Ra trải giường bị kéo đến thay hình đổi dạng, mồ hôi từ tóc ướt đẫm gối đầu.
Lý Ninh Ngọc mắt mi nhíu chặt, hô hấp dồn dập, mím chặt môi, giống như người chết chìm, theo bản năng muốn kêu lên, lại không cách nào phát ra âm thanh ——
Trong bóng tối, biển rộng mênh mông bị sương mù dày đặc bao phủ, Lý Ninh Ngọc lênh đênh trôi dạt trên chiếc bè con con, mờ mịt nhìn chung quanh, tìm kiếm phương hướng.
Xa xa mơ hồ xuất hiện một ngọn hải đăng, bắn ra ánh sáng xua tan sương mù, lần này, là Cố Hiểu Mộng đứng bên dưới hải đăng, mỉm cười vươn tay về phía bản thân.
Lý Ninh Ngọc bỗng nhiên mọc cánh hóa thành một chú chim hải yến, vỗ cánh bay lên hướng về phía chùm sáng nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, tiếng súng vang lên, đạn bắn xuyên qua cánh phải, cô mất đi thăng bằng, thẳng tắp rơi xuống biển sâu trong tiếng kinh hô của Cố Hiểu Mộng.
Trước khi bị cuồng phong sóng lớn nuốt chửng, cô rõ ràng nhìn thấy, thợ săn cầm súng lần này, không còn là Ryukawa Hihara, mà là Katori Naoto, thanh âm tựa như ma quỷ vang vọng trên mặt biển: "Lý thượng tá, đã lâu không gặp..."
Ác mộng, lại là ác mộng giống như vậy.
Lý Ninh Ngọc giật mình bừng tỉnh, mãnh liệt mở hai mắt ra, trợn mắt nhìn trần nhà, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa đem căn phòng nhuộm đỏ màu máu, không biết là ánh ban mai hay ánh ráng chiều, cô nhất thời có chút hoảng hốt, bản thân đã ngủ bao lâu rồi?
Chầm chậm hồi phục tinh thần mới phát hiện Cố Hiểu Mộng không ở trong phòng, trong nháy mắt cõi lòng bị cảm giác mất mát chiếm cứ.
Ý thức được bản thân mất mát, Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ thở dài —— Tình cảm cuối cùng sẽ chiến thắng lý trí, nhưng không thể lúc nào cũng để nó chiếm thượng phong.
Ác mộng như vậy cô đã rất lâu không nằm mơ thấy, lại cố tình vào hôm nay xuất hiện lần nữa, phảng phất như tiềm thức đang nhắc nhở cô, vĩnh viễn đừng quên tình cảnh của bản thân, những tai họa ngầm còn tồn lưu giống như núi lửa đang ngủ đông, nhìn có vẻ bình lặng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục quay về đòi mạng.
Cho dù đều là gián điệp hai mang, thân phận điệp viên Nhật đặc thù cũng đã quyết định tình cảnh của bản thân so với Hiểu Mộng càng nguy hiểm hơn, Lý Ninh Ngọc cô vẫn chưa có tư cách ham muốn vui vẻ dù chỉ trong chốc lát.
Cần phải trở về thôi, đã trễ nãi quá lâu rồi.
Lý Ninh Ngọc khó khăn chống người dậy, vai phải đau đớn khó nhịn, dùng hết khí lực mới miễn cưỡng ngồi dựa vào đầu giường.
Tỉnh dậy, cảm giác kim châm muối xát nơi vết thương không những không được hóa giải, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Phổi cũng không thoải mái, thương mới bệnh cũ, thân thể này của mình càng ngày càng yếu đuối.
Ho khan mấy cái, Lý Ninh Ngọc theo bản năng liếm đôi môi khô khốc, lại đột nhiên nghĩ tới xúc cảm mềm mại trên môi Cố Hiểu Mộng, không khỏi lại một trận mặt đỏ tim đập.
Cho nên, đến lúc Cố Hiểu Mộng xách hộp đồ ăn đẩy cửa đi vào, hình ảnh nhìn thấy chính là Lý Ninh Ngọc đang khẽ cau mày, sờ môi mất hồn.
"Chị Ngọc, chị tỉnh rồi!" Cố Hiểu Mộng cười như hoa nở, tiến tới cạnh giường, nhìn chằm chằm vào miệng cô nói, "Mới chút thời gian mà đã nhớ em rồi?"
Cảm tạ nắng chiều che lại mặt đỏ, Lý Ninh Ngọc nhảy vọt qua vấn đề mắc cỡ này, tỉnh bơ không biến sắc nói: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Khoảng bảy tám tiếng, hiện tại mặt trời cũng sắp xuống núi rồi." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa cầm lấy gối đệm sau lưng Lý Ninh Ngọc, giúp cô điều chỉnh góc độ thoải mái, "Em thấy chị ngủ say sưa như vậy, nên không quấy rầy chị."
"Đã trễ như vậy rồi?" Lý Ninh Ngọc vén chăn lên "Hiểu Mộng, khụ khụ, đỡ tôi dậy."
"Đừng động! Không cho phép chị đi đâu hết!" Cố Hiểu Mộng vội vàng đè cô lại, trán tự nhiên dán lên trán Lý Ninh Ngọc, chân mày nhíu một cái, "Sao lại ho rồi? Hình như còn hơi lên cơn sốt...!Em đi lấy thuốc!"
Cũng không biết là phát sốt hay thẹn thùng, mặt Lý Ninh Ngọc lại nóng hầm hập lên.
Cô kéo tay Cố Hiểu Mộng, kiên nhẫn giải thích: "Không sao, nóng lên là hiện tượng bình thường, chưa kể em đã tiêm penicillin cho tôi rồi, không cần uống thuốc nữa."
Cố gia thật đúng là cái gì cũng không thiếu, loại vật tư quân dụng được quản lý nghiêm ngặt như penicillin, ngay cả căn biệt thự không thường trụ lại này cũng có chuẩn bị.
"Thuốc không uống, nước luôn phải uống." Ban đầu sợ Lý Ninh Ngọc tỉnh dậy khô miệng, Cố Hiểu Mộng đã chuẩn bị sẵn nước ấm đặt trên tủ đầu giường, song hiện tại đã lạnh ngắt.
Cô thở dài, đứng dậy rót nước nóng, lẩm bẩm như oán phụ: "Lần trước em bị thương, có một bác sĩ nhẫn tâm kê cho em một đống lớn thuốc, em không muốn uống còn ép em! Hiện tại bản thân bị thương, liền bắt nạt em không học y, cãi không lại mình, không tiêm thuốc tê cũng không uống thuốc —— Chị Ngọc, chị nói xem trên thế giới sao lại có bệnh nhân ngang ngược như vậy?"
Lý Ninh Ngọc bị cô than thở một phen chọc cho buồn cười, tận lực nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái: "Đích xác là có chút ngang ngược, mong Cố sở trưởng khoan dung nhiều hơn."
Nhận lấy nước ấm, Lý Ninh Ngọc thuận thế kéo tay Cố Hiểu Mộng, ôn nhu thương lượng với cô: "Đợi lát nữa tôi trở về Số một chuyến.
Nhiều người như vậy đều nhìn thấy Thẩm Ngọc Điệp trúng đạn, chắc hẳn đã tìm đến phát điên rồi, tôi còn không đi về thì sẽ có phiền toái."
Phiền toái thì phiền toái, lý do ngược lại cũng không khó tìm, Lý Ninh Ngọc nói như vậy, chỉ là không muốn để bản thân chìm đắm trong ôn nhu hương, nhân tính vốn tham lam, được một chút lại muốn nhiều hơn.
"Đừng có gấp mà! Chị đã mất tích hơn nửa ngày, kém mấy tiếng cũng có khác gì đâu, dứt khoát ngày mai hẵng trở về." Cố Hiểu Mộng bĩu môi, sao mà Lý Ninh Ngọc không có chút tự giác nào của bệnh nhân vậy, làm cô ngay cả cơ hội trở thành mợ giúp việc cũng không có.
"Ban nãy em ra ngoài mua chút đồ ăn, tiện đường thăm dò tin tức —— Tên sát thủ kia chạy rồi, chị thì trúng đạn mất tích không rõ sống chết, Số đã từng lục soát phụ cận quanh đây, nhưng lại không thể vào từng nhà tra, hiện tại đã sớm quay về rồi."
Dứt lời, Cố Hiểu Mộng nhếch hàng mi thanh tú một cái, trêu ghẹo nói: "Thẩm sở trưởng, làm sao bây giờ, hình như chị bị bọn họ vứt bỏ rồi, chỉ có em mới thu nhận chị thôi."
Không cho Lý Ninh Ngọc thời gian phản ứng, Cố Hiểu Mộng liền nghiêng về phía trước, tiến tới trước mặt cô nháy mắt một cái, làm nũng lên: "Chị Ngọc, cơ hội khó có được, chị ở cùng em nhiều thêm nửa ngày đi mà, trộm nhàn hạ nửa ngày."
"Cố Hiểu Mộng, em thật là càng ngày càng được voi đòi tiên." Lý Ninh Ngọc rũ mắt mỉm cười, thật không có biện pháp với em ấy, cảm khái nói, "Bên ngoài loạn như vậy, tôi núp trong nhà em trộm nhàn hạ, thật giống như lạc vào đào hoa nguyên vậy, người ngoài không hay biết gì."
"Không phải lạc vào, là chị nhất định phải lọt vào đào nguyên của em, cỏ thơm tươi đẹp, đào rơi rực rỡ, đi đến tận cùng ——" Cố Hiểu Mộng liếc mắt ngậm tình ngắm nhìn cô, nhanh chóng mổ một cái lên khóe miệng Lý Ninh Ngọc, dán vào bên tai cô ái muội nói, "So với đào hoa nguyên, càng giống như vườn địa đàng hơn."
"Cố Hiểu Mộng!" Lý Ninh Ngọc thật hối hận rồi, sao lại tự chủ động đưa mình vào lãnh địa sư tử như vậy.
Cố Hiểu Mộng liếm môi một cái, đáng thương rưng rưng nhìn Lý Ninh Ngọc, rõ ràng chính là Lý Ninh Ngọc chủ động trước, cô vô tội biết bao!
Nhìn bộ dạng này của cô, Lý Ninh Ngọc nở nụ cười đành chịu, bây giờ hối hận cũng vô ích rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thành thật nằm trong vườn địa đàng của con sư tử này trộm rảnh rỗi vậy.
"Chị Ngọc, chị đã một ngày không ăn gì rồi, ăn gì đó trước đi, chờ lát nữa nguội mất." Cố Hiểu Mộng cuối cùng nhớ ra được mục đích bản thân ra ngoài ban nãy, không nhanh không chậm đem thức ăn bày ở đầu giường, tranh công nhìn Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc liếc mắt một cái, canh xương sườn khoai từ, rau chân vịt xào gan heo, còn có một phần cơm gạo nếp nhồi táo đỏ...!Tất cả đều là thức ăn bổ huyết bổ khí, Cố Hiểu Mộng vô cùng kỹ lưỡng.
"Em đã đặc biệt dặn dò, không thả rau ngò và hành lá." Cố Hiểu Mộng bưng chén canh lên, thổi thổi muỗng canh "Còn nóng này, mau nếm thử."
"Hiểu Mộng..." Bất luận chuyện to hay nhỏ, đều khiến cho Lý Ninh Ngọc có chút cảm động, nhưng lại sợ bị đối phương cười, liền giả vờ ung dung nói, "Để tự tôi."
Cố Hiểu Mộng cũng không tranh với cô, đem chén canh đặt lên tay trái đang chìa ra của Lý Ninh Ngọc, vốn muốn mượn cơ hội trêu chọc chị ấy một chút.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lý Ninh Ngọc run rẩy tay phải cầm muỗng canh, cuối cùng không đành lòng, Cố Hiểu Mộng thở dài, đoạt chén lại: "Đừng cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, em đút chị!"
Lặng lẽ ăn cơm, Lý Ninh Ngọc cảm thấy bản thân hiện tại thật giống như đứa bé, ngay cả chuyện như ăn cơm đều phải dựa vào Hiểu Mộng chăm sóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thể nghiệm loại tư vị này bao giờ.
"Có vừa miệng không?"
"Ừ, bỏ muối rồi."
Ngón tay cầm thìa của Cố Hiểu Mộng khựng lại, người này sao cứ mãi lấy chén canh cá kia để chế nhạo mình vậy, đây là lần thứ mấy rồi? Giả bộ tức giận, cô sậm mặt lại buông chén xuống: "Chị tự làm đi."
Lý Ninh Ngọc thoáng ngẩn người, ngay sau đó mím môi, quay đầu lại không nhìn cô nữa, ánh mắt lặng yên chăm chú nhìn rèm cửa, không nói một lời.
Cố Hiểu Mộng đột nhiên hoảng hốt, hình như lại nói lời không nên nói rồi.
Qua hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, Cố Hiểu Mộng đang muốn mở miệng nhận sai, Lý Ninh Ngọc lại đưa ngón tay ra, khảy khảy vạt áo Cố Hiểu Mộng.
Động tác trên tay cực kỳ yếu ớt, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình, cứ như thể đó không phải tay của cô vậy.
Thật không có biện pháp nào, chị ấy lúc nào cũng có thể trị mình gắt gao, Cố Hiểu Mộng bật cười.
Lý Ninh Ngọc vĩnh viễn trầm lặng lãnh tĩnh, vĩnh viễn định liệu kỹ càng, cô yêu trí tuệ và ngạo cốt của chị ấy, yêu sự kiên nghị và dũng khí của chị ấy, yêu sự cố chấp và tín ngưỡng của chị ấy, cũng yêu vẻ ôn nhu cùng mỹ lệ của chị ấy.
Nhưng hôm nay, Cố Hiểu Mộng lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân này dễ thương.
"Chị Ngọc, đợi lát nữa em giúp chị gội đầu, có được không?"
Ăn cơm xong, Cố Hiểu Mộng cẩn thận giúp Lý Ninh Ngọc lau chùi mép, bỗng nhiên chú ý thấy cục máu trên tóc cô.
"Ừ." Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, tóc dính máu, hiện tại máu đông thành khối, đuôi tóc bết lại, chắc hẳn nhìn rất chật vật.
Bản thân lại không tiện tự làm, chỉ có thể để Cố Hiểu Mộng làm hộ rồi.
"Vết thương không thể dính nước, mấy ngày nay chị đều không được tắm..." Cố Hiểu Mộng cẩn thận quan sát Lý Ninh Ngọc, nghiêm túc nói, "Chị Ngọc, hay là em giúp chị lau người một chút luôn?"
"Không cần." Lý Ninh Ngọc khẽ nhéo mu bàn tay cô một cái, ai mà không nhìn ra chút tính toán nhỏ nhặt kia của cô.
Cố Hiểu Mộng bị đau thu tay về, ủy khuất lẩm bẩm: "Sáng sớm hôm nay còn..."
Tình huống đặc thù sao có thể giống nhau! Lý Ninh Ngọc quở trách trừng mắt nhìn cô.
Tự biết đuối lý, Cố Hiểu Mộng cũng không dám nói gì nữa, hậm hực thè lưỡi một cái, ngay sau đó ngâm nga khúc nhạc ra ngoài nấu nước nóng —— Dù sao thời điểm thay thuốc vẫn phải nhìn mà.
Cách cửa nghe tiếng hát của Cố tiểu thư, Lý Ninh Ngọc mỉm cười cười một tiếng, khẽ lắc đầu: Đúng là đồ ngốc.
Chốc lát sau, Lý Ninh Ngọc giữ nguyên y phục nằm trong bồn tắm, đầu tựa vào mép bồn, Cố Hiểu Mộng còn thân thiết lót sau ót cô mấy lớp khăn lông, trên bả vai cũng đắp một cái khăn tắm —— Làm như vậy vết thương sẽ không dính nước.
Chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ như thể sắp gặp đại địch, Cố Hiểu Mộng lại chậm chạp không nhúc nhích, trầm tư nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, cau mày rất chặt, mặt đầy nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hiểu Mộng, sao vậy?" Lý Ninh Ngọc ngửa đầu nhìn gương mặt đảo ngược của Cố Hiểu Mộng, lần đầu tiên nhìn đối phương từ góc độ này, cảm giác có chút mới lạ.
"Em đang nghĩ, có nên để cô Triệu mua cho em chiếc ghế gội đầu ở tiệm làm tóc hay không." Cố Hiểu Mộng giọng điệu nghiêm túc.
Lý Ninh Ngọc không khỏi phì cười: "Phiền não của Cố tiểu thư thật không giống người thường, dứt khoát mở một tiệm cắt tóc là được rồi, đừng lãng phí chiếc ghế kia."
"Như vậy không được, đôi tay này vô cùng quý giá." Cẩn thận dùng nước làm ướt tóc Lý Ninh Ngọc, vết máu theo nước chảy xuống gấu quần Cố Hiểu Mộng, cô lại không thèm để ý chút nào, chuyên chú nhìn Lý Ninh Ngọc "Đời này chỉ phục vụ một mình chị."
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, cong lên khóe miệng, hưởng thụ Cố Hiểu Mộng ôn nhu xoa bóp.
Hiểu Mộng nói đúng, còn chưa tới thời điểm khẩn cấp, thỉnh thoảng trộm nhàn rỗi nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không tệ.
"Chị Ngọc, bao giờ chị mới để tóc dài trở lại?" Xoa nắn bọt dầu gội, Cố Hiểu Mộng thấp giọng hỏi.
"Làm sao, tóc ngắn khó coi sao?"
"Đẹp mắt! Chị như thế nào cũng đều đẹp mắt!" Cố Hiểu Mộng bao giờ cũng thẳng thừng như vậy, ánh mắt trở nên ôn nhu "Nhưng mà a, em lần đầu tiên gặp chị chính là tóc dài, em thích dáng vẻ của chị lúc để tóc dài...!Tóc ngắn nhìn cứ như một người khác vậy."
Ban đầu Katori Naoto vốn muốn nghiên cứu cô toàn phương diện, lúc cô hôn mê cạo sạch tóc cô, về sau mới chậm rãi dài thành tóc ngắn ngang vai.
Về sau nữa, tóc dài hơn, nhưng Lý Ninh Ngọc nghĩ tóc ngắn dễ ngụy trang hơn, cho nên định kỳ đi đến tiệm cắt tóc tu sửa.
Làm Thẩm Ngọc Điệp đã hơn một năm, tóc vẫn chỉ mới ngang vai.
"Về sau không cắt tóc nữa."
"Thật không?"
"Ừ, tôi hứa với em."
Tóc lau đến khi nửa khô nửa ẩm, sợi tóc nhuyễn mềm dán vào trên trán, hơi cuộn lại, làm cho Lý Ninh Ngọc càng thêm đặc biệt ôn nhu xinh đẹp.
Cố Hiểu Mộng cầm cây lược gỗ nhỏ, động tác nhẹ nhàng giúp cô chải đầu.
Lược thuận theo sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng trượt xuống, mỹ nhân lặng yên ngồi trên băng ghế ngước nhìn bản thân, thản nhiên cười chúm chím, chọc người tâm động.
Cảnh tượng này thật sự quá yên bình, nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này thì tốt biết bao.
Chiếc lược ngừng ở bên tai, Cố Hiểu Mộng đưa tay đem mấy sợi tóc rải rác bên tai vén ra sau, lộ ra tai trái Lý Ninh Ngọc, cũng lộ ra nốt ruồi kia.
Cô chậm rãi cúi người, kiềm lòng không đậu hôn một cái lên nốt ruồi bên tai trái, cảm ơn nó, giúp cô kiên định phán đoán của bản thân, nếu không thật không biết đến lúc nào mới có thể nhận ra chị Ngọc của cô.
Lỗ tai Lý Ninh Ngọc nóng lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nụ hôn non nớt của Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa rơi xuống, từ trán đến chóp mũi, lại đến khóe miệng hơi giơ lên...
Tiếng chuông đồng hồ phòng khách cùng tiếng chuông giáo đường đồng loạt vang lên, boong —— boong —— boong, trang nghiêm kéo dài, cắt đứt nụ hôn của người yêu.
"Tám giờ rồi." Lý Ninh Ngọc phục hồi lại tinh thần, đỏ ửng nhàn nhạt trên gò má vẫn còn chưa rút đi, cô trấn định thay đổi đề tài, cố gắng che giấu bản thân mất tự nhiên, "Đã lâu không nghe thấy tiếng chuông giáo đường này."
"Đúng vậy, hồi còn bé...!Không đúng, chị Ngọc, giáo đường này không phải đến năm Dân quốc thứ mới xây sao, lúc ấy ba ba còn tài trợ một khoản tiền."
"Ừ, sau này vào năm Dân quốc thứ , tôi quay về thăm lại chốn cũ.
Thật trùng hợp, giáo đường này xây ở đối diện nhà em."
Đúng là sắc làm mê muội đầu óc, lại buột miệng nói như vậy, may mà Hiểu Mộng không truy cứu.
Lý Ninh Ngọc thở dài dưới đáy lòng, đâu ra mà tám năm trước về thăm chốn cũ, là hai năm trước, cô bị Katori Naoto giam trong sở nghiên cứu đến tận bốn tháng.
Tòa nhà kia nằm ở phía bắc đại học y Chấn Đán, mỗi ngày sớm muộn đều có thể nghe thấy nhà thờ gõ chuông.
Trong đoạn thời gian không cách nào liên lạc với bên ngoài ấy, cô lúc nào cũng ở trong phòng tối, chăm chú nhìn ánh sáng qua khe cửa thông khí, tưởng tượng ra hình dạng tòa tháp chuông, thậm chí cảm giác mình giống như Quasimodo, đã xấu xí còn điếc đặc, tựa như bị vận mệnh ruồng bỏ.
.
truyện đam mỹ
()Quasimodo: thằng gù nhà thờ Đức Bà
May mà cuối cùng đã có thể thoát đi, hôm nay nghe thấy tiếng chuông này, trong người lại mang một tâm cảnh khác.
"Chị Ngọc, có một bài thơ, chị nhất định từng nghe qua." Cố Hiểu Mộng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ngâm lên, "Tôi muốn sống cùng người, trong một thị trấn nhỏ, nơi hoàng hôn không bao giờ buông xuống, nơi tiếng chuông vĩnh viễn ngân vang."
"Được." Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước, nhẹ nhàng ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng, dịu dàng vuốt ve sau lưng người yêu.
Lần này, cô không còn sợ hãi hay run rẩy nữa, thay vào đó chính là an tâm cùng thỏa mãn.
Nhất định sẽ chờ đến ngày đó, sẽ không quá lâu.
Hiểu Mộng, em phải tin tưởng tôi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
() Bài thơ "Tôi muốn sống cùng người" của Marina Ivanovna Tsvetaeva.