Chương . Giây phút tương phùng
Hắn cùng Trương Phi và Triệu Tấn cấp tốc khởi hành trong đêm. Mất ba ngày đường cưỡi ngựa không nghỉ ngơi mới đến được Tuyết Sơn.
Nhớ năm xưa khi tròn một tuổi, phụ hoàng cùng mẫu hậu đã đưa hắn lên Tuyết Sơn bái Hỏa vương Đoàn Danh Sư làm sư phụ, đi theo còn có hai tên nhóc Trương Phi và Triệu Tấn. Từ nhỏ hắn đã theo sư phụ luyện công, khổ luyện ròng rã mười hai năm trời sau khi luyện thành Phong Hỏa chưởng mới trở về hoàng cung.
Hắn nhớ lại khi hắn tròn mười tuổi thì nhị sư thúc dẫn về một tiểu cô nương mới tròn năm tuổi. Trong suốt ba năm sống chung hắn thường xuyên bị tiểu cô nương này lừa gạt khiến hắn căm phẫn đặt cho nha đầu này một biệt danh "Tiểu dạ xoa". Có lần hắn bị Tiểu dạ xoa lừa vào rừng trong đêm, khi đó hắn phải chống lại đàn sói đói hung ác khiến hắn bị thương ở cánh tay trái, đến giờ vết sẹo vẫn còn. Hắn tự hứa với lòng nếu có gặp lại hắn nhất định sẽ trả đũa lại chuyện xưa. Vậy mà đã hơn mười năm hắn chưa gặp lại tiểu cô nương này, không biết gặp lại Tiểu dạ xoa có còn nhớ chuyện cũ không?
...................
- Nhãi ranh, ngươi biết ta là ai không mà dám mạo phạm, mau trả miếng ngọc bội đó cho ta.
- Hứ, ngươi là ai thì mặc xác nhà ngươi. Miếng ngọc bội này ta xem cũng không có gì đáng giá, ngươi có cần làm quá vậy không?
Đó là miếng ngọc bội chứng minh thân phận hoàng tử của hắn, nếu như có bị hư hại gì nhất định hắn sẽ không để yên.
- Nhãi ranh, ta chính là đại hoàng tử của Phong Thiên quốc, miếng ngọc bội đó chính là chứng minh thân phận của ta, ngươi còn không mau trả lại.
Nha đầu đó im lặng trong giây lát rồi chợt cười nguy hiểm, sau đó tìm kiếm xung quanh nhặt lên một cục đá to nhất.
- Nhãi ranh, ngươi định làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu nó có mệnh hệ gì ta sẽ không tha cho ngươi!
- Hắc hắc, không phải miếng ngọc bội này chứng minh thân phận của ngươi sao – Bốp! tiếng va chạm trong không khí vang lên – Xong! Nó đã vỡ, vậy là sau này không còn gì để chứng minh ngươi là hoàng tử nữa.
Mặt ai đó vênh vênh tự đắc, còn ai đó lại đang tối sầm. Hắn nắm chặt nắm đấm đưa ra trước mặt, gân xanh cũng đã nổi khắp người.
- Hu hu, gia gia, sư bá có người muốn hành hung đánh con. Mau cứu con.
Ngay lập tức hai vị tiền bối xuất hiện giải cứu con người vô vàn tội lỗi này.
- Có chuyện gì mà hai đứa ầm ĩ vậy? Cãi nhau mãi không chán sao?
Hắn lập tức kể lại mọi chuyện đã xảy ra, nhưng nha đầu đó lại nhanh chóng phản bác với lời giải thích cực kỳ vô lý.
- Gia gia, sư bá, không phải do con trực tiếp đập mà là cục đá kia mới chính là thủ phạm......
......................
- Ranh con, không phải do ngươi thì ta đâu có bị sư phụ phạt quỳ ở đây.
- Ngươi còn nói, không phải do ngươi ta mới không bị quỳ ở đây. Tất cả là do ngươi, tên sao chổi đáng ghét.
- Ranh con, ta thề cả đời sẽ không để ngươi được yên, cứ chờ đó.
- Hô hô, đại ca sao chổi, ta sợ quá à.....
- .....
- ......
- IM LẶNG!!! quỳ thêm hai canh giờ nữa, trưa nay không được ăn cơm!
...................
Ba người dừng ngựa dưới chân một ngọn núi, bên trên đỉnh quanh năm tuyết trắng bao phủ. Qua khỏi cầu đá trước mắt liền hiện ra một rừng đào nhỏ, giữa rừng đào có một căn nhà bằng trúc rộng rãi, gồm nhiều gian phòng nhỏ. Trước căn nhà còn có một hồ nước, cái bánh xe nước đưa nước vào hồ vẫn còn, nó đã tồn tại hơn hai mươi năm rồi.
Hỏa vương và lão hoang đồng ngưng bàn cờ đang đến hồi gay cấn.
- Đồ nhi bái kiến sư phụ, bái kiến nhị sư thúc.
Thấy ba người họ đã đến Hỏa vương và lão hoang đồng hết sức vui mừng.
- Ha ha, các con đã đến rồi sao. Mau, đứng dậy cho sư phụ và sư thúc ngươi xem nào. Đứa nhỏ Thiên Kỳ này lớn lên đúng là có khí chất của một quân vương nha.
Hỏa vương miệng nở nụ cười hướng căn nhà gọi lớn.
- Tuyết nhi, con mau ra xem ai đến.
Một cô nương khoảng chừng hai mươi tuổi chạy từ trong nhà ra. Khi nhìn thấy hắn liền chạy đến ôm chặt miệng không ngừng bật ra tiếng cười lớn.
- Thiên Kỳ ca ca, có phải là huynh không? Muội nhớ huynh quá, sao giờ huynh mới quay lại.
- Muội muội ngốc, Kỳ ca phải bận việc triều chính nên không đến thăm muội được - Triệu Tấn và Trương Phi đồng thanh nói.
Hắn chỉ mỉm cười nhẹ rồi hướng Hỏa vương và lão hoang đồng nói.
- Sư phụ và sư thúc ắt hẳn có chuyện cấp bách nên mới cho gọi đồ nhi về.
Hỏa vương kể lại cho hắn nghe hết sự tình về Sát Huyết Hồn trận, về Phong Hỏa chưởng, Bách Nhật Thần công. Khi nghe xong khuôn mặt hắn càng lãnh khốc hơn "Tà Thần, ta nhất định bắt ngươi đền tội".
Trương Phi cất giọng hỏi thăm, vì sao đã đến một lúc lâu vẫn thấy không khí im lặng, thì ra là thiếu tiểu nha đầu năm xưa.
- Nhị sư thúc, sao con không thấy Tiểu dạ xoa đâu?
- Hazzz, tiểu nha đầu ham chơi này, ta đã cho người đưa tin cho nó hơn một tháng mà vẫn chưa thấy nó đến. Chắc vẫn đang mải chơi ở đâu đó chưa chịu về.
Hỏa vương vỗ mạnh vai hắn tỏ vẻ khoái chí hướng lão hoang đồng nói.
- Nhị sư huynh, đại đồ đệ của ta đánh cờ hẳn không thua kém ta và huynh, ván này ta sẽ nhường cho Kỳ nhi thay ta ứng phó, ý huynh thế nào?
- Được, xú nha đầu kia đã từng đánh bại ta, lần này để ta xem tài nghệ của con thế nào.
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý về bàn cờ. Hắn cẩn trọng tính toán từng nước cờ, trước đây trong cung không ai có thể đánh thắng hắn, lần này cũng không ngoại lệ. Lão hoang đồng đặt cờ vào hộp nhỏ miệng không ngừng cười.
- Ha ha, quả thật lợi hại, có lẽ chúng ta già rồi cũng nên nhường bước cho hậu bối thôi tam sư đệ. Lần này ta thua đệ tử của đệ, lần sau ta nhất định cho xú nha đầu đánh một ván với tên nhóc Thiên Kỳ này. Đệ thấy chúng ta có nên tác hợp cho hai đứa nó không?
Hỏa vương nghe vậy vô cùng đắc chí, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.
- Ha ha, nhị huynh quả là cao kiến, cao kiến.
Chỉ có hai trưởng lão tâm đắc với ý kiến của mình còn tất cả những người còn lai không lấy làm vui vẻ. Trương Phi và Triệu Tấn liếc nhìn nhau, bọn họ hiểu rõ tình cảm của hoàng thượng đối với hoàng hậu ra sao, chắc chắn người sẽ không đồng ý a. Còn một ánh mắt ganh tị khác từ lãnh tuyết, ả ta trong lòng không ngừng chửi rủa nàng "Hoàng Song Nhật Dương, tốt nhất ngươi không nên trở lại, nếu không ta sẽ tính cả thù mới lẫn thù cũ. Lần này ta nhất định không để ngươi cớp mất Thiên Kỳ ca ca của ta".
- Hix hix hix......sư phụ, sư thúc, Thiên Kỳ ca ca, mọi người đều coi thường con, không ai chú ý đến con hết.......
Mọi người đều thay đổi sắc mặt khi nghe thấy tiếng khóc lớn của Lãnh Tuyết, ai ngờ được đang nói chuyện vui mà Lãnh Tuyết lại khóc cơ chứ. Lúc này Triệu Tấn mới cất tiếng dỗ dành.
- Lãnh Tuyết, sao mọi người lại coi thường muội được chứ, nín đi nào.
Lãnh Tuyết vẫn làm ra vẻ nũng nịu không vừa lòng với những lời dỗ dành của Triệu Tấn, bởi thứ Lãnh Tuyết muốn không phải có vậy.
- Triệu Tấn, huynh đừng nói dối muội. Từ nhỏ các huynh khi thấy nha đầu đó đều bỏ rơi muội, mặc dù các huynh đều bị nha đầu đó trêu chọc nhưng không ai dám nặng lời với cô ta. Muội có gì không bằng cô ta chứ??? Thiên Kỳ ca ca huynh trả lời muội đi!
Lãnh Tuyết vừa khóc vừa tiến đến ôm chặt hắn. Hắn cũng không vô tâm đến mức đẩy ra nên đành vòng tay vỗ vỗ nhẹ lưng an ủi, dù gì Lãnh Tuyết cũng là sư muội của hắn. Động tác của hắn có vẻ luống cuống, suy cho cùng trước giờ nữ nhân duy nhất hắn dỗ dành chỉ có mình nàng.
Nàng cưỡi bạch hổ hơn hai ngày đường cuối cùng cũng đến nơi. Cảnh vật ở đây thật đẹp, nàng chưa từng thấy bao giờ. Bạch hổ đi qua cầu đá cuối cùng cũng đến căn nhà nhỏ trong rừng đào. "Nhà thì đây rồi nhưng sao lại không có ai?". Nàng cất tiếng gọi.
- Gia gia, người ở đâu rồi.
Vừa nhắc đến nàng thì nàng tới, đúng là kỳ duyên. Gia gia nghe thấy tiếng nàng liền nói với hắn.
- Hazz, cuối cùng xú nha đầu cũng đến.
Nàng nhìn thấy gia gia vội vàng chạy đến ôm chặt người. Đã lâu lắm rồi nàng chưa được ôm gia gia như vậy, chẳng hiểu sao lúc này khóe mắt bỗng nhiên cay xè. Sau một hồi lâu cuối cùng nàng cũng chịu buông tay, nũng nịu như một đứa trẻ.
- Gia gia, con rất nhớ người.
Gia gia vỗ vỗ nhẹ lên mái tóc vì bị gió thổi mà hơi rối, nụ cười ấm áp như mặt trời tỏa nắng.
- Ha ha, nha đầu ngốc. Sao bây giờ mới chịu về thăm ta? Thôi, con mau ra phía sau, mọi người đang chờ con.
Nàng theo gia gia ra phía sau diện kiến mọi người. Vì trí nhớ của thân thể này đã không còn nên nàng không biết tiếp theo sẽ được gặp ai.
Vừa nhìn thấy nàng và gia gia bước đến Hỏa vương liền cất giọng.
- Tiểu oa nhi năm xưa nhị huynh nhận nuôi đã lớn như vậy rồi sao? quả thật là có khí chất ha ha.
Gia gia cầm tay nàng dẫn nàng đến trước mặt mọi người giới thiệu.
- Đây là Nhật Dương, cũng mười năm rồi chưa gặp mặt mọi người, không biết có ai còn nhớ tiểu cô nương nghịch ngợm này không?
Nàng chẳng nghe rõ gia gia nói những gì vì giờ đây tâm trí nàng chỉ tập trung vào một mình hắn. "Sao chàng lại ở đây, chàng gầy đi nhiều quá. Cô nương ấy là ai, sao chàng lại ôm cô ấy?". Nàng muốn chạy đến ôm hắn nhưng không thể, nàng không được phép yếu đuối nếu không sẽ tổn hại đến hắn. Nàng thu ánh mắt đau thương vào tận sâu bên trong, thay vào đó là một tia xa lạ.
Hắn cũng vậy, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn về phía nàng. "Đúng là nàng rồi, nàng vẫn chưa chết". Hắn chợt nhận ra tư thế của mình không đúng, là hắn đang ôm Lãnh Tuyết, hắn không cho phép mình có một giây chậm trễ, liền buông Lãnh Tuyết ra nhanh chóng đến ôm chặt nàng vào lòng.
- Dương nhi, có thật là nàng, nàng chưa chết. Ta rất nhớ nàng.
Nàng nằm trong ngực hắn cố cất giấu đi nước mắt, không thể mềm lòng được. Trong miệng nàng thoát ra từng lời như đâm sâu vào tim hắn.
- Tên này, ngươi là ai sao dám ôm bổn cô nương. Mau buông ra nếu không ta sẽ không khách khí. Ta không phải nữ nhân bán hoa, phiền ngươi về ôm lại người cũ.
Trước biểu tình của nàng hắn một mực cho rằng nàng đang hiểu lầm, nha đầu ngốc này sao lại có thể hoài nghi tình cảm của hắn được cơ chứ.
- Dương nhi, có phải nàng đang giận ta vừa rồi ôm Lãnh Tuyết không? nàng tuyệt đối không nên hiểu lầm, Lãnh Tuyết chỉ là sư muội của ta thôi.
- Ngươi nhầm rồi, ta không quan tâm ngươi và ả ta là ai, chỉ có điều hai ngươi ôm nhau trước mặt nhiều ngươi thật rất chướng mắt a. Yêu cầu lần sau ôm nhau nơi kín đáo một chút.
Hắn khựng lại, nàng không nhận ra thật hắn sao. Cả hắn và gia gia cùng lên tiếng.
- Xú nha đầu con không nhận ra hắn sao?
- Dương nhi nàng không nhận ra ta sao?
Nàng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
- Sao con phải nhớ hắn. Hắn là ai?
- Hazz, xú nha đầu, con bị tẩu hỏa nên quên mất hắn rồi. Hắn chính là tên nhóc năm xưa luôn bị con lừa gạt Phong Thiên Kỳ.
Hắn và nàng đã quen biết từ trước sao? Nàng chính là tiểu nha đầu năm xưa luôn chọc giận hắn chẳng trách lần đầu gặp mặt hắn cứ thấy nàng quen quen.
- Ngươi tên là gì? – thanh âm lãnh đạm của nàng vang lên.
- Nàng không nhớ ta thật? Ta là phong Thiên Kỳ, là PHU QUÂN của nàng.
Hắn cố nhấn mạnh từ phu quân để nhắc nhở nàng. Thực sự đến bây giờ nàng mới biết hắn tên là phong Thiên Kỳ. Khi còn ở trong cung nàng cũng chưa từng nghe tên hắn và cũng chưa từng tìm hiểu.
- Phu quân?????
Ngoại trừ nàng, hắn, Trương Phi và Triệu Tấn thì tất cả mọi người đều bất ngờ, khi nào thì kẻ thù không đội trời chung ngày xưa giờ lại trở thành phu thê? Trái ngược với cảm xúc của mọi người, nàng thì vẫn giữ một mảnh trầm lặng. Con mắt của tất cả mọi người dồn về phía nàng, trong đó có một ánh mắt vô cùng tức giận của Lãnh Tuyết.
Khi mọi chuyện không thể hóa giải bằng sự im lặng thì lúc này nàng mới lên tiếng.
- Ngươi muốn có thê tử đến nỗi hóa điên gặp ai cũng nhận mình là phu quân sao. Nói cho ngươi biết phu quân ta chỉ có một người, đó là Nhật Song Vương, môn chủ của Nhật Song hội.
Hắn cố nén tức giận trong lòng. "Nhật Song Vương, nàng dám ngang nhiên nói hắn là phu quân trước mặt ta, lần này ta nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng, cả tên Nhật Song Vương đó nữa, sau khi tiêu diệt Sát Huyết sơn trang ta sẽ không tha cho ngươi!". Hắn liếc mắt về phía Trương Phi và Triệu Tấn khiến họ nhanh chóng hiểu nên làm gì. Bọn họ cùng tiến lên hành lễ trước mặt nàng.
- Hạ thần tham kiến hoàng hậu nương nương.
Gia gia nhăn mày khó hiểu, sự tình xem ra không hề đơn giản, liền quay sang nhìn nàng.
- Hazzz, xú nha đầu, mọi chuyện là như thế nào?
Nàng nũng nịu nắm chặt tay gia gia, cố gắng lơ đi sắc mặt ai đó.
- Gia gia, người phải tin tưởng con. Con thực sự không biết cái tên này là ai. Phu quân con là một người rất giỏi nha, chắc chắn hơn tên này rồi. Đợi khi nào phá xong Sát Huyết Hồn trận con nhất định sẽ dẫn chàng đến ra mắt người.
Hắn giờ phút này không thể nén cơn giận, đôi mắt đỏ ngầu lãnh huyết. Hắn bước đến xiết tay nàng thật chặt.
- Hoàng Song Nhật Dương, nàng ngang nhiên lại dám nói những lời này trước mặt ta. Được! Nếu nàng không nhớ ta là ai thì ngay bây giờ ta sẽ cùng nàng ôn lại.
Hắn ôm ngang thắt lưng nàng hướng về phía căn phòng trước mặt. Nàng biết hắn tiếp theo sẽ làm gì nên không thể để chuyện này xảy ra nếu không nàng sẽ không thể cầm được lòng mình. Thà là một mình nàng đau còn hơn liên lụy đến hắn, cách duy nhất là khiến hắn chết tâm đối với nàng.
Nàng cố nén nỗi đau, hàm răng cắn chặt môi dưới tưởng như đã bật máu. Nàng dồn nội lực chưởng vào ngực hắn sau đó đọc khẩu huyết gọi Bách Nhật thần kiếm. Một chưởng kia của nàng không nặng nhưng cũng khiến hắn bất ngờ buông tay. Nàng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay thân quen, tay cầm chặt kiếm chỉ thẳng vào hắn.
- Ta nói lần cuối, nếu ngươi còn dám động vào ta thì ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Nói rồi nàng xoay người bước đi đến một căn phòng trống. Nàng đóng thật chặt cửa để không ai nhìn thấy nước mắt nàng đang rơi. "Ta xin lỗi, ta không thể liên lụy đến chàng, hãy quên ta đi".
Tim nàng đau đến không còn cảm giác, mị dược trong người vì nỗi đau của nàng mà phát tác, tay nàng ôm chặt ngực đè nén cơn đau thấu tim gan, miệng không cầm được mà phun ra một ngụm máu tươi. Nàng phải cố gắng đè nén, không thể để chyện này xảy ra một lần nữa nếu không chắc chắn thời gian còn lại sẽ không tới một tháng.
Hắn vẫn đứng ngoài mặt không hề biểu hiện chút cảm xúc nào. Khi bất ngờ bị trúng một chưởng của nàng hắn bị thổ huyết không ngừng. Hắn đang rất đau, không phải vì đau vì bị thương mà đau vì nàng. Hắn đã vì nàng mà đau khổ, vì nàng mà không màng đến nữ nhân khác trên đời, vậy mà khi gặp lại nàng lại đối với hắn vô tình lãnh khốc như vậy.
Thấy hắn bị thổ huyết Trương Phi và Triệu Tấn chạy vội vàng đến bên hắn. Cả gia gia và Hỏa vương đều bất ngờ trước hành động kia của nàng, cho dù trước đây không đội trời chung nhưng không đến nỗi vừa gặp lại đã động tay chân chứ? Lãnh Tuyết tức giận chạy đến đạp bay cửa phòng nàng tay cầm kiếm vung lên định chém vào nàng, vô tình để lộ ra chữ "sát" ở cánh tay phải.
Nàng chợt cười thầm trong lòng "Tốt, nếu đã tự mình xuất hiện thì ta khỏi mất công tìm kiếm, xem ra nơi này cũng không còn được an toàn".
Nàng tuyệt đối sẽ không tha cho người nào có ý định tổn hại đến hắn kể cả ả Lãnh Tuyết này.
Khi nàng luyện tập ở trong động sư phụ chỉ cho phép nàng đánh vào tử huyệt, một phát mất mạng kẻ thù. Vì trong vòng một canh giờ sau khi Sát Huyết Hồn trận được khởi động nàng buộc phải tiêu diệt tất cả năm hộ pháp và cả Tà Thần nếu không trận chắc chắn sẽ không thể phá.
Nàng lặng im quan sát Lãnh Tuyết, ả ta chắc chắn chính là Thổ hộ pháp cuả Sát Huyết sơn trang, võ công cũng có phần cao hơn bốn tên còn lại. Hôm nay nàng sẽ dạy cho ả một bài học, chỉ có điều muốn chết cũng không đơn giản như vậy đâu, nàng chắc chắn sẽ khiến tất cả người của Sát Huyết sơn trang phải chịu kết cục bi thảm nhất nhưng không phải lúc này. Ả cần phải sống để mà khởi động Sát Huyết hồn trận nữa chứ.
Tìm được tử huyệt của ả cũng không hề dễ, khi ả cố tình nâng cao kiếm lên trên nàng đã tìm ra tử huyệt, ở chính giữa trung đòn trái cách mỏm tim một thốn (tức độ rộng một ngón tay cái).
Lúc này nàng liền đọc khẩu huyết gọi Bách Nhật thần kiếm xuất hiện đâm về phía ả, mục tiêu nhắm đến là vị trí cách tử huyệt cm. Ngay lúc kiếm gần chạm đến thì bị bàn tay ai ngăn cản. Là hắn, hắn lại đưa tay chặn lưỡi kiếm của nàng.
- Nói! Vì sao nàng lại trở nên như vậy?
Không gian im lặng rồi tiếp tục im lặng, lặng đến mức một chiếc lá rơi cũng làm tâm vỡ nát. Trầm mặc chờ đợi cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến mảnh không gian vỡ tung thành từng mảnh.
- Ta cảnh cáo lần cuối, không nên làm phiền ta nếu không ta sẽ không khách sáo.
Nàng quay lưng bước vào phòng, tâm lại hiện lên một cỗ đau như cắt. Nàng cố gắng quên đi nỗi đau thể xác đang phải gánh chịu, nhưng cơn đau tinh thần lại không thể nguôi ngoai, tâm nàng đang đau vì vết thương của hắn lại do chính nàng gây ra.
Mị dược trong người lại một lần nữa phát tác, máu từ trong miệng không ngừng chảy ra hòa lẫn với máu của hắn còn đọng trên kiếm. Bách Nhật thần kiếm trên tay nàng đột nhiên vô hình trong không khí. Trước đây chỉ khi nàng đọc khẩu huyết thì bách nhật thần kiếm mới hiện hình, lúc đó nàng mới có thể cầm kiếm trong tay. Vậy mà bây giờ, ngay cả khi kiếm không hiện diện nàng vẫn có thể điều khiển nó như bình thường. Hiện tượng này thật kỳ lạ.
"Bách Nhật Thần công song Phong Hỏa chưởng", có lẽ vì hắn là truyền nhân của Phong Hỏa chưởng còn nàng là truyền nhân của Bách Nhật Thần công nên khi máu của nàng và hắn hòa quyện đã đánh thức Bách Nhật thần kiếm thức dậy thật sự.
Gia gia lặng người trong giây lát rồi cũng trở lại bình thường.
- Tam đệ thứ lỗi, xú nha đầu này tính tình kỳ quái đệ bỏ quá cho.
Có lẽ vì đã quen với tính tình kỳ quái của Nhật Dương lúc nhỏ nên Hỏa vương cũng không lấy làm lạ.
- Ha ha, nhị huynh, ngược lại ta lại thấy mọi chuyện thật thú vị, thú vị. Ta và huynh e rằng phải học một khóa cấp tốc chăm sóc tiểu hài nhi sắp trào đời thôi.
- Ha ha, đúng, đúng như vậy!
................................................................................................