Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hứa Dịch còn đang mê mang, Diệp Oản Oản lại nói tiếp: "Dẫn tôi đi!"
Diệp Oản Oản nói xong liền đứng lên, bước theo hướng cửa.
Đi được nửa chừng, cô lại không yên tâm, xoay người nhìn người nào đó đang nằm trên giường: "Thời gian còn sớm, anh ngủ tiếp đi."
Trong giọng nói của Tư Dạ Hàn khó phát hiện được ý cười: "Được."
Hứa Dịch sửng sốt đứng tại đó một hồi mới chợt tỉnh, nhanh chân đuổi kịp Diệp Oản Oản.
Dõi theo bóng lưng của cô gái, chính Tư Dạ Hàn cũng không phát hiện ánh mắt mình ôn nhu.
Hổ trắng bước đi không có tiếng động, rảo tới trước giường Tư Dạ Hàn, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống tấm thảm ở gần mép giường.
Tư Dạ Hàn nhìn hổ trắng, vẻ ôn nhu trong đáy mắt hóa thành lạnh lẽo: "Slutte, lỡ như... Ta không làm được."
Tư Dạ Hàn rũ mắt, che ngực ho vài tiếng, anh đưa tay xoa hổ trắng: "Nếu như ta chết rồi, nhớ chăm sóc cho cô ấy."
Slutte bực bội rống một tiếng nhỏ bày tỏ sự bất mãn của mình.
Dưới lầu.
Tần Nhược Hi và một người đàn ông trung niên ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, dường như rất nôn nóng.
Nghe được tiếng bước chân xuống lầu, hai người đồng loạt đứng lên, nhìn theo hướng cầu thang.
Kết quả người xuống không phải Tư Dạ Hàn mà là Diệp oản Oản.
Diệp Oản Oản ngồi xuống sofa, nói với hai người ở đối diện: "Mời hai vị ngồi."
Người phụ trách chi nhánh ở Thâm thành - Tiết Lệ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tần Nhược Hi, theo bản năng hỏi: "Cửu gia đâu?"
Diệp Oản Oản: "Hai vị có thể trực tiếp trao đổi với tôi."
Hàn ý trong mắt Tần Nhược Hi hơi lóe lên.
Tiết Lệ nhíu mày hỏi: "Bên Thâm thành có vài văn kiện cần xử lý khẩn cấp, cần Cửu gia ký tên ngay."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đã biết, giao cho tôi đi."
Sắc mặt Tiết Lệ có chút khó coi, ông ta nghiêm túc nói: "Hợp đồng này vô cùng quan trọng, hơn nữa là tuyệt mật, tuyệt đối không thể giao cho người khác, chỉ có thể đưa cho Cửu gia."
Diệp Oản Oản vẫn ung dung ngồi đó, tiếp tục nói: "Từ giờ trở đi, công việc của A Cửu đều do tôi tiếp nhận."
Cái gì? Do cô tiếp nhận?
"Tần tổng giám, việc này..." Tiết Lệ theo bản năng xin chỉ thị của Tần Nhược Hi.
Sắc mặt ung dung bình thản của Tần Nhược Hi thoáng đổi vài phần: "Diệp tiểu thư, việc này vô cùng quan trọng. Nếu Tư tổng đã thức dậy, vậy đưa cho anh ấy sẽ ổn thỏa hơn."
Ha, rốt ruột rồi sao?
Cũng chỉ khi đụng tới lợi ích của cô ta, Tần Nhược Hi mới đặt cô vào mắt.
Diệp Oản Oản nhàn nhạt cười nhìn cô ta: "Thật ngại quá. Tần tiểu thư, đối với tôi mà nói, không có việc gì quan trọng hơn sức khỏe của người đàn ông của tôi."
Giọng điệu của Diệp Oản Oản gần như kiêu ngạo, không hề kiêng kị chút nào.
Cho dù Tần Nhược Hi nói chuyện này với lão phu nhân, cô cũng thắng lí.
Tần Nhược Hi cũng biết, chỉ cần Diệp Oản Oản ỷ vào sức khỏe của Tư Dạ Hàn, cô ta sẽ không làm gì được cô.
Tần Nhược Hi dịu dàng nói: "Chúng tôi đương nhiên cũng quan tâm tới cơ thể của Tư tổng, nếu không có công việc khẩn cấp, tuyệt đối cũng sẽ không quấy rầy anh ấy. Chỉ là những văn kiện này phải cần chữ kí của Tư tổng trước chiều nay, hơn nữa đây cũng là hợp đồng Tư tổng hẹn ở tháng trước. Cho nên hi vọng Diệp tiểu thư để Tư tổng giải quyết hợp đồng này."