Sáng hôm sau, tại trường...
- h tối nay! Tại bãi đất trống ở khu A, ngoại thành. _ Mary.
- Hm. Cũng biết chọn địa điểm quá há. Nhưng mà..... tại sao lại là giờ đó!? Kiểu này chúng ta sẽ thiếu ngủ luôn cho mà coi. Ice, đi không? _ Jenny khóc không ra nước mắt. Ngày mai tàn phai nhan sắc là điều chắc chắn luôn.
-....... đi! Tao sẽ làm khán giả, vì vậy trong trận đấu lần này, chỉ có hai người làm chủ thôi. Với trường hợp không thể làm khán giả được nữa, tao cũng sẽ xuất trận. Được rồi, tụi bây thông báo cho đám dưới đi. Đừng kéo theo nhiều quá, tránh tổn thất quá nhiều quân ta. _ cô tuông một tràng.
- Thôi, tao về đây! Hai đứa tụi bây về lo chuẩn bị cho buổi tối đi. Tao sẽ đi riêng, không cần đón hay đợi gì hết. _ nói xong, cô biến đi đâu luôn, nhanh như ma ý.
h', ngày X tháng X năm X, khu A, ngoại ô thành phố
- Xem ra tụi bây cũng đến đúng giờ thật! _ anh đi về phía trước, đằng sau là Ken và Kun. Cả ba đều đeo mặt nạ, trên người tỏa ra sát khí ngút trời, làm người ta thấy vừa thần bí vừa đáng sợ.
- Ô. Thật không ngờ, trận chiến giữa hai bang nhì và tam lại phiền tới bang đứng nhất đấy. Không biết các cô đang làm gì ở đây? _ một người đàn ông trung niên bước ra từ đám côn đồ đứng đối diện với nhóm bọn anh.
- Ha ha. Chẳng qua là bọn tôi vô tình đi ngang qua đây thôi. Thấy như vậy nên cũng định tham gia góp vui chút đỉnh thôi. _ Jenny cười cười. ( Trời ơi, chị ơi. Sao chị nói dối "giỏi" dữ vậy? Nghĩ sao mà đem theo mấy thằng lính đi ngay phía sau mà nói là "chỉ là vô tình đi ngang" được hay vậy? Có khùng mới tin ấy!)
- Hừm! Cô có thể cấp cho tôi một cái lí lẽ chính đáng hơn một chút được không, Red Rose? _ người đàn ông đó lại nói.
- Vậy.... cái này thì sao? Chúng tôi muốn vận động tay chân một chút, với lại, mấy ôn cũng đã đánh người của bang chúng tôi, vậy hỏi xem, đó là lời hỏi thăm sức khỏe của các ông dành cho bang chúng tôi hay là lời khiêu chiến vậy? _ Mary nói, nở nụ cười đểu.
- Thôi, không đùa nữa. Hôm nay mong được các tiền bối chỉ giáo. Lên! _ Kan hô to.
Tiếng hô đó đã khởi động cho trận chiến giữa ba bang. Tất cả ba bang đồng loạt điều xông lên không chút chần chừ nhưng chỉ có một người vẫn còn đang ung dung ngồi xem phim hành động miễn phí thôi.
Cũng như người đó, những ông hoàng bà hoàng cũng ung dung đứng ở ngoài xem cái cảnh "chiến tranh" mà cô nói thôi. ( Trời ơi! Jenny nhút nhát, dễ thương của tui đâu ròi!? Không biết đâu, trả lại đây!?) Và không lâu sau, cả bọn cũng cùng nhau nhập cuộc.
Trận đấu đang đến hồi gay cấn thì từ đâu bay ra tiếng la làm tất cả dưng lại.
- Trên cây có người!! A! 'Bịch'
Tiếng la của một thằng đàn em bên phía bang Bragon vừa dứt, lập tức thằng cằm vũ khí bay đến thân cây, chưa kịp vung tay đánh người, ở phía trên cái cây, có một cái gì đó quất vào họ ngay tức khắc qua cổ, đứt cổ chết tại chỗ!?
Mọi người trố mắt nhìn về phía cái cây. Trên cái cây có một thân ảnh nhỏ bé nhảy xuống, một cô gái với mái tóc màu vàng nắng xõa dài, chiếc mặt nạ đen làm nổi bật bông hoa hồng màu trắng được đính kèm và đôi mắt màu saphia huyền bí, tạo nên một con người hoàn toàn xinh đẹp cũng như bí ẩn.
- Hờ! Chằng phải cậu nói là muốn làm khán giả sao, White? _ Mary khá là buồn bực khi thấy mấy đứa kia dám đi đến chỗ của cô. Cô không muốn White xuất hiện là vì mỗi lần xuất hiện hào quang của cô và Jenny đề chẳng là gì so với White cả. ( bây giờ sẽ gọi tắt bằng màu sắc nhé! Bỏ phần Rose đi)
-.......
>
Thật ra là từ đầu, cô đã ngồi trên cái cây đó rồi. Chỗ đó vừa cao vừa gần chiến trường, dễ quan sát cũng như khó phát hiện nên người theo dõi nãy giờ chẳng ai khác đó là cô. Cứ tưởng là sẽ như vậy mà xem phim miễn phí, ai dè lại bị một thằng phát hiện, do không thấy được mặt nên cứ nghĩ là bang Blood Moon nên khôn khôn nhào tới. Đâu có ngờ người mình đang đánh lại là sứ giả nổi tiếng của thần chết trong thế ngầm đâu. Đang tấn công cô từ phía sau, đâu ngờ bị cô xử mà không thèm quay mặt nhìn, thậm chí là liếc. Rồi thêm một thằng nữa phát hiện la lên....
Mấy thằng đó chết không nhắm mắt... ( hi hi, chơi ngu có dại)
---------- Quay về hiện tại ----------
'White Rose!' _ anh đọc thầm cái tên này trong lòng.
- W..... White Rose? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đang ở ngước ngoài sao? _ người đàn ông trung niên lúc nãy run run lên tiếng, giọng nói có vài phần sợ hãi trước cô.
Trong thế giớ ngầm, ai chả biết cái tên White Rose cơ chứ, nhất là trong giới sát thủ! White Rose là một sát thủ máu lạnh, giết người không ghê tay, thậm chí là giết người không chớp mắt. Mỗi lần giết xong, cô ta lại để lại một bông hoa hồng trắng như làm tăng cho họ vậy, vì vậy, sau này ở nơi nào có xảy ra án mạng hay ám sát, chỉ cần ở đó có bông hoa hồng trắng thì ngay lập tức, không cần tra cũng biết đó là do White Rose làm.
Cô ta giết người nhanh như chớp, chứng cớ là lúc nãy, thằng xong lên mà chỉ trong một roi đã xử đẹp, như vậy cũng đủ biết cô mạnh tới mức nào, cũng vì vậy mà người ta gọi cô là sứ giả của thần chết. Ông ta đã ở trong cái thế giới đen tối này không iết bao nhiêu năm nhưng từ trước tới giờ, chưa từng thấy ai như White Rose vì vậy, cho dù trưởng bối đi chăng nữa cũng phải nể cô vài phần.
- Tôi mới về đây thôi. Nghe nói bang Bragon đấu với bang Blood Moon nên mới đến xem. Mà.... xem ra bây giờ có muốn cũng không được, vậy thì lâu lâu vận động tay chân một chút cũng được. _ ánh mắt maud saphia ánh lên sự nguy hiểm, đôi môi cong lên hình mặt trăng lưỡi liềm thể hiện sự cao ngạo, làm cho ai kia thoáng ngạc nhiên.
Người đàn ông trung niên thoáng rùng mình với cái nụ cười như nhìn thấy cánh cổng địa ngục kia. Nếu đấu với bọn anh thì chí ít còn có thể gây ra một ít thương tích nếu không giết được. Nhưng mà bây giờ, ở đâu bay ra hai bang phó của Dark Anger rồi xuất hiện thêm của White Rose nữa chứ. Đúng là xui tận mạng mà! ( tội nghiệp. Số nhọ quá hén.)
- Bây.... bây đâu? Tiến lên! _ dần dà một hồi lâu, người đàn ông trung niên bên bang Bragon ra lệnh cho tụi đàn em tiến lên, tấn công White Rose.
'Hôm nay đúng là xui xẻ. Nếu đã không đánh được thì chỉ còn biết cho tụi này lên để chuồn thôi. ' _ suy nghĩ của người đàn ông trung niên đó.
Những tên côn đồ tay cầm vũ khí đứng đằng sau người đàn ông như những con thêu thân, đồng loạt xông lên chạy về phía White Rose. Biết tụi nó đang nhắm vào ai, lập tức Blue Rose và Red Rose đồng loạt rút về bảo thủ cho White.
Bọn chúng chạy về phía ba cô nàng, Blue sài kiếm, một nhát chém chết liên tục mấy thằng. Red sài súng, dưới làn đạn của cô rất khó để vượt qua vì cô chơi hai tay hai súng luôn! White thì đứng xem, thằng nào vượt qua được những đường kiếm của Blue thì cũng không vượt qua được làn đạn nhiều như tiêu của Red. Nhwung thình thoảng, White cũng ra tay, tất nhiên là khi cô ra tay thì nhanh gọn lẹ hơn hai cô bạn mình nhiều. Chỉ vung vài đường roi, White đã xử gọn đẹp đẽ bọn tép riu. ( oa. Mấy chị ngầu quá!)
' Hm. Không hổ danh là nữ hoàng. Thú vị lắm! ' _ anh nghĩ thầm.
Trong khi cả hai bên anh và cô đang bận rộn thì cái ông già bên kia đã chuồn đi từ hồi nào luôn rồi.
-White à! Chúng ta có cần đuổi theo hắn không? _ lúc ông già đó chuồn, không phải là bọn cô do đang đánh mà không thấy, chẳng qua là làm lơ thôi.
- Không cần. Chúng ta chỉ cần xử lí gọn cái đám ruồi muỗi này thôi. Khi thời cơ đến, tự khắc con chuột đó sẽ xuất đầu lộ diện thôi. _ nói xong, thân ảnh màu đen trước mặt Red Rose bỗng nhiên vụt biến mất làm ai đó thoáng ngạc nhiên.
- Hả? Đi nhanh dữ vậy trời! _ Blue.
- Thôi, đừng than nữa. Xử xong đám này rồi về lẹ, phần còn lại để đám kia xử lí. _ Red Rose. Nói xong, đúng như lời nói, cả hai leo lên mô tô chạy về nhà, để lại tụi đàn em với nhóm anh.
' Hm. Nữ hoàng thế giới bóng đêm, sau này chúng ta sẽ còn gặp dài dài. ' _ anh suy nghĩ, đôi môi cong lên hình mặt trăng lưỡi liềm. ( trời đất! Gặp nhau hằng ngày mà không nhận ra hả? Bó tay.)
- Thôi! Nhanh chóng giải quyết cái đám này rồi về nhà ngủ. Khuya rồi. _ Kan.
- Mày hay quá! Chính mày là cái thằng đã chọn giờ chết tiệt này còn gì nữa. Người ta chưa than thì mày đừng có than! _ Ken tức sùng máu với thằng bạn này của mình.
- Nhanh tay đi. Mệt quá! _ anh.
Cả ba anh chàng vừa đánh mà nói chuyện tỉnh bơ như đang nói chuyện bình thường vậy không bằng ấy! ( bó tay) Giải quyết xong cũng bắt đám đàn em dọn dẹp bãi chiến trường, còn ba anh chàng thì đi về nha ngủ.
Tất cả cũng là nhờ phúc đức của Kan chọn giờ để chiến mà báo hại, ai cũng mất ngủ hết nguyên đêm luôn, nhưng chỉ có một người là về nhà đánh một giấc ngon lành.