Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Nhận được đơn triệu tập của toàn án chưa?" Bên kia di động truyền đến giọng nói lạnh giá thâu xương của cha bé gái.
"Tôi là Phí Dương, người đại diện của Hàn Thiên Vũ. Triệu Đại Dũng, muốn bao nhiêu tiền anh có thể nói, chỉ cần nói ra chân tướng trước mặt truyền thông!" Phí Dương ấn bút ghi âm, sau đó cố gắng dẫn dắt đối phương nói ra sự thật.
Triệu Đại Dũng nghe vậy thì im lặng trong chốc lát, sau đó chợt mở miệng, âm thanh phản phất như lửa giận vô tận: "Nói cái chó má nhà mày! Mày nói vậy là có ý gì! Hàn Thiên Vũ là một kẻ biếи ŧɦái yêu thích trẻ con, coi như có tiền chăng nữa cũng không thể thay đổi đạo đức của con người, tùy ý làm bậy, đổi trắng thay đen!"
Rốt cuộc là ai đổi trắng thay đen?
Giờ phút này Phí Dương mới hiểu được tâm tình mất khống chế của Hàn Thiên Vũ, anh ta hít một hơi sâu, mở miệng nói: "Triệu Đại Dũng, con gái của anh bị bệnh nặng, tiền phẫu thuật và thuốc men đều do Thiên Vũ chi ra, anh lại bêu xấu cậu ấy, không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt sao?"
"Bởi vì Hàn Thiên Vũ hỗ trợ phẫu thuật cho con gái tao nên tao phải đem con gái cho nó đùa bỡn sao?"
"Anh..." Phí Dương làm sao cũng không nghĩ đối phương lại vô sỉ tới mức này, không chỉ moi được tin tức, còn bị chọc tức gần chết.
"Hàn Thiên Vũ vì thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ cá nhân mà không chịu buông tha một đứa bé, hắn chính là một tên súc sinh!"
Lúc này, Hàn Thiên Vũ đột nhiên đoạt di động từ tay Phí Dương, gằn từng chữ mở miệng: "Tôi nói cho ông biết, ông có tố cáo tôi cũng vô dụng! Tôi sẽ không đưa cho ông một cắc nào cả!"
Triệu Đại Dũng cười lạnh: "Được, Hàn Thiên Vũ, nếu mày chết vẫn không hối cải, vậy chúng ta chờ xem!"
Sau khi tạm biệt Giang Yên Nhiên và Sở Phong, Diệp Oản Oản liếc nhìn tin nhắn trong di động của mình.
Anh ấy vẫn chưa trả lời.
Diệp Oản Oản cong môi cười, đáy mắt dâng lên một vệt sáng. Rất tốt, cứ phải ép cô dùng thủ đoạn không bình thường.
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm gửi tiếp một tin: [Trong vòng mười phút, gọi cho em. Nếu không video của anh và những cô người mẫu kia sẽ xuất hiện trong điện thoại của Trầm Mộng Kỳ!]
Sau khi gửi xong, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ im lặng đếm.
, , , ,..
Đếm tới tiếng thứ chín, chuông di động đã vang lên, trên điện thoại hiện lên dòng chữ "Soái ca thanh lịch đứng đầu thế giới".
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nhận điện thoại: "Alo."
"Diệp Oản Oản! Mày dám!!!" Đầu bên kia truyền tới tiếng thở hổn hển của Diệp Mộ Phàm.
Diệp Oản Oản khẽ cười: "Yo, tại sao lại không dám? Người bận rộn không rảnh để trả lời tin nhắn của em sao đột nhiên lại gọi cho em vậy, dám làm lại sợ người khác biết sao?"
Diệp Mộ Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Sao mày có loại video này!"
"Em chụp lén không được sao?"
"Diệp Oản Oản, mày biếи ŧɦái!" Diệp Mộ Phàm rống giận, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Ít hù dọa tao đi! Đừng nghĩ rằng tao sẽ rơi vào bẫy của mày. Cho dù Mộng Kỳ biết được quá khứ của tao cũng sẽ không có gì!"
Diệp Oản Oản đang muốn nói, đầu bên kia đột nhiên truyền tới một giọng nam xa lạ: "Ai ai ai, người mở đầu đâu rồi! Diệp Mộ Phàm, rốt cuộc cậu còn chơi hay không! Muốn chơi thì mau đặt!"
"Biết rồi, thúc giục cái rắm! Tôi tới ngay!" Diệp Mộ Phàm không kiên nhẫn mở miệng.
Diệp Oản Oản nghe được âm thanh huyên náo bên kia, sắc mặt chợt thay đổi: "Diệp Mộ Phàm, anh lại đang đánh bạc!"