Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau một hồi lâu Diệp Hồng Duy mới có thể rời mắt khỏi hai bức tranh, ông tán thưởng: "Tác phẩm của Mai tiên sinh thật khiến người khác mở rộng tầm mắt. Bội phục, bội phục!"
"Hai bức tranh này có tên là Thiên Địa, rồng là trời, hổ là đất. Tuy là hai bức khác biệt nhưng bày một chỗ mới là tác phẩm hoàn chỉnh." Mai Cảnh Châu cười nói.
"Thiên Địa... rồng là chủ của trời, hổ đứng đầu mặt đất. Tên rất hay!"
Nhóm lão giả khen tấm tắc.
"Diệp tiên sinh, hai bức tranh này là lễ vật Mai mỗ tặng đại thọ của ngài, mong Diệp tiên sinh nhận nó." Mai Cảnh Châu nói.
"Chuyện này... hai bức tranh này quá quý trọng..." Diệp Hồng Duy vô cùng vui mừng, nhưng lễ vật quý trọng như vậy, dĩ nhiên muốn từ chối một phen.
"Diệp tiên sinh khách khí rồi, chẳng qua là tác phẩm lúc rảnh rỗi, ngài thích là tốt rồi." Mai Cảnh Châu cười nói.
"Ông nội, đây là tâm ý của Mai đại sư, ông nhận đi." Diệp Y Y xen vào.
Nghe vậy, Diệp Hồng Duy cũng gật đầu: "Vậy... Cảm ơn món quà của Mai đại sư."
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, lễ vật của Diệp Y Y và Cố Việt Trạch đúng là áp trục mà.
Sau khi tặng Thu Minh Sơn Cư Đồ, tiếp theo mời thêm Mai đại sư tới, cuối cùng lại có Thiên Địa nữa.
Diệp Hồng Duy cưng chiều nhìn Diệp Y Y, hôm nay cháu gái này đã cho ông quá nhiều bất ngờ vui vẻ.
"Diệp lão đầu, ông có cháu gái ngoan như Y Y thật là có phúc!"
"Ha ha, quả thật không nghĩ tới Y Y có thể mời Mai đại sư đến đây chúc thọ."
"Phần tâm ý của Y Y và Việt Trạch thật không có chỗ nào chê cả."
Nhìn bạn bè của mình khen ngợi, Diệp Hồng Duy vô cùng hưởng thụ.
Diệp Y Y ôn nhu cười: "Hậu bối chúng con đương nhiên phải tìm cách để khiến ông nội vui vẻ."
Sau khi Mai Cảnh Châu kính Diệp Hồng Duy một ly rượu liền xoay người đi sang một hướng, những người đang muốn trò truyện với ông ấy liền ngớ người nhìn theo.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản đang bình tĩnh nhìn một màn này, lại phát hiện Mai Cảnh Châu đột nhiên nhìn mình, sau đó còn đi về phía cô.
"Oản Oản tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?" Mai Cảnh Châu rất nhanh đã tới trước mặt cô, còn cười ôn hòa nói.
Thấy Mai Cảnh Châu đột nhiên nói chuyện với mình, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt.
Vẫn khỏe chứ?
Cô còn chưa từng thấy qua Mai Cảnh Châu, lại nói cũng không có tư cách thấy, sao ông ấy lại chào mình nhỉ?
"Diệp Oản Oản cũng quen Mai đại sư sao?"
"Có thể khiến Mai đại sư tiến lên chào hỏi, chắc là quen biết rồi."
Diệp Hồng Duy nâng ly rượu , nối gót theo Mai Cảnh Châu tới đây, ông kinh ngạc hỏi: "Mai tiên sinh, ngài quen Oản Oản sao?"
Mai Cảnh Châu vuốt cằm: "Đương nhiên rồi, tôi và Oản Oản tiểu thư là anh em kết nghĩa, đã quen biết từ lâu."
"Ồ." Diệp Hồng Duy kinh ngạc, hóa ra Oản Oản lại quen biết Mai đại sư.
Thần sắc của Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân cũng giống vậy, bọn họ hoàn toàn không biết Oản Oản lại quen với Mai Cảnh Châu.
"Oản Oản tiểu thư, nếu cô nói sớm thì Mai mỗ đã chuẩn bị đầy đủ hơn vậy rồi." Mai Cảnh Châu lại nói.
Hic? Diệp Oản Oản chớp mắt, cô ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không biết Mai Cảnh Châu nói vậy là có ý gì.
Ông ấy đang nói chuyện với mình sao?
"Mai đại sư, chuyện này..." Diệp Hồng Duy không hiểu.
"Diệp tiên sinh vẫn chưa biết sao?" Mai Cảnh Châu cười giải thích: "Tối nay Mai mỗ được người bạn nhỏ là Oản Oản tiểu thư mời tới thọ yến của Diệp tiên sinh, chúc thọ cho ngài."
Mai Cảnh Châu nói mấy câu nhẹ tênh lại giống như sấm bổ đất bằng, làm cho cả yến hội trong nháy mắt trở nên yên lặng.