Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đứng trước mặt mọi người nói muốn lấy lại chức tổng đội trưởng, thế nhưng bại trong tay thuộc hạ của mình.
Lưu Ảnh cảm thấy lồng ngực mình như bị một con dã thú cào xé, nhục nhã, quẫn bách... Các loại cảm giác ấy như muốn xé nát cơ thể y...
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng khá ngạc nhiên.
Lưu Ảnh thua.
Kiếp trước, cô không có ấn tượng gì với người tên Nguyên Sinh đó, hẳn là không có gì nổi trội, nhưng kiếp này anh ta lại đánh bại Lưu Ảnh...
"Thập Nhất, tôi muốn khiêu chiến!"
Đúng lúc này, trên sân thi đấu vang lên giọng của Nguyên Sinh.
"Được!" Thập Nhất ứng chiến, từ vị trí tổng đội trưởng tiến lên võ đài.
"Ya ya ya... Cố lên... Đánh... Đánh... Đánh chết... Đánh chết hắn!" Cà Lăm cổ vũ Thập Nhất.
"Đội trưởng cố lên!"
"Cho tiểu tử đó biết thế nào là lợi hại!"
"Phi, loại người đó không có tư cách làm tổng đội trưởng! Đồ sói mắt trắng! Vốn chỉ là một con chó bên cạnh Lưu Ảnh... Thế mà còn cắn ngược chủ!"
"Đúng vậy, nếu để anh ta làm tổng đội trưởng, vậy sau này làm nhiệm vụ, có khi anh ta bán chúng ta lúc nào còn không ngay!"
Thành viên của phân đội Ám Nhất sôi nổi nghị luận.
Trừ phân đội Ám Nhất, tất cả người còn lại đều cổ vũ, nịnh nọt Nguyên Sinh. Trong mắt bọn họ, Lưu Ảnh thua trong tay Nguyên Sinh, vậy thì Thập Nhất càng không đáng nhắc đến.
Thật không ngờ lần tranh cử này lại xuất hiện một con hắc mã...
"Đến đây, cho tôi biết tổng đội trưởng lợi hại thế nào đi!" Nguyên Sinh cười lạnh, ngoắc ngón trỏ với Thập Nhất.
"Tôi thân là tổng đội trưởng, nhường cậu ra tay trước." Thập Nhất nói.
"Ồ? Tôi ra tay trước?" Khóe miệng Nguyên Sinh hơi nhếch lên. Trong mắt cậu ta, Thập Nhất không đáng để tâm.
"Có giỏi thì lại đây đánh ông đi!" Thập Nhất học theo cách nói của Cà Lăm.
"Ha... Chỉ bằng anh?" Nguyên Sinh khinh thường cười nhạo, bước nhanh đến gần Thập Nhất.
"Bộp!"
Nguyên Sinh tung một bộ quyền pháp.
Thập Nhất đứng yên tại chỗ không thèm động đậy, lấy bàn tay làm lá chắn, xuất chiêu.
Chiêu thức liên tục tung ra trên không trung, Nguyên Sinh lại không hề có được lợi thế gì.
"Cái gì..."
Nguyên Sinh lùi về sau mấy bước, nhíu mày, nhìn về phía Thập Nhất, ánh mắt hơi khác thường.
Anh ta hiểu rất rõ thực lực của Thập Nhất, chắc chắn Thập Nhất không thể tiếp quá ba chiêu của mình. Nhưng mới vừa rồi, Thập Nhất lại nhẹ nhàng chặn đòn tấn công của mình.
Thập Nhất cứ như một tầng bảo vệ thành lũy vững chắc, không có bất kì sơ hở nào, toàn thân y hệt một con nhím, làm anh ta không cách nào xuống tay được.
"Làm sao vậy, cậu lại đây!" Thập Nhất quát.
Nguyên Sinh nhíu mày, dường như đã phát hiện gì đó. Anh ta không ra tay, chỉ đứng đó nói: "Anh lại đây."
"Có giỏi thì lại đây." Thập Nhất ngoắc ngón tay.
"Tổng đội trưởng ra tay trước đi!"
Hai người nói qua nói lại hơn mười phút vẫn không ai động đậy.
"Đánh đi!"
"Mẹ nó! Sao không đánh đi! Hai người chơi trò gì vậy?"
"Đệch! Tôi sắp ngủ rồi đấy, xin hai người mau đánh đi!"
Các ám vệ hơi cạn ngôn, không biết Thập Nhất và Nguyên Sinh đang chơi trò gì nữa.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, im lặng che mặt. Ai bảo cô dạy Thập Nhất không chủ động tấn công chứ! Kết quả Thập Nhất làm theo thật, chỉ chờ phản công, nhưng Nguyên Sinh rõ ràng đã nhìn ra điểm này.
Một lát sau, Hứa Dịch lên tiếng: "Nguyên Sinh, cậu là người khiêu chiến, năm phút nữa là nửa tiếng rồi, nếu còn không phân thắng bại sẽ tính là cậu thua."