Hắn quỳ ở đó suốt bảy ngày bảy đêm khuôn mặt trở nên hốc hác tiều tụy. Có lúc hắn muốn xuống vực để tìm kiếm nàng nhưng Trương Phi một mực ngăn cản.
- Hoàng thượng, người không thể làm như vậy, nếu người xảy ra chuyện gì thì Phong Thiên quốc sẽ lâm nguy. Xin người hãy nghĩ đến hàng vạn bá tánh cần người bảo vệ.
Hắn luôn thương dân như con, làm sao hắn có thể bỏ mặc họ. Hắn chỉ biết đứng trên miệng vực nhìn xuống đôi mắt ngày càng trở nên lãnh khốc vô tình.
- Dương nhi, nàng yên tâm đi, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng tuyệt đối không gần nữ nhân khác. Ta – phong Thiên Kỳ sẽ mãi mãi chỉ yêu một người là Hoàng Song Nhật Dương.
Sau khi nàng nhảy xuống vực hắn đã lệnh cho tất cả quân lính tiêu diệt Sát Huyết sơn trang. Tà Thần và tứ đại hộ pháp đã bỏ chạy, cả một mảnh rừng chìm trong biển máu.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, từng tiếng thoát ra là từng mũi dao đâm vào không trung.
- Tà Thần, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
................
Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức. Không lẽ đã đến âm phủ rồi sao. Bây giờ mở mắt ra không biết sẽ thấy cái gì, một lũ đầu trâu mặt ngựa, một đám ma đói mặc đồ trắng tóc xõa che hết khuôn mặt hay là một công đường xử án để kể hết tội lỗi của nàng trên thế gian?
Nàng mở dần đôi mắt để xem mình có đoán đúng phần nào không? Cảnh vật xung quanh tối om dần dần sáng lên rồi hiện ra trước mắt. "Oa đoán trật tủ rồi, đây chỉ là một cái động thôi. Chẳng lẽ âm phủ cũng đẹp như vậy sao?".
Nàng dùng sức chống người dậy. Thật là thoải mái a, không còn những cơn đau đớn như trước nữa, ngoại trừ những vết thương nhỏ ngoài da thì tất cả đều bình thường.
Nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bên trong vọng ra tiếng người.
- Ngươi đã tỉnh, mau vào đây. Nàng theo hướng có thanh âm đi tới. Bên trong động được thắp sáng bởi một loài cây rất kỳ lạ, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng toàn thân cây đều tỏa sáng giống như bột lân tinh vậy.
Ở giữa động là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt có một vết thẹo kéo dài hết nửa khuôn mặt. Con mắt bên trái được che bởi một miếng vải màu đen nhìn hết sức dị thường. Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh cất tiếng hỏi.
- Lão bá là ai sao người lại ở đây? Nơi này có phải âm phủ không? Cho hỏi đường nào tới gặp diêm vương vậy?
Người này trước vẻ mặt bình tĩnh của nàng liền im lặng suy nghĩ một hồi sau đó cười lớn.
- Ha ha. Quả là đặc biệt. Người thường nếu nhìn thấy khuôn mặt ta không ai là không hoảng sợ, ngươi không những không như vậy ngược lại còn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Ngươi là ai, tại sao lại phá được trận của ta để đến đây. Trên người ngươi trúng bốn loại kịch độc: Huyết Đà Man, độc của ong tinh, xà tinh, mị dược thất truyền của Vạn Trùng Hoa quốc. Người thường nếu trúng ba loại đầu thì sẽ đau đớn đến chết, chắc chắn không trụ được nửa tuần hương còn ngươi trúng bốn loại mà có thể duy trì được mấy canh giờ quả thật là có sức chịu đựng phi thường.
Không thể khinh thường lão bá này, vì sao ông ta biết ta trúng bốn loại độc này, chắc hẳn cũng là một cao thủ dụng độc.
- Sao lão bá biết được. Ta muốn hỏi vì sao bây giờ ta không đau nữa, có phải ta đã chết rồi không?
Lão nhìn nàng cười lớn.
- Ha ha, nếu không phải ta và ngươi có duyên thì ngươi e rằng đã sớm mất mạng. Khả năng của ta chỉ giải được độc của Huyết Đà Man, độc ong tinh và xà độc, còn mị dược của Vạn Trùng Hoa quốc thì không thể. Thật không ngờ tên nghịch đồ của ta lại có thể dụng mị dược này với ngươi.
Lão vừa nói nghịch đồ sao. Không lẽ.....
- Lão bá, người lão vừa nhắc đến là ai? Có phải tên Tà Thần đáng ghét đó không?
Nghe thấy tên hắn lão bá liền ngao ngán thở dài. Lão là Tà Thiên, Tà Thần là đại đệ tử của lão. Tám năm trước hắn nhân lúc lão không để ý liền dụng độc cướp đi bí kiếp khởi động Sát Huyết Hồn trận cùng Tà Thiên kiếm pháp sau đó còn phái người đuổi giết lão.
Lão trong lúc chạy trốn sự truy đuổi của Tà Thần bị ngã xuống nơi này liền bày trận pháp khiến mọi người đều tưởng đây là một vực sâu vạn trượng không ai dám tới gần.
Năm xưa lão bị Tà Thần hạ độc làm tứ chi bị liệt không thể sử dụng võ công thêm nữa. Đã tám năm không ai dám tới đây thật không ngờ hôm nay nàng dám nhảy xuống xuyên qua trận pháp tới nơi này.
Lão kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Thật không ngờ tên Tà Thần lại lòng lang dạ thú, ngay cả sư phụ cũng dám hại.
- Sư bá, người biết Sát Huyết Hồn trận sao?
Nàng tò mỏ hỏi khiến lão nghi hoặc. Một tiểu cô nương bề ngoài mỏng manh yếu đuối vậy mà lại quan tâm tới Sát Huyết Hồn trận sao.
- Tiểu cô nương, ngươi là ai?
Nàng có thể cảm nhận được lão bá này không hề có tà ý. Nàng nói cho lão nghe về thân thế của mình.
- Ta là Hoàng Song Nhật Dương, đại tướng quân Phong Thiên quốc – Hoàng Long là cha ta, lão hoang đồng Bạch Thuần Khương là gia gia của ta.
Khi nghe nàng nhắc đến cái tên Hoàng Long, Bạch Thuần Khương thì trong mắt lão hiện ra một tia kinh ngạc.
- Ngươi chính là tiểu oa nhi năm xưa nhị đệ nhận nuôi? Vậy không phải ta chính là đại thúc của ngươi sao. Đúng là có khí chất phi thường của tên nhóc Hoàng Long cộng thêm tính tình kỳ quái của nhị đệ. Thật thú vị ha ha.
Lão bá này biết nàng ư. Vì trí nhớ của thân thể này đã mất nên nàng cũng không nhớ được đã gặp lão từ lúc nào.
Sau khi biết thân thế thực sự của nàng Tà Thiên liền kể về chuyện xưa, nguồn gốc của Sát Huyết Hồn trận.
Năm xưa chiến tranh trung nguyên nổ ra giữa sáu nước. Khi đó Phong Thiên quốc và Khiết Đan là hai nước hùng mạnh nhất về quân sự. Sau hơn ba năm chiến sự liên miên hai nước mạnh nhất cũng là nước tồn tại cuối cùng. Thiền Cơ quốc và Linh Đăng quốc sát nhập vào Khiết Đan còn Minh Nguyệt quốc và Vạn Trùng Hoa quốc sát nhập vào Phong Thiên quốc.
Năm đó sư phụ lão đi chu du khắp nơi tìm kiếm thảo dược mới và học hỏi võ công của những môn phái khác. Ngay lúc đi ngang qua nơi đã xảy ra giao chiến người phát hiện có một nữ nhân trên người đầy máu, trong bụng còn có cốt nhục. Sư phụ không đành lòng liền ra sức cứu chữa nữ nhân này.
Sau này mới biết nàng là hoàng hậu của Vạn Trùng Hoa quốc vì theo vương ra trận mà gặp nạn. Sau khi nàng tỉnh sư phụ đã hết mực chăm sóc nàng ta và tiểu hài nhi trong bụng, đem lòng yêu mến nàng. Sau khi lâm bồn nàng ta đã để lại tiểu hài nhi nhờ sư phụ chăm sóc còn bản thân thì nguyện kết liễu để đi theo phu quân xuống âm tuyền. Sư phụ một nỗi oán hận vì sao nàng lại nhẫn tâm như vậy bèn đem tiểu hài nhi đó trên đỉnh núi cho sói ăn thịt còn bản thân thì đóng cửa bế quan, lão chính là không đành lòng nên đã lén lút mang hài nhi đó về nuôi nấng chăm sóc.
Thời gian này sư phụ rầy công nghiên cứu để bày ra Sát Huyết Hồn trận. Trận này là ngũ hành đảo ngược, mọi vật đi ngược lại với quy luật bình thường. Điểm mấu chốt của trận chính là năm đỉnh và trung tâm của trận.
Năm đỉnh tượng trưng cho năm sức mạnh của Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, trung tâm là sức mạnh của Sát Huyết Hồn. Khi trận đã hình thành thì vạn vật trong vòng dặm sẽ tiêu tan.
Năm đó trước lúc người quy tiên đã triệu tập ba huynh đệ chúng ta lại. Người giao bí kiếp bày Sát Huyết hồn trận cho lão, bí kiếp "Bách Nhật Thần công" cho nhị đệ, bí kiếp Phong Hỏa Chưởng cho tam đệ. Người còn truyền lại cách phá trận cho cả ba người "Bách Nhật Thần công" song Phong Hỏa chưởng, huyết phụng long ải âm dương". Khi nói đến đây sư phụ đã quy tiên, ba người còn lại không ai hiểu được hết câu nói này.
- Sư thúc, đứa bé năm là ai?
- Chính là Tà Thần. Dù ta có cố gắng che dấu thân phận thực sự của nó nhưng vẫn không được. Sau khi biết thân phận thực sự của mình nó đã bày kế hại ta cướp bí kiếp bày Sát Huyết Hồn trận.
Thật không ngờ mọi chuyện là vậy. Tên Tà Thần vì muốn trả thù Phong Thiên quốc mà làm ra nhiều chuyện như vậy.
Giờ mới chợt nhớ ra nàng đã rơi xuống đây lâu rồi, không biết hắn hiện như thế nào. Vì sao nàng không còn cảm nhận được tác dụng cuả mị dược nữa?
- Sư thúc, trong người con vẫn còn mị dược nhưng sao con không hề cảm nhận được tác dụng của nó a?
Tà Thiên nhìn nàng thở dài.
- Ta chỉ có thể tạm thời khống chế tác dụng của nó chứ không thể nào giải được. Đến thời hạn thuốc phát tác thì ta cũng không còn cách nào.
- Sư thúc, người vừa nói mị dược này là dược thất truyền của Vạn Trùng Hoa quốc sao?
- Đúng, Vạn Trùng Hoa quốc khi xưa là bậc thầy điều chế dược liệu từ hoa nhưng lại không mạnh võ công bằng các nước khác. Vì vậy quốc vương đời thứ tư của Vạn Trùng Hoa quốc mới điều chế ra loại mị dược từ loài hoa quý của Trung Nguyên, dược này có tác dụng duy trì huyết mạch hoàng thất, khi một người dùng mị dược này ân ái cùng người có huyết mạch hoàng thất trong Vạn Trùng Hoa quốc thì cả hai sẽ tăng võ công lên gấp bội, còn với nam nhân khác thì người nam nhân đó sẽ trúng độc mà chết.
Quả là bỉ ổi, Tà Thần cũng đã nói nếu nàng cùng nam nhân khác nhất định người đó sẽ bị kịch độc mà chết, còn nếu trong vòng tháng nữa không giải thì nàng sẽ bị độc chết. Lúc đó không phải là lúc Sát Huyết Hồn trận hình thành hay sao. Có lẽ đây là ý trời. Sau khi phá được Sát Huyết Hồn trận nàng cũng có thể yên tâm rời đi.
- Sư thúc, giờ con phải rời khỏi. Con phải đi Tuyết Sơn tìm gia gia.
Nàng bước ra khỏi cửa động nhìn lên trên tìm đường ra khỏi trận. Trận này quả thật thần kỳ, ngay cả Tà Thần cũng bị lừa. Thực ra vực này không hề sâu, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Vì vậy khi nàng nhảy xuống mới không có thịt nát xương tan a.
Nàng khựng lại, đôi mắt lại dâng trào thủy lệ. Hắn đang quỳ ở trên, khuôn mắt gây gò hốc hác. Hắn vẫn còn quỳ ở đây ư?
Nàng đứng ở dưới tâm đau như cắt, nhìn hắn quát lớn.
- Hoàng đế ngốc, ngươi mau đứng lên, sao ngươi lại hành hạ bản thân như vậy???
Giọng nói cất lên nhưng mọi người vẫn chẳng có phản ứng. Họ không nghe thấy giọng nàng nói sao.
Tà Thiên ngồi ở trong động, giọng nói truyền ra.
- Ha ha, tiểu nha đầu ngươi đừng cố gọi nữa, bọn họ sẽ không nghe thấy gì đâu. Tất cả đã bị trận pháp của ta ngăn lại. Ngươi cũng đừng mong có thể rời khỏi nơi này nếu không có sự cho phép của ta.