Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tư Hạ hậm hực gục đầu trên mặt bàn chợt ngẩng đầu lên, nhìn màn hình lớn: "Colt ..."
Diệp Oản Oản kinh ngạc nhìn cậu ta.
Colt là gì?
Chẳng lẽ là kích cỡ súng sao?
"Là gì?" Diệp Oản Oản theo bản năng hỏi.
Ánh mắt Tư Hạ hơi phức tạp: "Cậu chọn tấm đó."
Diệp Oản Oản: "Hả?"
Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn vẫn nhìn lên màn hình. Những câu hỏi trước anh chỉ suy nghĩ trong vài giây, nhưng câu này anh đặc biệt suy xét hơi lâu.
Con ngươi đen trầm thâm thúy của anh nhìn chằm chằm màn hình, đáy mắt mang một tia sáng không rõ ý vị.
MC thấy thế, khẩn trương mở miệng: "Đây là câu hỏi cuối cùng, vị khách này sẽ chọn gì đây? Không biết bạn trai cô ấy có đoán được không nhỉ? Thời gian suy nghĩ chỉ còn năm giây, năm..."
Bốn...
Ba...
Hai...
Diệp Oản Oản lo lắng nhìn anh, trái tim sắp nhảy lên cổ họng rồi.
Chỉ còn một giây cuối cùng, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng trả lời: "Tấm bên trái."
Trong tiệm im lặng một giây, tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn MC.
MC đầu tiên là sửng sốt, sau đó kích động mở to mắt: "Chúc mừng vị tiên sinh này, đoán đúng rồi!!!"
Cùng lúc đó, trên màn hình cũng hiện đáp án Diệp Oản Oản chọn, chính là tấm ảnh bên trái.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn sang.
"Trâu bò! Đúng hết cả mười câu! Hai người này ăn ý đến cỡ nào vậy!"
"Người đang ông kia biết đọc tâm thuật sao? Hay là xem hết đáp án của kho đề rồi?"
"Câu hỏi có mấy chục vạn tấm ảnh, xem hết kiểu gì?"
"A a a thật là hâm mộ! Đồ hỗn đản nhà anh, chúng ta lên chỉ đúng hai câu, rốt cuộc anh có yêu em không?"
Người dẫn chương trình kích động, lúc này, có một nhân viên tiến lên nói nhỏ với cô ấy vài câu.
Người dẫn chương trình nghe xong thì hưng phấn giải thích: "Ông chủ chúng tôi là người yêu thích súng ống, thích các loại cỡ súng kinh điển. Vừa rồi ngài ấy vừa giải thích, nói rằng hai tấm ảnh kia không phải cố ý làm khó. Hai tấm ảnh kia thoạt nhìn giống nhau như đúc, nhưng trên thực tế chỉ có một cái là thật, cái còn lại là mô phỏng, khẩu súng thật chính là khẩu súng bên trái!"
MC nói xong, nhìn về phía Diệp Oản Oản hỏi: "Vị tiểu thư này chẳng lẽ cũng là người thích súng ống nên nhận ra tấm bên trái là súng thật sao?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ cười nói: "Tôi không hiểu mấy thứ này, chỉ chọn bừa mà thôi."
MC: "Hai vị quả nhiên tâm linh tương thông! Chúc mừng hai vị giành được giải thưởng lớn tối nay, đồng thời cũng chúc hai vị trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão!"
Diệp Oản Oản: "Cảm ơn!"
MC chúc mừng rất nhiều lần, sau đó phát giải thưởng đặc biệt cho hai người.
Cơm nước xong xui, tâm trạng Diệp Oản Oản rất tốt, kéo Tư Dạ Hàn và ba vạn tệ ra khỏi cửa tiệm.
"Bảo bảo, chúng ta quả nhiên tâm linh tương thông, trời sinh một đôi mà!"
Diệp Oản Oản biết kiếp trước Tư Dạ Hàn khống chế mình tuyệt đối, tất cả mọi chuyện về cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đã từng chán ghét cảm giác bị khống chế đó.
Thế nhưng thông qua trò chơi nhỏ này, cô lại cảm thấy việc này cũng không khó tiếp nhận, ngược lại làm cô cảm thấy...
Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của cô gái, Tư Dạ Hàn có chút thất thần: "Em vui là được."
Tư Hạ đi sau một bước, nghe vậy thì trào phúng cười nhạt một tiếng: "Ha, tâm linh tương thông?"
Diệp Oản Oản nghe vậy, xụ mặt quay đầu trừng cậu ta một cái: "Tôi còn chưa xử cậu đâu! Cậu rốt cuộc làm thế nào mà có thể tránh hết đáp án đúng vậy?"
Sắc mặt Tư Hạ trầm xuống: "Ai nói tôi sai?"
Khóe môi Diệp Oản Oản hơi co quắp: "Dạ dạ dạ, tốt xấu gì cậu cũng đúng câu cuối cùng!"
Hơn nữa là vì Tư Hạ tương đối hiểu biết súng ống, nên mới đoán trúng câu ấy mà thôi.