Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi tiễn Hàn Thiên Vũ, nhớ lại những tin nhắn giọng nói kia của Cung Húc, Diệp Oản hơi dở khóc dở cười.
Miệng mồm của gia hỏa này cũng độc quá đi, chi bằng mở một cái sạp hành nghề bói toán, tùy tiện đoán thôi cũng đúng hết cả!
Hai ngày sau, Diệp Oản Oản vừa chú ý động tĩnh của Chu Văn Bân vừa thảo luận kịch bản với Lạc Thần.
Phía Chu Văn Bân không hề có động tĩnh, cũng không biết ông ta định mưu tính thứ gì.
Đến nỗi Cung Húc làm lớn chuyện kia tới mức toàn thiên hạ đều biết, từ phát động fans tới phát động người qua đường, ông ta vẫn không quản.
Vẫn còn may, bình thường cô cũng ít khi mặc đồ nữ ra vào chung cư, ngẫu nhiên vài lần thì cũng đeo khẩu trang, cho dù lần đó trong tiệm có người thấy cô, khả năng tìm được cũng không lớn.
Nhiệt độ của loại chuyện này nhiều nhất cũng chỉ một tuần, tìm không thấy người liền ngưng. Diệp Oản Oản đương nhiên không để trong lòng, chuyên tâm chuẩn bị cho Lạc Thần.
Đảo mắt đã tới ngày thử vai.
Hạng mục《 Kinh Long 》khởi động, không ít diễn viên vì tranh một vai diễn mà đấu đá nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Vào ngày thử vai, không ít diễn viên đã tới từ sớm, vì còn chưa tới giờ, họ liền tụ tập tán gẫu.
"Nghe nói vai nam chính đã xác định là Lăng Thiếu Triết đúng không?"
"Đương nhiên rồi, Lăng Thiếu Triết không chỉ là người từng đóng Kinh Long , còn là tiểu sinh hot nhất Hoàng Thiên, muốn cầu anh ta đóng còn không được!" Một minh tinh tỏ vẻ đương nhiên trả lời.
"Lần này quay Kinh Long , nghe đồn phần lớn đều dùng nhân lực của phần một đúng không?"
Diệp Oản Oản dẫn Lạc Thần đến nơi là lúc họ đang nghị luận.
Có mấy người biểu cảm hơi cổ quái nhìn cô và Lạc Thần.
"Nhân lực của phần một? A... Đây chẳng phải là một người thuộc nhân lực ban đầu nữa sao?" Một minh tinh nhỏ đánh giá Lạc Thần một phen, đáy mắt không giấu nổi ý tứ chế nhạo.
Lúc Kinh Long phát sóng, Lạc Thần cũng nổi tiếng một thời gian, còn hiện tại..."
Người nọ nói một nửa, không tiếp tục nói tiếp, nhưng trong lòng mấy người ở đây đều âm thầm hiểu.
Biểu hiện trong Kinh Long của Lạc Thần không tệ, năm đó cũng bạo lên một phen. Nhưng cũng trong năm đó, cậu ấy cũng biến mất không còn tăm hơi. Mà người xuất đạo cùng lúc với cậu ấy, cùng diễn chung một bộ phim - Lăng Thiếu Triết lại một đường nổi đến tận bây giờ, địa vị không phải diễn viên bình thường có thể sánh được.
Hai người cùng xuất đạo từ một nơi, trải qua mấy năm, lại cách biệt một trời một vực.
"Tuy nói Kinh Long có ý muốn dùng nhân lực ban đầu, nhưng không phải tuyệt đối... Lạc Thần yên lặng nhiều năm như vậy, muốn trở về tranh đoạt nào có dễ dàng như vậy. Tôi nghe nói vai nam thứ này đã sớm bị Từ Minh nhắm vào."
"Từ Minh? Anh ta không phải con nuôi của nhà đầu tư nào đó của bộ phim này hay sao? Tôi nghĩ lần này tám phần Lạc Thần không tranh được vai diễn này rồi."
"Còn tranh gì nữa, anh ta còn nghĩ đây là mấy năm trước sao? Dựa vào một bài viết nổi lên một phen mà thôi, có tư cách casting đã không tệ rồi!"
Mấy diễn viên tụ tập âm thầm châm chọc một phen, tuy rằng không nói lớn nhưng ít nhiều cũng lọt vào tai Lạc Thần và Diệp Oản Oản.
Nghe tới tên Từ Minh, sắc mặt Lạc Thần hơi cứng đờ.
"Anh Diệp..." Lạc Thần muốn nói rồi lại thôi, đáy mắt rõ ràng thiếu vài phần tự tin.
Nhìn dáng vẻ này của Lạc Thần, Diệp Oản Oản hơi nhướng mày: "Thế nào? Sợ?"
Lạc Thần lập tức lắc đầu: "Không phải, tôi..."
"Không cần suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cần nhớ từ khi chính thức thử ống kính, cậu chính là Lâm Lạc Trần." Diệp Oản Oản nhẹ nhàng an ủi cậu ấy.
Nhìn đôi mắt đầy nhuệ khí của Diệp Oản Oản, trong lòng Lạc Thần hơi chấn động.
Cậu ấy rũ mắt, nhớ khoảng thời gian này Diệp Bạch đã vì mình bao nhiêu, bàn tay vô thức siết chặt lại.
Đây là anh Diệp, người chuẩn bị chu toàn cho cậu ấy, cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội, cậu ấy cũng không thể phụ sự khổ tâm của anh Diệp!
Lạc Thần lần nữa ngẩng đầu, sự bất an trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự sáng lạn, kiên định.
Khóe môi Diệp Oản Oản hơi cong lên.
Đúng lúc này, Từ Minh và người đại diện của mình bước vào trong studio.