Năm ngày là một quãng thời gian rất ngắn mà cũng có thể là dài, bởi điều đó đều phụ thuộc vào suy nghĩ của một người . Với Do Kyung thì năm ngày là thời gian ngắn vô cùng tận. Cho nên chuyện Jinwoo thi đỗ ĐH Seoul chỉ trong năm ngày là điều ko thể xảy ra. Rốt cuộc cô phải làm sao thì mới giữ đúng lời hứa với bố mẹ Jinwoo và Yoo Kyung đây.Ngoài ra Jinwoo xuất viện trở về nhà đã lan rộng khắp từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Dĩ nhiên chuyện đến tai Do Kyung, khiến cô nhảy dựng lên vì lo lắng cho buổi hẹn hò của hai người. Chuyện học hành còn chưa lo xong đã nghĩ đến chơi ( lo cho chị đi).
Sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng, kĩ đến nỗi chẳng còn kế hoạch nào có thể hoàn hảo hơn.
Thế là cô tiến thẳng tới nhà Jinwoo, nhẹ nhàng bấm chuông, người ra mở cửa là mej của Jinwoo, bà tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy Do Kyung.
- Liệu cháu sẽ giữ đúng lời hứa với hai vợ chồng cô chứ?
- Dạ, cháu chắc chắn _ thật là mạnh miệng mà.
- Vậy thì ta yên tâm rồi, cháu vào nhà đi.
- Vâng _ cô miễn cưỡng bước vào.
Hai từ “ chắc chắn “ ko có trong từ điển của Do Kyung vào lúc này. Rón rén từng bước một và bây giờ đã đến được cửa phòng. Giá như cậu ta ko có trong phòng thì tốt biết mấy, để cô có thể lấy cớ về nhà nghĩ kế hoạch khác. Chứ thật ra cô cũng cho rằng kế hoạch của mình thật gàn dở, vô bổ giống y với tính cách của người nghĩ ra nó.
Tuy nhiên khi cô tính gõ cửa thì Jinwoo thò đầu ra ngoài thình lình khiến cô bối rối chẳng biết phải mở lời thế nào.
Có vẻ Jinwoo vừa mới ngủ dậy, bằng chứng là tóc tai bù xù như tổ quạ chẳng biết đâu mà lần, quần áo xộc xệch như vừa đánh trận về, gương mặt thì vẫn còn ngái ngủ dài....... Đặc biệt hơn là.....cậu ta chỉ diện cái quần nhỏ với cái áo khoác to bản bên ngoài. Chứng kiến xì tai trên đông dưới hè của cậu ta, Do Kyung giật mình hét toáng lên: Áaaaaaaaaa, biến thái “.
Bỗng dưng trở thành biến thái, Jinwoo hồn bay phách lạc đứng như trời trồng. Còn Do Kyung sau khi hét xong thì cũng đã lấy lại bình tĩnh vào chủ đề chính.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu _ Do Kyung ngại ngùng ngồi xuống ghế ra hiệu cho Jinwoo.
- Chuyện gì?
- Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện của chúng ta nếu cậu thi đỗ ĐH Seoul _ cuối cùng cô cũng đã trút được gánh nặng.
- Sao?????? _ chắc chắn rằng trong đầu Jinwoo lúc này chỉ toàn có “ sao “.
- Thế nhé tôi đã nói xong rồi _ dù chỉ là nói dối nhưng hồ ly cũng biết xấu hổ mà.
- Khoan đã, chị có thể nhắc lại lời nói vừa nãy ko? _ cậu nghi hoặc níu lấy cổ tay Do Kyung.
- TÔI NÓI NẾU CẬU ĐỖ TRƯỜNG SEOUL, TÔi SẼ SUY NGHĨ LẠI _ câu nói này đã cướp đi toàn bộ can đảm của cô rồi đó.
Chẳng còn từ nào có thể diễn tả hết tâm trạng vui sướng, hạnh phúc tột cùng của Jinwoo sau khi nghe cô nhắc lại.
- Ngoắc tay nhé _ để lời nói có giá trị hơn, Jinwoo đã giơ ngón tay lên trước mặt cô.
Do Kyung ngoan ngoãn ngoắc ngón tay của mình vào ngón tay cậu.
Vậy là bước thành công mĩ mãn rồi nhỉ? Bước thì phải trông chờ vào những nỗ lực của Jinwoo.