Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tiểu Tình hưng phấn tiếp tục nói: "Hơn nữa anh Diệp con thăng chức, hiện tại anh Diệp đang là tổng thanh tra bộ phận kinh tế nghệ sĩ!"
Lạc Thần đang ngây ngốc nghe Tiểu Tình nói, cửa cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Diệp Bạch nhanh chân sải bước trở lại văn phòng, mà theo sau còn có...Cung Húc!
Cung Húc vừa được trang điểm xong, cả người giống như được mạ một lớp ánh sáng, vừa tiến vào liền rạng rỡ cười: "Hi ~"
"A! Cung... Cung Húc!" Tiểu Tình hét to một tiếng.
Cung Húc đi đến đâu đều chúng tinh củng nguyệt, mỗi lần xuất hiện đều có vô số vệ sĩ bảo vệ. Cho dù cùng công ty, Tiểu Tình cũng chưa từng đứng gần Cung Húc như vậy. Lúc này thấy được người thật, quả thật kích động đến thiếu chút nữa té xỉu.
"Chào em, cục cưng nhỏ, về sau là người một nhà, mong em chiếu cố nhiều hơn nha ~" Cung Húc thấy thế, càng thêm đắc ý phóng thích hormone của mình, răng nanh như ẩn như hiện khi cười, khiến Tiểu Tình chết mê chết mệt.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cung Húc, ý bảo cậu ta đừng chơi quá.
Lúc này Cung Húc mới thu diễm vài phần, sau đó nhìn vào Lạc Thần đang ngồi trên ghế, nhướng mày hỏi: "Anh Diệp, đây là Lạc Thần sao?"
"Ừ." Diệp Oản Oản gật đầu, sau đó nhìn Lạc Thần, ôn nhu mở miệng: "Lạc Thần, Cung Húc vừa trở thành nghệ sĩ của tôi, hai cậu chào hỏi nhau đi!"
Cung Húc thong dong ngồi xuống sofa, thấy Diệp Oản Oản nói chuyện với Lạc Thần rất ôn nhu, hoàn toàn khác xa cách đối xử với mình thì đáy lòng liền có chút không thoải mái. Cậu ta chống cằm, bĩu môi nói: "Anh Diệp, anh có em rồi, còn cần tên nhóc này làm gì nữa? Không bằng sau này anh chuyên tâm chỉ dẫn dắt mỗi em đi!"
Lạc Thần đang muốn chào hỏi Cung Húc, nghe câu này liền khựng người lại.
Sắc mặt Diệp Oản Oản cũng trầm xuống.
Cô xem nhẹ gia hỏa này rồi!
Vừa tới nơi đã lộ bản tính vốn có...
Diệp Oản Oản liếc mắt cảnh cáo cậu ta: "Nếu cậu muốn tiếp tục theo tôi thì đừng để tôi nghe câu này lần hai."
Thấy Diệp Oản Oản nóng giận, Cung Húc lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: "Anh đừng nóng giận, em chỉ đùa mà thôi ~"
Sắc mặt Lạc Thần vẫn rất khó coi, tinh thần cũng ảm đạm hơn vài phần.
"Anh Diệp, lát nữa chúng ta đi ăn cơm đi! Coi như chúc mừng em gia nhập vậy!" Cung Húc một chút cũng không ngại, chủ động yêu cầu dùng bữa.
Diệp Oản Oản chỉnh lại tay áo, trả lời: "Hôm nào đi! Bây giờ tôi phải tiếp nhận công việc của cậu!"
"Buổi tối cũng không rảnh sao?" Cung Húc hỏi.
Diệp Oản Oản ngẩng đầu: "Buổi tối tôi bận rồi."
"Bận cái gì vậy?" Cung Húc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
"Hẹn bạn gái." Diệp Oản Oản trả lời.
"Ặc..." Cung Húc không còn gì để nói, ủ rũ như một đứa trẻ không có kẹo.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sắc trời dần dần tối xuống.
Diệp Oản Oản thấy thời gian không sai biệt lắm, nhanh chóng thập tài liệu trên bàn, sau đó chạy như bay ra khỏi công ty.
Từ giải quyết scandal của Hàn Thiên Vũ, đến kí hợp đồng với Lạc Thần, lại đến Lạc Thần thành công tham gia Kinh Long, hôm nay còn ngoài ý muốn hạ được địch thủ Chu Văn Bân, kí hợp đồng với Cung Húc.
Sau khi trọng sinh, cô hao tốn tâm tư, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng mọi thứ đã bắt đầu bước vào quỹ đạo.
Vào lúc này, cô rất muốn chia sẻ tin tức này cho người khác. Mà người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, chính là bóng dáng cô tịch trong đêm gió kia...