Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cũng may là ngộ tính của cô cao đấy.
Nhìn vẻ ghét bỏ của cô gái, Tư Dạ Hàn lại nói: "Em dạy anh đi."
Diệp Oản Oản hơi cạn ngôn: "Em cảm thấy..."
Sẽ không dạy được. Tư chất quá kém!
Đương nhiên cô không dám nói thật, chỉ dám vờ nghiêm chỉnh nói: "Được, em cảm thấy anh không cần học, chỉ cần dựa vào mặt kiếm cơm là được rồi!"
Tư Dạ Hàn hơi nhướng mày, rõ ràng vừa rồi cô không định nói vậy.
Diệp Oản Oản đứng dậy, bước tới bên cạnh Tư Dạ Hàn, ngồi xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn anh: "Hay là anh dạy em đi! Dạy em xử lý những việc này, chờ em học được rồi, có thể giúp anh!"
Nghe vậy, Tư Dạ Hàn chợt nghiêm túc lên: "Em muốn học?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, quả thật cô cũng không chắc lắm.
Đại khái nhìn ra cô do dự, Tư Dạ Hàn âm thầm nhìn cô: "Chờ em giúp anh hồi phục."
Diệp Oản Oản mở miệng: "Không cần, em quyết định rồi."
Cô biết quyết định này mang ý nghĩa gì. Nhưng từ lúc cô quyết định theo anh tới nước B, rất nhiều chuyện đã không do cô quyết định rồi.
Diệp Oản Oản đang thất thần, đột nhiên chuông di động vang lên, là Giang Yên Nhiên gọi tới.
Thấy tên Giang Yên Nhiên, Diệp Oản Oản mới sực nhớ ra đã sắp hết kì nghỉ hè rồi.
Bởi vì khoảng thời gian này bận quá, cô cũng không liên hệ với Giang Yên Nhiên.
Giang Yên Nhiên là một hạt giống tốt. Tuy rằng trước kia đã hứa nếu cô ấy tiến vào giới giải trí sẽ nhận cô làm người đại diện, nhưng trong khoảng thời gian ở chung, Giang Yên Nhiên đã không chỉ là người hợp tác với cô nữa rồi, mà còn là bạn nữa.
Đến lúc đó cô ấy chọn thế nào, cô cũng không miễn cưỡng.
"Là Yên Nhiên gọi."
Diệp Oản Oản nói với Tư Dạ Hàn một tiếng, sau đó bắt máy: "A lô, Yên Nhiên?"
"Oản Oản..."
"Tớ đang muốn gọi cho cậu, định bảo vài ngày nữa cùng tới trường báo danh đây." Diệp Oản Oản mở miệng.
"Được! Đến lúc đó chúng ta cùng đi..."
Diệp Oản Oản đang muốn nói tiếp, lại nhạy cảm phát hiện ngữ khí của Giang Yên Nhiên hình như hơi lạ: "Cậu bị sao vậy?"
"Tớ..." Giang Yên Nhiên muốn nói rồi lại thôi.
Mơ hồ nghe được tiếng nhạc ồn ào ở bên kia, Diệp Oản Oản nhíu mày: "Ai ức hiếp cậu à? Cậu đang ở đâu?"
Giang Yên Nhiên không trả lời, trầm mặc một hồi mới nói tiếp: "Oản Oản, có khả năng... Tớ phải chia tay..."
Diệp Oản Oản sửng sốt: "Hả?"
Sao đột nhiên lại chia tay?
Thấy Diệp Oản Oản thay đổi sắc mặt, Tư Dạ Hàn nhìn lướt qua cô.
"Vì sao lại muốn chia tay? Sở Phong làm sao vậy?" Diệp Oản Oản vội hỏi.
Bên kia im lặng một hồi mới nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, Sở Phong vẫn luôn qua lại với một cô gái khác..."
"Cậu nói gì? Sao có thể?" Diệp Oản Oản kinh ngạc.
Cho tiểu tử Sở Phong kia thêm một trăm lá gan, cậu ta cũng không dám làm vậy đâu!
"Yên Nhiên, có khi nào cậu nghĩ nhiều rồi không?" Diệp Oản Oản vội hỏi.
Giang Yên Nhiên cười khổ: "Nghĩ nhiều? Tớ đã sớm phát hiện anh ấy lạ rồi, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tận đến ngày đó, tớ tận mắt thấy anh ấy cùng cô gái kia đi dạo ở trung tâm thương mại. Tớ đứng ở ngoài, gọi cho anh ấy, anh ấy lại nói mình đang ở nhà."