Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cô..." Diệp Mộ Phàm giận sôi máu.
"Được rồi được rồi, vất vả lắm gia đình chúng ta mới có cơ hội đoàn tụ, hai đứa đừng cãi nhau nữa!" Lương Uyển Quân thấy hai người lại tiếp tục rùm beng thì vội vàng khuyên nhủ.
Diệp Mộ Phàm cố nuốt lửa giận về, anh hừ một tiếng sau đó tiếp tục vùi đầu uống rượu.
Yến hội đã tiến hành được phân nửa.
Diệp Y Y cầm micro uyển chuyển cảm ơn khách khứa đã đến đây chúc thọ, khí chất ưu nhã cao quý phát ra từ trong xương cốt của cô ta không khỏi khiến người khác phải lau mắt nhìn.
Bởi vì tuyết lớn rơi nhiều ngày nên vợ chồng Diệp Thiệu An và lão phu nhân không về Hoa Quốc được, cả yến hội long trọng này đều do một tay Diệp Y Y lo liệu, lại được sắp xếp vô cùng ổn thỏa khiến chủ khách đều hài lòng.
Các tân khách vô cùng tán thưởng Diệp Y Y: "Không hổ là cháu gái được hai vợ chồng lão gia tử yêu thương nhất, tuy còn trẻ nhưng đã có phong thái của một nữ gia chủ rồi! Nếu nhà nào có thể lấy Diệp Y Y về làm dâu thì đúng là phước ba đời!"
"Các người đừng nghĩ nhiều nữa, người ta đã sớm bị Cố gia tranh trước rồi! Không thấy cả đêm nay hai người đều như hình với bóng sao?"
"Đúng là trai tài gái sắc do trời đất tác hợp mà!"
"Ha, chỉ sợ có người dây dưa không dứt mà thôi!"
Nói tới chỗ này, điểm chú ý của tân khách liền rơi vào một bóng người đang ngồi trong một góc nào đó.
"Thật ra thì nếu so về nhan sắc thì Diệp Oản Oản lại nhỉnh hơn một chút đấy!"
"Hơn nữa điểm thi đại học vô cùng cao, là thủ khoa của Đại học Truyền thông Đế Đô, thậm chí còn có giao tình với Mai lão tiên sinh nữa!"
Mọi người đều biết câu "nhỉnh hơn một chút" là đã nói giảm nói tránh rồi. Hôm nay nếu nói Diệp Oản Oản làm kinh diễm toàn trường cũng không quá đáng, còn chưa bàn tới những ngạc nhiên mà cô đem lại nữa.
Nhưng mà mọi người cũng rất rõ, cho dù Diệp Oản Oản xinh đẹp và ưu tú hơn nữa thì cũng chẳng làm được gì.
Lấy tình huống hiện tại của Diệp Thiệu Đình, Diệp Oản Oản chắc chắc không thể so sánh được với Diệp Y Y. Cho dù cô ấy cố dây dưa hơn nữa thì cũng chẳng phải người chung một thế giới với Cố Việt Trạch nữa rồi.
Trong lúc mọi người còn đang thổn thức, Cố Việt Trạch đã bước lên bục đứng cạnh Diệp Y Y rồi.
Diệp Y Y nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, trong con ngươi mang theo vẻ không đành lòng và do dự.
Cố Việt Trạch nhẹ nhàng cầm lấy tay cô ta, đau lòng nhẹ giọng nói: "Y Y, anh biết em quan tâm đến cảm nhận của em họ, nhưng mà coi như anh cầu xin em đi, thỉnh thoảng cũng phải suy nghĩ cho bản thân, suy nghĩ cho chúng ta một chút! Anh muốn cho cả thế giới biết em là người của anh, là người anh yêu nhất!"
Diệp Y Y cảm động nhìn anh ta, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng gật đầu một cái.
Mọi người thấy Cố Việt Trạch đột nhiên lên đài thì theo bản năng nhìn lên. Họ rất tò mò, không biết Cố Việt Trạch đang muốn làm gì.
Chỉ có Diệp Oản Oản đang đứng trong góc biết anh ta muốn làm gì. Cố Việt Trạch không chỉ muốn tuyên bố giải trừ hôn ước với cô, mà còn công bố anh ta với Diệp Y Y sẽ đính hôn, tại đây giẫm nát mặt mũi của nhà cô.
Bởi vì chuyện này cho nên cô náo loạn tới mức phá hủy cả bữa tiệc, cũng làm mặt mũi của ba mẹ triệt để mất sạch.
Đời này... Tất cả mọi chuyện dường như lại tái hiện một lần nữa...
"Các vị, thật xin lỗi, tôi muốn xin một chút thời gian của mọi người." Cố Việt Trạch cầm micro nói.
Điểm chú ý của toàn trường đều tập trung lên người đàn ông anh tuấn ở trên đài, chờ câu kế tiếp của anh ta.
Cùng lúc này, sau khi uống xong ngụm trà cuối cùng trong ly, Diệp Oản Oản cũng đứng lên.
Thấy Diệp Oản Oản đứng dậy, sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời căng thẳng, anh vội đè tay cô xuống: "Diệp Oản Oản, cô muốn làm gì?"
Đôi môi anh đào của Diệp Oản Oản cong lên mấy phần, cô ung dung dùng tay còn lại rút tay mình ra khỏi bàn tay của Diệp Mộ Phàm: "Không liên quan tới anh."