Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sợ rằng tiểu tử Diệp Bạch này đã chó cùng rứt chậu rồi.
Nhưng mà cũng khó trách. Lạc Thần không lấy được nhân vật này, chẳng khác nào là đồ bỏ đi.
Ông ta đã sớm nói qua, chỉ cần ông ta còn ở đây ngày nào, Lạc Thần sớm muộn cũng sẽ ngoan ngoãn bò về!
Nghĩ đến đây, Chu Văn Bân càng thêm đắc ý, từ từ dạo bước đi vào: "Diệp Bạch, cậu tới đây làm gì? Đoàn phim đã định vai Lâm Lạc Trần cho Cung Húc, cậu chạy tới đây náo loạn không thấy khó coi à!"
Nghe Chu Văn Bân lỗ mãng bất kính với "anh vợ" tương lai của mình, sắc mặt Cung Húc thoáng chốc liền lạnh xuống.
Diệp Oản Oản vắt chéo chân, một tay đỡ trán như cười như không nhìn thoáng qua Chu Văn Bân: "Ồ? Vai Lâm Lạc Trần do Cung Húc đóng? Sao tôi không biết nhỉ?"
Chu Văn Bân vẫn chưa phát hiện Cung Húc khác thường, thấy Diệp Bạch này vẫn không chịu tin thì cười lạnh mấy tiếng: "Chúng tôi còn bận chuẩn bị để Cung Húc tiến vào đoàn phim Kinh Long , không rãnh ở đây xem cậu gây sự!"
Lạc Thần vô dụng cũng đồng nghĩa với việc Diệp Bạch đã không còn giá trị lợi dụng nào đối với Chử Hồng Quang, đã không thể đối kháng với ông ta nữa. Mà ông ta có tên phú nhị đại ngu ngốc Cung Húc này che chở, hiện tại đã không cần cố kị gì tên nhóc không biết trời cao đất rộng này.
Chu Văn Bân ra lệnh cho nhân viên an ninh ở cửa: "Bảo an đâu, còn không mau đuổi người này ra ngoài, công ty trả tiền cho các người ăn không ngồi rồi à? Ảnh hưởng đến Cung Húc, các người sẽ cút cùng cậu ta đấy!"
Không chờ nhân viên an ninh phản ứng, Cung Húc đã đứng bật dậy. Cậu ta vỗ mạnh bàn một cái, không nhịn được nữa quát lên: "Chu Văn Bân, ông câm miệng cho tôi! Ai nói tôi muốn tham diễn Kinh Long , ai nói tôi muốn diễn Lâm Lạc Trần?"
Chu Văn Bân sửng sốt, vẫn chưa hiểu Cung Húc có ý gì: "Hả... Cung Húc, ý cậu là sao? Không phải cậu bảo tôi..."
Chân mày Cung Húc nhíu lại, vẻ kiêu ngạo chỉ cậu ta mới có lộ ra càng khiến khuôn mặt anh tuấn kia càng thêm chói mắt: "Tôi bảo ông cái gì? Ai cho phép ông tự tiện nhận vai Lâm Lạc Trần cho tôi? Lạc Thần vốn đóng vai Lâm Lạc Trần ở phần một, kĩ thuật diễn xuất lại tốt như vậy. Ông lại ngang nhiên đoạt nhân vật của nghệ sĩ trong công ty, rốt cuộc ông có dã tâm gì, có biết tinh thần tập thể là gì không? Hiện tại ông dám hắt chậu phân thối này lên đầu tiểu gia, muốn bôi đen tôi sao?"
"..." Chu Văn Bân cứng đờ lưng đứng tại đó, vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Hai trợ lý đứng bên cạnh nhìn bộ dáng chính nghĩa này của Cung Húc cũng há hốc mồm.
Hôm nay Cung Húc... Trúng tà à?
Bôi đen anh ta là cái quái gì?
Vị đại thiếu gia này còn chưa đủ đen sao, ai có thể bôi đen anh ta nữa?
Đừng nói là người khác, ngay cả Diệp Oản Oản cũng run rẩy một phen.
Là ai nói Cung Húc không biết diễn xuất?
Kỹ thuật diễn xuất của gia hỏa này... Rõ ràng rất tốt mà!
Người không biết sợ rằng sẽ tin cậu ta là thanh niên chính nghĩa đấy!
Chu Văn Bân đờ người hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng phát hiện điểm không thích hợp, sắc mặt hơi thay đổi: "Cung Húc, là sao vậy? Không phải lúc trước chúng ta còn nói rất tốt sao? Là cậu nói nhất định phải lấy vai Lâm Lạc Trần này, tôi mới..."