Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kì thật Tư Minh Lễ không khó giải quyết, lấy thủ đoạn của lão phu nhân, tra ra ông ta là điều sớm muộn, khó giải quyết chính là người phía sau ông ta.
Mà người đó cô cũng không biết là ai.
"Ừ, nếu bên lão phu nhân có tin tức gì thì báo ngay cho tôi." Diệp Oản Oản mở miệng.
Hứa Dịch gật đầu: "Được!"
Hứa Dịch hẳn rất rõ nội gián kia đã chết, những thứ cô biết không phải do nội gián nói cho cô. Trên lí thuyết, hẳn Hứa Dịch phải hoài nghi thân phận của cô.
Hứa Dịch trầm tĩnh nói: "Tôi tin tưởng Oản Oản tiểu thư, cũng tin mắt nhìn người của Cửu gia."
Diệp Oản Oản bật cười: "Không tệ, giác ngộ của anh cao hơn người nào đó rất nhiều."
Hứa Dịch biết người nào đó trong miệng Diệp Oản Oản là ai, lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Khụ, Lưu Ảnh cậu ta... chỉ là tính tình hơi thẳng..."
Diệp Oản Oản không nói thêm cái gì, xua xua tay: "Tôi đi xem ông chủ nhà anh! Thuốc buổi tối hẳn là chưa uống? Lấy thuốc cho tôi đi!"
"Được, để tôi lấy!"
Một lát sau, Diệp Oản Oản nhận thuốc từ tay Hứa Dịch, sau đó lên lầu.
Diệp Oản Oản đẩy cửa vào phòng.
Tư Dạ Hàn đang dựa người trên ghế mây ở ban công, bên cạnh có một cái bàn tròn, trên bàn có một bộ ấm trà và một cuốn sách, cơn gió dìu dịu thổi qua ánh trăng sáng, trang sách nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
Khó có dịp không thấy Tư Dạ Hàn làm việc.
Không biết vì sao khi thấy Tư Dạ Hàn yên tĩnh ngồi ở đó, cô lại cảm thấy cô tịch vô cùng, phảng phất như toàn bộ thế gian đều chìm trong yên lặng, hình bóng của anh ấy tựa như ảo giác chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
Lúc làm việc, Tư Dạ Hàn là một vị thần, bày mưu tính kế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Lúc rảnh rỗi, anh lại tựa như một người mất phương hướng, không biết mình nên đi đường nào.
Người đàn ông này...
Chẳng lẽ ngoại trừ công việc anh không còn thú vui nào khác sao?
Lười biếng, trêu hoa ghẹo nguyệt không phải là bản năng của con người hay sao?
Vì bệnh nên được nghỉ ngơi một chút, thế mà anh cũng không biết tự tìm niềm vui cho mình, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ thế kia!
Nghe được tiếng mở cửa, anh chậm rãi quay đầu. Con ngươi sâu thẳm dừng lại trên người cô, rốt cuộc mới có một tia tiêu cự.
Lần này không cần Diệp Oản Oản thúc giục, Tư Dạ Hàn đã trực tiếp uống chén thuốc đen xì kia, một hơi uống hết, vô cùng phối hợp.
Chờ anh uống xong, Diệp Oản Oản nhận chén thuốc đặt lên bàn, sau đó móc ra một viên mứt hoa quả mình mới mua: "Mau há mồm!"
Tư Dạ Hàn nhìn cô.
Không chờ anh nói, Diệp Oản Oản đã trực tiếp nhét viên mứt hoa quả vào miệng anh.
Vị ngọt thanh của mứt hoa quả tan vào đầu lưỡi, Tư Dạ Hàn chỉ cảm thấy một mùi hương thơm ngọt được cô nhét vào trong miệng, nháy mắt hòa tan sự đắng chát của thuốc trung y.
Thấy ánh mắt anh tựa hồ giãn ra vài phần, Diệp Oản Oản đắc ý tranh công: "Ngọt không ngọt không? Là mứt hoa quả em mua cho anh đấy! Về sau mỗi lần uống thuốc xong anh hãy ăn mấy viên, như vậy sẽ không đắng nữa!"
"Không cần phiền phức như vậy." Tư Dạ Hàn mở miệng.
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt: "Không phiền phức đâu! Có thể giảm bớt đắng, sao phải tự chịu khổ như vậy?"
Vừa nói xong, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy mình bị một lực mạnh kéo về trước. Giây tiếp theo, cô đã nằm gọn trong lòng Tư Dạ Hàn, âm thanh khàn khàn của anh vang lên bên tai: "Như thế này liền tốt..."
....
[Nội tâm Cửu gia: Oản Oản, em so với mứt hoa quả càng ngọt hơn
o( ̄▽ ̄)ゞ]