Do Kyung sắp xếp đồ dùng bỏ vào va ly với tâm trạng lo âu, cô tự trách bản thân mình đã ko biết cách kiềm chế để rồi bị mọi người phát hiện hai người là hồ ly. Yoo Kyung cũng buồn ko kém vì vốn dĩ cô đã coi nơi này đã điểm dừng chân cuối cùng của mình sau khi đã chuyển nhà tổng cộng là năm lần. Cô ngán đến tận cổ khi nghe Do Kyung nói chuyển nhà. Dù Do Kyung cũng đã xin lỗi nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu, khó chịu vì người có lỗi trước là bọn họ chứ ko phải Do Kyung, hà cớ gì chị cô phải xin lỗi. - Em nhất định sẽ bắt bọn họ phải xin lỗi chúng ta _ Yoo Kyung bực tức ném mạnh con gấu bông xuống đất.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thương cảm cho con gấu rồi " ko cần đâu vì dù sao chúng ta cũng sắp chuyển nhà rồi mà ". Sự thật là như vậy đấy, Do Kyung thẫn thờ xách vali ra ngoài trước đợi ô tô. phút sau, ô tô đến, cô lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà lần cuối cùng và thở dài tiếc nuối.
Ngồi trong xe ô tô tận hai tiếng lận, Do Kyung ko ngừng xoa mông trong khi Yoo Kyung ngủ say như chết. Con bé này đúng thật là, miệng ko thì kêu ko ngủ được ấy mà vừa lên xe đã lăn ra được rồi. Nơi hai người chuyển đến là vùng quê Hongcheon yên bình, thanh tĩnh, khi quyết định chọn nơi này, cô đã đem tất cả hy vọng của mình vào trong đó. Chỉ là ko biết sẽ giấu kín được trong bao lâu. Thời gian lâu nhất tầm tháng, xui xẻo nhất là ngày ngắn ngủi mà còn chưa kịp nhìn mặt bà chủ nhà nổi tiếng là tham lam, khó chịu.
Cuối cùng xe cũng chịu dừng lại tại vùng quê Hongcheon, Yoo Kyung ngáp ngắn ngáp dài đẩy vali vào phòng, Do Kyung ko quên tham quan phòng mới vì nó có vẻ rất
thu hút cô. Chủ nhà là đôi vợ chồng tốt tình cộng với vẻ ngoài chất phác.
- Cháu định sẽ sống ở đây trong bao lâu? _ người vợ hỏi.
- Cháu cũng ko biết nữa nhưng chắc tầm một năm rưỡi. _ Do Kyung khẳng định chắc nịch.
Chào tạm biệt chủ nhà, Do Kyung sực nhớ đến việc mua sắm. Thế là cô hỏi thăm đường đến siêu thị gần nhất có thể. Trên đường đi, vẻ đẹp kiêu sa, sang trọng của cô thu hút gần hết những người đi đường. Họ ko ngừng chỉ trỏ hay đi theo cô bất cứ chỗ làm cô vô cùng khó chịu. Để tránh bọn họ Do Kyung phải đi đường vòng khiến đường đi siêu thị cách xa một khoảng khá dài. Do Kyung nhìn mà muốn khóc, nuốt cục tức vào trong lòng, cô ngậm ngùi bước đi trong sự hậm hực.
Khi đó Jin Woo và các bạn đang chơi gần siêu thị nơi Do Kyung sắp đến. Cậu tự hào khoe tài lẻ chơi bóng bằng tay của mình cho các bạn xem. Ai nấy xem màn biểu diễn đều ko ngừng thán phục, ngưỡng mộ. Dĩ nhiên là phải khâm phục rồi vì suy cho cùng cậu cũng được xếp vào hàng hot boy của trường.
- Để mừng ngày sinh nhật của tớ, tớ sẽ khao các cậu một màn trình diễn vô cùng thú vị _ dứt lời Jin Woo nở nụ cười vô cùng say lòng người.
- Hoan hô!!!!!!!! Cảm ơn cậu Jin Woo _ sau đó là tiếng vỗ tay dài ko ngớt.
Tuy nhiên trong lúc chuẩn bị màn biểu diễn, Jin Woo vô tình bị Do Kyung hớp hồn. Vẻ đẹp hoàn hảo tựa nữ thần đã làm cậu choáng ngợp và bất động. Chỉ khi đã kịp định thần lại, cậu rối rít xin lỗi các bạn để chạy đi tìm người con gái xinh đẹp vừa nãy.