Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vì cẩn thận, tạm thời Diệp Oản Oản không nói ra việc mình giả nam vào giới: "Tớ đi làm không lâu, chưa có danh tiếng gì, chờ tớ nổi lên sẽ nói với hai người."
Không biết nhớ đến cái gì, Giang Yên Nhiên nhìn Diệp Oản Oản: "Đúng rồi Oản Oản, cậu từng nói muốn làm người đại diện của tớ, cậu không quên chứ?"
Diệp Oản Oản khẽ cười: "Đương nhiên không quên. Yên Nhiên, cậu không cần vội xuất đạo, yên tâm học vững kiến thức đi. Chờ cậu tốt nghiệp, tớ cũng đứng vững trong giới rồi, khi đó tớ sẽ mang cậu."
Diệp Oản Oản dừng một chút, tiếp tục nói: "Lúc ấy cậu cũng không cần chịu khổ cùng tớ."
Nghe Diệp Oản Oản nói xong câu kia, hai má Giang Yên Nhiên đỏ bừng, cô ấy dùng sức gật đầu: "Được, tớ sẽ nỗ lực!"
Sở Phong nhìn bạn gái mình, lại nhìn Diệp Oản Oản, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị Oản Oản..."
"Làm sao vậy?" Diệp Oản Oản nhìn Sở Phong.
Sở Phong cắn đũa: "Chị có thể dạy em không..."
"Dạy cậu thứ gì?" Diệp Oản Oản khó hiểu.
"Dạy em tán gái!" Sở Phong ai oán.
Diệp Oản Oản hơi cạn ngôn: "Cậu chắc chắn muốn hỏi con gái vấn đề này sao?"
Sở Phong nhìn cô một cái: "May mắn chị là con gái."
Bằng không cậu ta tuyệt đối không dám để cô chơi với Yên Nhiên.
Diệp Oản Oản nhếch môi, chế nhạo cười: "Đương nhiên, nếu tôi không phải con gái thì cậu có cửa làm bạn trai Yên Nhiên à?"
Sở Phong bày tỏ: Không phản bác được!
Nếu chị Oản Oản là con trai, vậy tình địch này quá đáng sợ rồi!
Tóm lại nói một hồi, việc của Giang Yên Nhiên và Sở phong cũng được giải quyết xong.
Tên nhóc Sở Phong kia còn hỏi cô cua gái thế nào, kỳ thật người của gái giỏi nhất là cậu ta mới đúng!
Bởi vì thủ đoạn thế nào cũng không thắng nổi chân tâm.
Nếu đã giải quyết xong mâu thuẫn, Diệp Oản Oản cũng không muốn làm bóng đèn nữa, bèn nói có việc cần về.
Vừa rời khỏi nhà hàng, di động liền điên cuồng rung lên, là Cung Húc nhắn.
[Cung Húc: Anh Diệp, sao hôm nay anh không đến công ty?]
[Cung Húc: Anh Diệp, hôm nay anh không cùng em đến nơi chụp tạp chí sao?]
[Cung Húc: Anh Diệp, tối nay anh rảnh không? Em mời anh ăn cơm!]
[Cung Húc: Anh Diệp anh Diệp, sao anh không để ý tới em?]
[Cung Húc: Ngao! Em cảm thấy mình bị ném vào lãnh cung rồi, anh hết yêu em rồi sao!]
Diệp Oản Oản cạn lời nhìn đống tin nhắn này. Quả nhiên là phong cách của Cung Húc, lần của Hàn Thiên Vũ cô đã cảm nhận được rồi.
Khác với Cung Húc, Lạc Thần mỗi ngày chỉ gửi cho cô một tin nhắn, hơn nữa ngắn gọn xúc tích, chỉ báo lịch trình mỗi ngày và những việc cần ý kiến của cô.
Diệp Oản Oản nhắn cho Lạc Thần trước, sau đó mới nhắn cho Cung Húc: [Có việc sao? Mấy ngày này cậu không có lịch trình gì quan trọng, để trợ lý đi cùng cậu là được rồi.]
Kết quả Diệp Oản Oản vừa nhắn xong, Cung Húc lập tức phản hồi.
Đầu tiên là một chuỗi dấu chấm than dài, sau đó là một câu: [Sao anh nhắn cho Lạc Thần trước mà không phải em!!!]
Nhìn đống dấu chấm than kia, Diệp Oản Oản cạn ngôn tập hai: [Cậu ở cạnh Lạc Thần?]
Cung Húc: [Gặp ở công ty! Anh không được lảng tránh vấn đề của em!!!]
Diệp Oản Oản: [Trước sau khác biệt sao?]
Cung Húc: [Đương nhiên có! Về sau anh phải nhắn cho em trước!]
Diệp Oản Oản: [Hôm nay tôi có nói chuyện phiếm với em gái, em ấy nói thích đàn ông thành thục ổn trọng một chút.]
Cung Húc: [...Lạc Thần tiền bối là sư huynh, em cảm thấy anh nên gửi tin nhắn cho anh ấy trước!]
Diệp Oản Oản: [...]