Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đậu má!
Trước kia cô luôn dùng việc học và bận làm để thoái thác, lần này phải dùng cách gì đây!
Chuông điện thoại đã reo lên mấy hồi, Diệp Oản Oản đau đầu bắt máy: "A lô, mẹ..."
"Oản Oản, hôm nay con có bận gì không?"
Diệp Oản Oản không dám trả lời ngay mà dè dặt hỏi lại: "Mẹ, mẹ có việc gì sao?"
Lương Uyển Quân đáp: "Mẹ đan cho con một chiếc áo lông, khi nào con rảnh thì ghé về nhà lấy nhé!"
"À, vậy hai ngày nữa đi, cuối tuần con về có được không?" Diệp Oản Oản trả lời.
"Được, chi bằng cuối tuần bảo bạn trai con cùng về nhà ăn một bữa cơm đi?" Lương Uyển Quân thử thăm dò.
Diệp Oản Oản: "..."
Thế mà vẫn bị hố...
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: "Cuối tuần sao? Khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn tăng ca, chắc không có thời gian..."
"Vậy sao..." Giọng điệu Lương Uyển Quân có chút tiếc nuối.
Một lát sau, đại khái phát hiện ra Diệp Oản Oản từ chối quá nhiều lần rồi, bà trầm mặc trong chốc lát, cẩn thận hỏi: "Oản Oản, có phải con gạt mẹ không?"
Con gái luôn nói tình cảm với bạn trai rất tốt, nhưng lại nói chờ tình cảm ổn định mới đưa về nhà ra mắt, còn nhiều lần từ chối gặp mặt, Lương Uyển Quân khó tránh khỏi nghi ngờ.
Thật là không ai hiểu con bằng mẹ, cô đã cẩn thận vậy rồi còn bị nhìn ra!
Diệp Oản Oản hơi chột dạ, vội phủ nhận: "Không có! Con có thể gạt mẹ chuyện gì chứ!"
Giọng điệu của Lương Uyển Quân nghiêm túc hẳn lên: "Vậy con thành thật nói cho mẹ biết, tình cảm của con và bạn trai thế nào? Có phải có vấn đề gì rồi không?"
Hóa ra là lo lắng việc này...
Diệp Oản Oản âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: "Sao lại thế được, tình cảm của bọn con rất tốt, không có vấn đề gì cả. Anh ấy cũng không phải đại thiếu gia Cố Việt Trạch, không có mưu mô xảo trá như vậy, anh ấy cũng rất thật lòng với con!"
"Haiz, nghe con nói vậy, mẹ cũng yên tâm hơn phần nào. Ba mẹ chỉ hi vọng con sống tốt, đừng như anh con hiện giờ..." Lương Uyển Quân thở dài.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt!"
Nghe mẹ nhắc đến Diệp Mộ Phàm, sắc mặt Diệp Oản Oản hơi trầm xuống.
Tuy rằng khoảng thời gian này quan hệ của cô và anh trai không gay gắt, nhưng cũng không dịu xuống.
Bởi vì gia cảnh thay đổi và bị Trầm Mộng Kỳ góp gió bên tai, anh ấy hoàn toàn không nghe lọt lời của người khác, lời của cô chẳng khác nào nước đổ đầu vịt cả.
Trầm Mộng Kỳ chọc phải phiền phức gì đều giao cho anh ấy xử trí, thế mà anh ấy còn tưởng mình được cô ta tín nhiệm, coi trọng...
Hiện giờ, chỉ có thể để Diệp Mộ Phàm thấy Trầm Mộng Kỳ lợi dụng mình thế nào, anh ấy mới sáng mắt được.
Kiếp trước, anh ấy bị Trầm Mộng Kỳ hại không biết bao nhiêu lần, còn ngu ngốc vì cô ta kiếm tiền, anh ấy bị hại thì thôi đi, còn liên lụy đến ba mẹ.
Đời này, cô phải cho anh ấy một bài học!
Lúc này, Lương Uyển Quân mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi. Oản Oản, con nghĩ vậy là tốt. Thấy con có thể trưởng thành, tự ra ngoài lập nghiệp, con không biết ba mẹ vui sướng cỡ nào đâu. Tìm bạn trai vẫn nên tìm người đối xử tốt với con, thành thật chững chạc, diện mạo không quan trọng, đó cũng là ý của ba con, ba mẹ tuyệt đối sẽ không để ý đến diện mạo của nó!"
Lương Uyển Quân cố ý nhấn mạnh không để ý diện mạo của con rể tương lai.
Bởi vì gene của Diệp gia quá tốt, dẫn đến ánh mắt của Diệp Oản Oản đặt rất cao, còn đặc biệt là người thích cái đẹp, cho nên Lương Uyển Quân rất sợ sẽ vì thế mà Diệp Oản Oản với bạn trai nảy sinh mâu thuẫn.
Diệp Oản Oản đau khổ không nói nên lời, chỉ có thể liên tục phụ họa: "Mẹ, con hiểu, con ghét nhất là những người đẹp trai có tiền, còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!"
Diệp Oản Oản thề son sắc đảm bảo, hoàn toàn không chú ý tới phía sau...