vật Oản Oản tặng là gì vậy? Chúng tôi nhìn không ra." Chu Thanh Cương hiếu kì hỏi thăm.
Nghe vậy, Diệp Hồng Duy cũng tò mò nhìn sang.
Âu Dương Dục châm một điếu thuốc, hút sâu vài hơi, nói: "Trình độ và thủ pháp chế tác này có thể nói là tuyệt mĩ. Lấy thủ pháp chế tạo cộng thêm nguyên liệu quý giá này mà nói có ngụ ý phi phàm, do nghệ nhân bật nhất của thời Rome cổ chế tạo, là vật được đặt hoàng tộc để duy trì vận khí, có thể đẩy lui được tai họa."
Âu Dương Dục nghi hoặc một chút: "Chỉ là tôi không nhìn ra được ý vận của vật này đem lại, nhưng lấy trình độ chế tạo này vẫn là bảo bối đối với tôi."
"Ồ!"
Diệp Hồng Duy nghe rõ những lời Âu Dương Dục nói, không nhịn được quan sát tỉ mỉ.
Vẻ chán ghét ban đầu gần như đã tiêu tan hết, thay vào đó lại được sự kinh hỉ chiếm sang.
Càng quan sát Diệp Hồng Duy càng phát hiện tinh phẩm này vô cùng có khí phách.
Hai mẹ con Lương Thi Hàm nghe thế thì ngoác mồm kinh ngạc.
Vốn cho rằng Diệp Oản Oản đem tới một vật xui xẻo nhưng chưa từng nghĩ từ miệng Âu Dương Dục lại trở thành bảo bối.
Thấy Phương Tú Mẫn còn muốn tiếp tục nói, Lương Gia Hào nhất thời trợn mắt, sợ rằng mặt mũi tối nay vứt còn chưa đủ nhiều sao!
"Cút về!"
Lương Gia Hào hung hăng trừng Phương Tú Mẫn.
Thấy người chưa bao giờ nổi giận với mình đột nhiên hung dữ như vậy, hai mẹ con Phương Tú Mẫn vội rụt đầu, chỉ có thể âm thầm rời đi.