Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

chương 35: gương vỡ lại lành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng nhớ lại vài giây trong quá khứ, ừ thì nàng nói "Đồ ngốc, ta không sao. Không phải lúc trước trong cung chàng đã từng ức hiếp ta như vậy à" có vấn đề gì sao? Khoan đã "lúc trước ở trong cung......" nàng quên mất mình đang mất trí nhớ mà, sao lại nhớ lúc trước ở trong cung được.

- Ta...ta.....

Có những lúc nàng quả thực rất thông minh nhưng lúc này trí thông minh của nàng giảm dần về con số không. Bình thường nàng nghĩ một giây có thể lôi ra bao nhiêu cái lý do hợp lý, bây giờ ngay cả một lý do bất hợp lý cũng không nghĩ ra là sao.

- Ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi đừng quên sư phụ ngươi kêu ta phải tịnh dưỡng, ngươi không được phép ức hiếp ta!!! mau ra ngoài.

Nàng chỉ còn biết dùng cách này để trốn tránh thôi, tránh được lúc nào hay lúc ấy, cổ nhân đã dạy ba sáu kế chuồn là thượng sách, nàng đã là con cháu nên phải ngoan ngoãn nghe lời chứ.

Xem kỹ cái biểu tình này của nàng thì không còn nghi ngờ gì nữa, đích thực trí nhớ nàng đã hồi phục. Nhân cơ hội lúc này hắn phải hỏi cho ra lẽ cái tên Nhật Song Vương đáng chết đó. Hắn là ai mà ngay cả khi mất trí nhớ nàng cũng không quên, lại còn nói hắn là phu quân của nàng nữa chứ.

- Nương tử, người không nên quá kích động. Vẫn nguyên tắc cũ, vi phu hỏi câu nào nàng phải trả lời câu đó, nếu như không đúng thì vi phu sẽ xử nàng thật nặng.

Nàng quan sát thật kỹ nét thay đổi trên khuôn mặt hắn, chính là biết hắn không hề nói đùa. Con người này hắn sinh ra có tướng số mặt lạnh hay sao mà lúc nào cũng như tảng băng ngàn năm thế không biết. Được rồi, thích thì nàng sẽ giải đáp hết, chỉ có điều đúng hay không thì làm sao hắn biết được, nếu biết hắn đã không hỏi, hắc hắc.

- Nói đi, Nhật Song Vương hắn là ai, vì sao nàng lại nói hắn chính là phu quân của nàng?

Con ngươi lãnh huyết toát ra tia lo lắng, chính hắn cũng không biết rằng bản thân có phần lo sợ, hắn sợ một câu trả lời kia của nàng chính là làm hắn đau lòng. Chẳng hiểu sao khi thấy hắn như vậy tâm nàng lại nảy ra ý định trêu đùa, thực ra thì Nhật Song Vương chính là nàng mà nàng cũng chính là Nhật Song Vương. Bất quá lúc trước nàng nói như vậy chính là muốn hắn chết tâm, thật không ngờ sự tình sau đó xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa muốn nói thật cho hắn biết hết mọi chuyện.

- À uhm. Chẳng phải như ngươi vừa nói đó sao. Hắn chính là phu quân của ta.

Sắc mặt hắn nhanh chóng âm trầm khó hiểu, trong đó có chút thất vọng. Nàng ngay cả khi hồi phục trí nhớ rồi vẫn không hề phủ nhận, vậy có nghĩa là khoảng thời gian kia giữa hắn và nàng đều không có ý nghĩa gì hết. Thanh âm âm trầm cất lên hòa chút buồn rượi.

- Nàng yêu hắn sao?

Một câu của hắn khiến nàng hơi chấn động, biểu tình của hắn thật nằm ngoài sức tưởng tượng. Nhưng mà ai bảo hắn đe dọa nàng, vì vậy đâu dễ gì nàng tha thứ cho hắn. Nhân cơ hội này nàng thử lòng hắn cũng tốt.

- Ta cũng không biết có yêu hắn không. Có một chuyện ta chưa nói với ngươi, lúc trước sau khi từ biệt gia gia ta bị bắt vào Xuân Mãn Lâu. Lúc ấy Nhật Song Vương là người chủ đứng sau lưng Xuân Mãn Lâu, hắn vừa nhìn thấy ta đã có hứng thú, vì vậy đã cưới ta là thê tử.....ta và hắn cũng có cái quan hệ vợ chồng kia rồi.

Hắn vừa nghe nàng nói xong liền ngồi dậy bỏ ra khỏi phòng, không gian trong phòng lập tức trở về yên tĩnh. Nàng lặng im nhìn bóng người khuất dần ngoài cửa. Hắn bỏ đi, là hắn không chấp nhận một nữ nhân có mối quan hệ với nam nhân khác hay sao. Tâm nàng chợt đau, có phải nàng đã quá ngu ngốc không? Nam nhân sao có thể thứ tha cho một nữ nhân bán sắc chứ, hắn cũng không ngoại lệ. Như vậy cũng tốt.....như vậy cũng tốt...... Nàng chẳng thể khóc cũng chẳng thể cười, tâm chết lặng quay mặt vào góc tường, thu mình trong chiếc chăn nhưng sao chẳng thể nào ấm nổi.

Bỗng sau lưng có tiếng mở cửa, "hắn quay lại?", nhưng rồi lại nhanh chóng nhắc nhở mình "sao có thể chứ, chắc là Tiểu Thanh, Tiểu Yến hay gia gia thôi".

- Ta còn mệt lắm, mọi người ra ngoài đi.....

Lúc này đây nàng chẳng muốn nói chuyện với ai nữa.

- Nàng mệt sao?

Giọng hắn vang lên khiến tâm nàng thổn thức.

- Là ngươi sao, chẳng phải đã rời đi sao lại còn quay lại?

Nàng vẫn không quay mặt lại, chỉ vì nàng rất sợ lúc này phải đối diện với hắn. Phải làm sao đây, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.

- Ta muốn đến là vì hưu thư.

"Hưu thư sao?" hắn đến chỉ là để đưa cái hưu thư kết thúc mối quan hệ giữa hai người.

- Ngươi cứ đặt hưu thư trên bàn, từ nay về sau ta và ngươi không còn quan hệ.

Nghe thấy câu nói này của nàng nét mặt hắn ngày càng lạnh buốt. Con ngươi nguyên thủy tỏa ra mâu quang lãnh huyết.

- Hoàng Song Nhật Dương, nàng đang nói cái gì? Ta là muốn nàng viết hưu thư cho tên Nhật Song Vương kia, từ nay về sau chỉ có ta – Phong Thiên Kỳ là phu quân của nàng thôi.

- Kể cả ta có là nữ nhân không còn trong trắng sao?

- Nương tử, vi phu không quan tâm điều đó, ta chỉ quan tâm nương tử sẽ mãi bên ta như vậy, đừng bao giờ rời xa ta nhé, vi phu sẽ rất đau lòng.

Nàng nắm chặt tấm chăn, ngăn không cho mình khóc thành tiếng, nhưng mà thủy lệ đã nhiễm ướt một bên vai áo. Là nàng đang khóc sao, tai sao nàng lại khóc? Hắn không biết vì sao nàng khóc nhiều như vậy chỉ biết rằng nàng khóc làm tâm hắn đau vô cùng.

- Thiên Kỳ.......chàng có thể đừng......yêu ta nữa được không?

Nàng như một tiểu oa nhi khóc nức nở, chui vào sâu trong ngực hắn tìm nguồn ấm. Tại sao hắn lại tốt với nàng như vậy? nàng không xứng đáng!

Hắn vỗ nhẹ nhàng vào mái tóc dài có chút rối của nàng, hắn làm sao có thể ngừng yêu nàng được cơ chứ. Thà rằng hắn chết đi cũng sẽ không bao giờ, không bao giờ không yêu nàng.

- Nương tử, đừng như vậy nữa có được không, như vậy vi phu sẽ rất đau lòng.

Nàng cứ mạc nhiên chiếm lấy lồng ngực ấm nồng, không muốn buông tay. Nàng sợ chỉ một phút buông tay sẽ mãi mãi tan thành mây khói. Đừng nói là mãi mãi bên hắn, chỉ sợ sau ngày nữa mị dược phát tác tính mạng nàng khó mà bảo toàn. Nhưng mà thực sự nàng rất mệt mỏi, nàng không muốn đóng kịch, không muốn gồng mình tỏ ra vô sự.

Khóc xong tâm tư nàng vơi đi rất nhiều. Thấy nàng nằm im trong ngực không còn khóc nữa hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng, tốt nhất là nên chấm dứt sớm mọi chuyện.

- Nương tử, phu quân nhất định sẽ không truy cứu chuyện này ngay bây giờ. Chỉ có điều sau khi hồi cung phu quân nhất định phạt nàng thật nặng. Nàng còn nhớ chứ, ta đã từng nói sẽ làm cho chỗ này của nàng (chỗ cái bụng a) có một tiểu hài tử thật đáng yêu nha.

Nàng đột nhiên giật mình cảnh giác nhìn lại tư thế của mình và hắn hết sức ám muội, bản thân mình có phải là đang giao trứng cho ác không? "Hắn thật là, có cần nhớ dai vậy không, ý hắn muốn nói là sẽ cùng mình.....". Mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Nàng đột nhiên giãy mạnh thoát ra khỏi ngực hắn.

- Ngươi bị tng trùng ăn lên não à. Biến ra ngoài cho lão nương!!! Nếu không mau ra ngoài thì – nàng nở nụ cười gian xảo rồi hét lớn – Sư bá, gia gia, Thiên Kỳ quấy rầy không cho con nghỉ ngơi!!!!!

Tiếng hét thất thanh của nàng làm hai vị trưởng lão nhanh chóng có mặt. Hai người họ nhìn hắn chằm chằm.

- Sư phụ, người cũng đứng về phía nàng sao, đồ nhi mới là đệ tử của người.

Hai người vẫn duy trì sắc mặt lúc đầu cho đến khi hắn chịu đầu hàng rút lui.

- Đồ nhi cáo lui. Nương tử, phu quân mong nàng nhanh chóng khỏe lại, lúc đó chúng ta cùng ôn lại CHUYỆN CŨ sau.

Cái ánh mắt đầy nguy hiểm của hắn khiến nàng lạnh sống lưng.

- Xú nha đầu con không cần phải hét lớn như vậy chứ, ta bị đau tim vì con mất....

- Đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn con đều như vậy năm lần bảy lượt chọc tức đệ tử của ta, lần này ta lại vì con mà quay lưng lại với nó. Giờ con tính sao đây....

Hai vị trưởng lão liên tiếp trách móc nàng. Nàng có gì sai đâu, chỉ là do hắn dám to gan đắc tội với nàng thôi.

- Gia gia, sư bá con biết hai người thương con nhất trên đời mà, cười với con một cái nào.

Ai có thể cứng rắn trước miệng lưỡi của nàng chứ, hai vị trưởng lão cũng không phải ngoại lệ.

- Xú nha đầu, đừng để tâm mọi chuyện nữa. Nhân duyên là do trời định, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Vì vậy hãy cứ vui vẻ sống trên cõi đời này, bỏ mặc hết thảy mọi sự.

Mọi người đã rời khỏi phòng, lúc này chỉ còn lại một mình nàng. Bất giác nàng nghĩ đến hắn, nếu sau khi nàng ra đi thật sự thì hắn sẽ ra sao đây? Nàng đã làm hắn tổn thương quá nhiều lần rồi không muốn tổn thương hắn thêm nữa. Nước mắt nàng không cầm được rơi lã chã trên mặt. Nhưng gia gia và sư bá nói đúng, nếu là họa không tránh khỏi thì vì sao ta lại phải chọn cách sống đau khổ để đối mặt với nó chứ? Từ hôm nay nàng sẽ lại vui vẻ, sẽ không phải sống trong bóng hình của một kẻ khổ đau nữa!

Sau khi nàng uống thuốc của sư bá và gia gia thì độc tính của mị dược đã được tạm thời khống chế, nàng không còn cảm thấy đau đớn khi nhớ đến hắn, cũng không còn cảm thấy mất khống chế khi ở cạnh hắn nữa. Nàng sẽ dùng những ngày cuối cùng để sống thật vui vẻ.

Đã năm ngày nàng ở trong phòng thật chán chết đi được hôm nay nhất định phải ra ngoài chơi. Oa, hít thở không khí ngoài trời thật là thoải mái dễ chịu.

Trương Phi và Triệu Tấn nhìn thấy nàng bước ra liền quỳ xuống hành lễ.

- Thần tham kiến hoàng hậu nương nương.

Sau khi hắn thăm nàng trở về đã nói với họ trí nhớ của nàng đã hồi phục có thể nhớ hết mọi chuyện trước kia, ai nấy đều vui mừng, nhất là Tiểu Thanh và Tiểu Yến.

- Mau đứng lên. Hai vị tướng quân không cần đa lễ, nơi đây không phải là hoàng cung.

Khi bọn họ vừa đứng lên Tiểu Thanh và Tiểu Yến cũng vừa bước đến.

- Đại tỉ, người đã khỏe chưa, sao lại ra đây?

- Ta rất khỏe, rất khỏe. Nếu cứ ở trong phòng mãi chắc chắn ta sẽ chết mất.

Triệu Tấn nhìn liếc qua phía Tiểu Yến giọng ngập ngừng.

- Tiểu Yến cô nương, cho ta mạo muội hỏi cô nương có nhặt được mảnh ngọc bội màu xanh ta đánh rơi không?

Tiểu Yến suy nghĩ một hồi lâu sắc mặt trở nên hung hăng chỉ tay vào mặt Triệu Tấn chửi lớn.

- Ai mà thèm nhặt miếng ngọc bội vỡ đó của ngươi chứ. Ta không biết!

Triệu Tấn không hề bỏ cuộc, hướng nàng cầu khẩn.

- Hoàng hậu nương nương, đó quả thật là một miếng ngọc bội đã bị vỡ, nó rất quan trọng với thần.

Nàng liếc nhẹ về phía Tiểu Yến nở nụ cười thầm sau đó quay sang hỏi Triệu Tấn.

- Mảnh ngọc đó rất quan trọng sao?

Triệu Tấn ngập ngừng không trả lời, có lẽ đây là những điều khó nói của một nam nhân. Lúc này Trương Phi mới nói chen vào.

- Thưa hoàng hậu nương nương, miếng ngọc đó là do mẫu thân của Triệu Tấn trước lúc qua đời để lại, người nói miếng ngọc này nhất định phải giao cho nương tử của Triệu Tấn. Vì tìm mảnh ngọc bội này mà Triệu Tấn đã thức trắng đêm để tìm khắp rừng đào.

Thì ra là như vậy, chẳng trách Triệu Tấn ngập ngừng không dám nói. Sắc mặt Tiểu Yến cũng tái đi không ít. Chuyện này quả thật thú vị nha.

- Triệu tướng quân, ngươi yên tâm, miếng ngọc bội này chắc chắn sẽ đến tay nương tử của ngươi thôi. Tiểu Yến em thấy ta nói có đúng không.

Ai cũng hiểu ý tứ trong câu nói này của nàng, nhất là Triệu Tấn. Hắn vội vàng quỳ xuống cảm ơn nàng rối rít, chỉ có sắc mặt ai kia không vui xíu nào.

- Đại tỉ, đã muộn rồi muội cùng Tiểu Yến phải ra sau núi lấy nước a.

- Tiểu Thanh ta đi cùng cô nương / Tiểu Yến ta đi cùng cô nương.

- Ngươi cút đi, ai cần ngươi đi cùng. Làm ơn đừng có như âm hồn không tan bám theo ta nữa có được không.

Bọn họ vừa đi vừa tranh cãi khiến không gian vui vẻ hẳn lên, không còn cái cảm giác u buồn như lần đầu nàng đến đây nữa.

Mới sáng sớm đã gặp chuyện thú vị, chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ không còn chán nữa a. Nàng nhất định phải tác thành cho bọn họ càng nhanh càng tốt. Hắn nãy giờ đều là đứng từ xa quan sát tất cả, hắn chắc cũng như nàng đều nhận ra tình cảm của bọn họ.

- Dương nhi, người của nàng thật giỏi nha. Trương Phi và Triệu Tấn đều là hai trợ thủ đắc lực nhất của ta, lại sắp bị người của nàng cướp mất rồi.

Nàng quay lưng lại nhìn thấy hắn đang ngồi trên mái nhà cầm quạt giấy, ý cười hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn.

- Chàng cũng thấy như vậy sao, vậy ta và chàng lập kế hoạch tác thành cho bọn họ được không?

Hắn giả vờ trau mày suy nghĩ, hướng nàng nói.

- Vậy thì ta quá thiệt thòi rồi, mất đi hai trợ thủ đắc lực mà không được gì hết.

- Vậy chàng muốn gì mới chịu giúp ta?

Hắn lại tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

- Cái gì ta cũng có, bất quá ta chịu thiệt thòi vậy. Sau khi bọn họ thành thân ta cũng muốn thành thân cùng nàng được không. Tính ra lúc trước ta và nàng cũng chưa có bái đường thật sự.

- Tất cả không phải do chàng hạ chỉ bỏ hết những lễ nghi cần thiết sao, người ta nói gieo nhân nào gặp quả đấy mà.

Nàng vận khinh công bay lên ngồi cùng hắn.

- Chàng nghĩ xem phải làm cách nào mới khiến bọn họ nhận ra tình cảm của mình a.

Hắn bộ dạng không hề thay đổi hướng nàng nói.

- Nàng chưa đồng ý điều kiện của ta.

Nàng quay lưng đi vẻ mặt giận dỗi. Không phải nàng không muốn gả cho hắn mà nàng sợ nàng sẽ không chờ được đến lúc đó.

- Chàng có cần ép ta như vậy không. Bất quá ta đồng ý với chàng lúc đó còn có thể thì ta sẽ thành thân cùng chàng. Bây giờ chàng mau nói cho ta nghe đi.

Hắn ghé vào tai nàng nói ra kế hoạch.Ừ thì cũng có lý nhưng khả năng thành công không quá cao, liều thử một lần vậy, tới đâu hay tới đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio