Trước khi chuyển nhà Do Kyung có hứa với em gái mình là sẽ giành một ngày để đi chơi cùng Jinwoo. Và bây giờ là lúc để cô thực hiện lời hứa này.Đây là làn thứ bao nhiêu cô đến nhà Jinwoo nhỉ? Chắc số lần đến được đếm trên đầu ngón tay. Đứng trước cửa Do Kyung lịch sự định bấm chuông thì tiếng mẹ của Jinwoo phát ra: “ Với tình hình học tập trên lớp như thế này thì làm sao thằng Jinwoo có thể có tương lai được đây “.
- Tôi cũng lo lắm chứ gì bà, chúng ta chỉ có thể dựa vào tiền thu nhà hàng tháng, nếu mai đây ko có ai thuê nữa thì chúng ta chỉ còn nước mà đi ăn xin _ bố Jinwoo thờ dài ngao ngán.
- Ước gì con trai nhà mình hiểu chuyện mà chăm chỉ học hành thì tốt biết mấy. Nó vốn rất thông minh rồi.
Qua cuộc trò chuyện của bố mẹ Jinwoo, cô cũng hiểu phần nào. Có lẽ ông trời đang giúp cô thay trời hành đạo sao? Nếu đúng cô nhất định phải nắm bắt được cơ hội này mới phải. Thế là cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào: “ Cháu chào cô, chào chú “.
- Ồ Do Kyung đấy à, lâu ngầy mới gặp cháu _ bố mẹ Jinwoo tay bắt mặt mừng, hỏi han cô trông vô cùng thân thiết.
- Cháu xin được vào luôn chủ đề chính ạ.
- Cứ nói đi cháu.
- Chả là cháu sẽ giúp con trai bác đỗ đại học Seoul nhưng bù lại bác và cô phải miễn tiền thuê nhà cho cháu.
- Chuyện này......__ trong khi mẹ Jinwoo đang rất phân vân thì bố Jinwoo đồng ý ngay lập tức.
- Chú đồng ý với cháu.
- Vâng.
Ko ngờ kế hoạch lại thành công mĩ mãn đến vậy, xem ra cô phải thực hiện càng nhanh càng tốt mới được.
Thời tiết hôm nay ko được tốt cho lắm thì phải, Do Kyung có cảm giác lành lạnh nơi sống lưng. Dù sợ nhưng cô bắt buộc phải tới trường tìm Jinwoo ( ôi cái thân tôi).
Khi đến nơi cô tính đẩy cửa bước vào thì....một cơn gió tạt ngang vào cái bả mặt của cô. Sau đó à tiếng của một người đàn bà: “ Mẹ đây con “. Cô bất giác quay đầu lại, nào ngờ người đó chính là mẹ - bà Ha Min bằng xương bằng thịt đứng sừng sững trươcs mắt cô. Khỏi nó cô nhảy cẫng lên sung sướng, thầm cảm ơn ông trời vì đã giúp cô tìm ra mẹ mình.
- Mẹ có biết con nhớ mẹ nhiều lắm ko? Đừng bỏ rơi con nữa nhé _ Do Kyung khóc cạn nước mắt lại ôm bà chặt cứng.
- Con nghĩ ta là ai? Là mẹ của các con đấy. Làm sao ta có thể bỏ rơi các con được _ bà ôm cô vào lòng kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào.
- Mẹ ơi, bây giờ mẹ đi đâu con đi đó, mẹ nhé _ cô ra sức năn nỉ bà.
- Vậy còn Yoo Kyung, con tính bỏ rơi nó sao?
- Mẹ ko hiểu đâu, Yoo Kyung con bé có thể tự lo cho mình.
- Do Kyung sao con có thể nghĩ như vậy hả?
- Vậy mẹ muốn con phải làm sao, con đã ko làm tròn trách nhiệm của một người chị.
- Hay mẹ làm cho con biến mất cũng được, nha mẹ.
- Ta ko thể đồng ý với ý nguyện của con, con về đi.
Một khi cô đã quyết tâm thì sẽ chẳng ai có thể cản bước được cô.
Khi bà Ha Min phẩy cây gậy lên, một luồng ánh sáng xuất hiện đung đưa theo làn gió. Lúc này cô chuẩn bị lấy đà để nhảy vào. Dĩ nhiên cô thừa biết việc nhảy vào là bản thân mình sẽ mãi mãi tan biến thành bọt biển nhưng cô can tâm, tình nguyện.
Vĩnh biệt Yoo Kyung, chị sẽ biến mất để ko còn phải làm người chị tồi nữa. Do Kyung mỉm cười thật tươi, dang rộng hai cánh tay lên......
Vậy mà.....tại sao phép màu vẫn luôn xảy ra những lúc ko cần thiết chứ? Bởi vì “ ầm “ một tiếng, cả người cô đã bị đẩy ra khỏi luồng sáng. Kèm theo là một người đàn ông trông rất quen thuộc. Cô mở to mắt ra nhìn và hét thật to: “ Song Jinwoo “. Cùng lúc bà Ha Min biến mất chỉ để lại những hạt bụi còn xót lại.
Do Kyung tiếc nuối đối diện với hiện thực phũ phàng, rồi cô giận dữ lôi Jinwoo dậy, bạt vào má cậu một cái rõ đau.