Ko biết Yoo Kyung nghe được tin Jin Woo bị tấn công từ đâu mà sáng sớm đã ra ngoài. Còn cô sống hay chết còn phải thuộc vào số mệnh của hồ ly. Nói hồ ly sẽ ko bao giờ chết là sai, bởi vì chỉ có những hồ ly như mẹ cô - Bà Ha Min thì mới được coi là bất tử, có nghĩa là sẽ sống suốt đời, suốt kiếp. Còn những hồ ly như cô sống được tuổi hay tuổi như Yoo Kyung đây thì chắc chắn ko thể thiếu máu. Máu được coi là vật bất ly thân, bùa hộ mệnh của họ. Ngâm trong bồn máu suốt một đêm, cuối cùng Do Kyung cũng tỉnh lại. Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, tình trạng cơ thể vẫn còn rất yếu ớt ko thể di chuyển nhiều. Do Kyung đành nằm im một chỗ, nhắn tin cho Yoo Kyung " em đang ở đâu vậy? ". Lát sau Yoo Kyung nhanh chóng trả lời lại " em có chút việc, trưa nay chị ko cần phải phần cơm đâu ".
Do Kyung thừa biết việc bận của em gái mình chính là tới thăm Song Jin Woo. Cứ tưởng đã giết được cậu ta, nào ngờ lại bị cản trở bởi bà già nửa bất tử, nửa hồ ly. Do cô quá chủ quan ko phòng bị từ trước nên nhận phải kết quả đắng.
" Cuối cùng thì chị có cái gì ko bằng cậu ta chứ? ".
Bệnh viện Han Guk nơi Jin Woo đang nằm là phòng , ngay lập tức Yoo Kyung lao tới như bị cướp mất miếng ăn. Lấy bát và thìa hẳn hoi, cô đút từng thìa cháo giúp cậu. Nhưng lại bị người ấy từ chối thẳng thừng " em về đi ".
- Tại sao? Em chỉ muốn chăm sóc cho anh thôi mà. Hãy cho em ở lại, em hứa sẽ ko làm phiền anh _ cô năn nỉ khẩn thiết cậu nhưng đều vô tác dụng.
Sự nhẫn nại của Jin Uoo đã đạt đến giới hạn , cậu đứng phắt dậy lôi Yoo Kyung ra ngoài khuyên nhủ " Về với chị em đi bởi vì bây giờ người chị ấy cần nhất là em ".
- Em yêu anh, yêu anh rất nhiều, yêu hơn cả bản thân mình _ từ bỏ lòng tự tôn của mình, cô hét thật to trong bệnh viện khiến một số người quay lại nhìn ái ngại.
- Anh ko nghĩ như vậy đâu, người yêu em hơn cả bản thân mình ko phải anh mà là một người khác. Quên anh đi.
- Là ai? _ Yoo Kyung gặng hỏi.
- Là ai trong lòng em hiểu rõ.
- Rồi anh sẽ phải hối hận, có một ngày anh sẽ phải quỳ xuống cầu xin em tha thứ _ từ yêu hoá hận, tâm trạng của cô vô cùng phẫn uất mà nhìn Jin Woo thản nhiên bỏ đi.
Sau khi Jin Woo bỏ đi, ngay lập tức cô gọi cho Chang Hee đến. Từ sau khi bị cô bỏ rơi, vừa nhận được đt của cô, Chang Hee hạnh phúc chạy tới dù bên ngoài nhiệt độ là độ C.
- Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi _ Chang Hee ko giấu nỗi sự vui sướng của mình, ko dám nhìn thẳng vào cô.
- Cậu từng hứa sẽ làm cho tôi bất kỳ việc gì mà tôi cần.
- Đúng vậy _ Chang Hee gật đầu lia lịa ko thèm nghĩ tới hậu quả.
- Tôi muốn cậu bắt cóc anh Jin Woo về đây cho tôi.
- Hả? Ko được đâu, Jin Woo là bạn thân nhất của tôi, tôi ko thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy được.
- Ko phải cậu đã hứa với tôi rồi cơ mà.
- Nhưng chuyện này...... _ cậu ko muốn làm chuyện có lỗi với Jin Woo một chút nào.
- Nếu ko làm được thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, tôi hận cậu.