Thời tiết thật dễ chịu, Jay vẫn hết sức kiên nhẫn đợi Mi A trả lời, trong đầu anh suy nghĩ và cảm thấy có lỗi
“Mi A, anh xin lỗi đã lợi dụng em’’
Mi A nhìn Jay, mặc dù cô rất vui khi biết Jay muốn kết hôn với mình nhưng trong lòng lại cảm thấy rất lo lắng “Anh đang lợi dụng em sao?’’
Mi A nhìn anh, cô mở miệng nói khiến Jay vô cùng bất ngờ “Jay, em xin lỗi anh” Mi A cúi đầu
Jay nhìn Mi A, anh không ngờ rằng cô sẽ từ chối anh
Mi A mỉm cười nhìn Jay
“Em đùa thôi mà, em đâu nói là từ chối đâu. Em không thể tự đeo nhẫn được, anh phải giúp em chứ” Mi A nhìn biểu hiện của Jay khiến cô có chút vui, cô không ngờ rằng anh sẽ buồn khi nghe cô nói câu đó
Jay vui vẻ, đứng lên đeo nhẫn cho Mi A, chiếc nhẫn rất hợp với cô.
“Nó rất hợp với em’’ Jay mỉm cười
“Ai bảo tay em đẹp nên đeo gì cũng đẹp sao?” Mi A nháy mắt tinh nghịch, Jay đang cảm thấy rất vui khi nghe Mi A đồng ý, thấy cô rất hạnh phúc nên anh cũng hạnh phúc và vui vẻ theo
“Em hi vọng em sẽ khiến anh yêu em’’ Mi A ôm lấy Jay, cô sẽ cho mình thêm một cơ hội nữa để mở trái tim Jay ra một lần nữa. Cả hai ăn tối cùng nhau, và trò chuyện rất vui vẻ. Gần nửa đêm, thì Jay trở Mi A về khu nhà trọ mà đội tuyển bơi đang ở. Cả hai nắm tay nhau trông rất thân thiết. Kyle vô tình thấy hai người hộ đang đi cùng nhau nên rất khó chịu, anh lạnh lùng bước đi nhưng bị Mi A phát hiện
“Nè, cùng vào nhà đi’’ Mi A bỏ tay ra, chạy lại nhìn Kyle. Jay cũng đi lại chỗ hai người họ đang đứng
“Kyle, nhờ cậu dắt em ấy về nhà giùm tôi nha.’’ Jay mỉm cười rồi quay sang nhìn Mi A
“Mai anh sẽ dắt em đi gặp ba mẹ, họ sẽ rất vui khi thấy em đó’’ Jay nhìn Mi A, cô cũng vui vẻ nhìn Jay
“Em nên mặc gì đây? Hay anh cho em biết sở thích của bác trai và bác gái đi” Mi A năn nỉ Jay, ánh mắt trông rất trẻ con
“Bác trai, bác gái sao?’’ Kyle khó hiểu
“À, chưa nói cho cậu biết. Tôi và Mi A sẽ đính hôn với nhau, và sau khi các cậu tham gia cuộc thi xong thì chúng tôi sẽ kết hôn. Mong cậu giúp tôi trông em ấy nha. Tôi sợ sẽ có người cướp em ấy mất’’ Jay nhìn Mi A, anh đang chọc cô khiến cô đó cả mặt
“Cô ta dữ như cọp vậy, sẽ không ai dám đến gần đâu’’ Kyle nói xong liền bước đi, Mi A nhìn cậu ta mà cảm thấy khó chịu
Jay khi nghe câu đó xong thì bật cười “Cậu ấy nói em dữ như cọp kìa’’ Jay ôm bùng cười khiến Mi A tức giận
“Anh vui vậy sao?’’
“Tất nhiên rồi, lần đầu tiên anh nghe có người kêu em dữ đó’’ Jay vẫn không nhịn được cười, cứ thế khiến Mi A tức giận
“Em về đây’’ Mi A vẫy tay chào tạm biệt Jay rồi chạy đi, trong lòng vô cùng tức giận
“Đáng lẽ anh nên bênh vực em chứ?’’
Jay mỉm cười nhìn Mi A tức giận “Em tức giận nhìn đẹp lắm’’ rồi hét lên
“Em mặc gì cũng đẹp hết nên cứ mặt cái gì mà em thích đi’’ rồi anh cũng quay lưng lại rời khỏi, Mi A vui vẻ khi nghe Jay nói vậy, trong lòng có chút đắc ý “Tức nhiên rồi’’. Còn Kyle thì khó chịu trước câu nói đó
“Nè, chờ tôi đi với’’ Mi A mỉm cười rồi chạy theo Kyle. Cô cảm thấy rất vui khi Jay chủ động với mình, anh đã cầu hôn cô và cho cô một cơ hội. Cô sẽ nắm bắt lấy cô hội này
“Kyle, cậu phải nghe lời giáo viên chứ? Không phải tôi thắng cậu rồi sao?’’ Mi A chạy hết hơi, nhìn Kyle
“Ở đây là ngoài trường, tôi không nhất thiết phải nghe cô’’
Tại nhà Yun, cô đang nằm trên giường, gương mặt có chút xanh xao, mệt mỏi. Điện thoại vang lên, Yun cô gắng bốc máy
“Chị nghe’’
“Mọi việc chuẩn bị xong rồi, ngày mai chị có thể công bố’’ Alex ở bên kia vui vẻ
“Tạm hoãn đi, chị nghĩ không nên tiết lộ thân phận của Ryan, cứ để mập mờ thế sẽ tốt hơn’’ Yun có chút mệt mỏi trong giọng nói
(“Tại sao anh lại không sống cùng gia đình’’ Yun nhìn Ryan, hai người đang nhìn về phía xa xôi ngoài khơi xa
“Anh thích sự tự do và làm những điều mình muốn. Anh không muốn người khác biết đến thân phận của mình. Cứ để họ nghĩ mình là hoàng tử ăn chơi thì tốt hơn, sẽ không ai bàn tán vì sở dì đã là như vậy rồi’’ Ryan mỉm cười
“Vậy không ai biết anh là bác sĩ cũng như là đại sứ của UNICEF sao?’’ Yun có chút tò mò về người đàn ông trước mặt cô
“Em nghĩ xem giám đốc Venyla Swilezn’’ Ryan nhìn cô
“Nếu tôi nghĩ ra sẽ không hỏi anh rồi’’ cô nhìn Ryan với vẻ khó chịu, lần đầu tiên có người giỡn với cô như vậy ngoài Kai
“Em tức giận trông xinh lắm’’ Ryan đùa với cô khiến mặt cô đỏ ửng
“Anh…’’ cô nghẹn lời, không nói được câu nào
“Thiệt ra anh chỉ muốn giúp đỡ mọi người. Trở thành bác sĩ khoa ngoại thần kinh cũng chỉ vì muốn họ có cuộc sống tốt hơn. Tham gia vào UNICEF cũng chỉ giúp đỡ một phần. À, nếu em rảnh thì cùng anh qua Châu Phi đi, ở đó trẻ em rất khổ. Anh nghĩ chúng sẽ vui nếu có một cô gái xinh đẹp đến thăm đó’’ Ryan mỉm cười
“Anh vừa đấm vừa xoa sao?’’ Yun lặng lùng nhìn Ryan nhưng Ryan chỉ mỉm cười
“Em đúng là nữ hoàng băng giá mà mọi người thường bàn tán sao?’’
“Tùy anh nghĩ thôi’’ Yun quay mặt đi nơi khác, Ryan cảm thấy rất thích sự trẻ con của Yun. Anh cảm thấy rất thoải mái khi ở bên người con gái nà: có một chút hạnh phúc, một chút dễ chịu và có sự ấm áp của gia đình)
“Tại sao?’’ Alex khá bất ngờ trước quyết định của cô, kế hoach này Alex đã tốn công rất nhiều
“Chị nghĩ chưa đến lúc. Hãy chuẩn bị tốt cho cuộc họp cổ đông vào ngày mai. vSang mai chị sẽ cùng với Kun đến đó. Có lẽ Mi A sẽ đi chung với Peter. Em sắp xếp mọi việc giúp chị nhé’’ Yun đang định cúp máy thì
“Chị ốm sao? Nghe giọng chị lạ lắm’’ Alex cảm thấy giọng nói Yun có chút yếu ớt, nên lo lắng
“Chị không sao? Chị có việc nên cúp máy đây’’
Tút… tút… tút
Yun để điện thoại lên chiếc bàn kế bên, tâm trạng mệt mỏi tiếp tục rơi vào rất ngủ, trán đổ rất nhiều mồ hôi. Ở dưới nhà
“Cậu về rồi’’ Kun nhìn Ryan
“Ừ… Yun về chưa?’’
“Chị ấy ở trên phòng, chắc đang làm việc’’ Kun mỉm cười
“Cảm ơn cậu, mà Kai đâu?’’
“Anh ấy nói có chút chuyện nên đi rồi. Khoảng nửa tiếng nữa sẽ về’’ Kun nhìn đồng hồ đeo tay
“Được rồi. Cậu cũng đi nghĩ đi, nhìn cậu không tốt lắm, nhớ uống Vitamin đó’’ Ryan nhìn Kun
“Em là người tập võ mà, sẽ không sao đâu. Nhờ anh chăm sóc chị Yun giúp em. Trước đây nhờ có anh….’’ Kun nói tới đây thì ngưng lại
“Sao cậu không nói tiếp, nhờ có ai chứ?’’
“À’’ Kun vỗ đầu
“Là anh Alex và anh Kan, nhờ hai anh mà chị Yun mới chịu đi ngủ sớm, nếu không có hai anh thì chị ấy thà thức tới khuya làm việc’’ Kun mỉm cười
“Anh biết rồi. Cảm ơn em đã nhắc nhở anh’’
“Không sao đâu. Anh nhớ pha cho chị ấy một ít sữa. Chị ấy có thói quen uống sữa trước khi ngủ và sáng dậy thì thích uống ngũ cốc’’ Kun nói xong thì rời khỏi, Ryan bước lên lầu
Sau đó Ryan trở về phòng, nhìn vào bàn làm việc thì không thấy Yun, khi quay lại thì thấy cô đang ngủ rất ngon trên chiếc giường rộng lớn. Ryan mỉm cười rồi bước vào phòng tắm. Một lúc sau, Ryan với chiếc áo choàng tắm màu đen bước ra ngoài. Một người giúp việc gõ cửa
"Cậu chủ"
"Vào đi'' Ryan đứng trước cửa, cô giúp việc mở cửa bước vào
"Cậu Kun nhờ tôi nói với cậu đồ ăn tối đã chuẩn bị xong. Cậu và tiểu thư có thể xuống ăn''
"Cảm ơn cô, nhưng hình như đây là lần đầu tiên cháu gặp cô'' Ryan lễ phép nhìn cô giúp việc
"À, Tôi chỉ là người giúp việc cho vệ sĩ của cô ấy. Mọi sinh hoạt của cô ấy đều do cậu Kun, Alex và cậu Migel lo'' cô giúp việc vui vẻ trả lời
"Migel. Hình như đây là ần đầu tiên tôi nghe'' Ryan tỏ ra bất ngờ
"À. Cậu ấy là người rất tốt. thôi cô cậu xuống ăn cơm đi cho nóng. Tôi xin phép'' nói xong cô giúp việc rời khỏi. Ryan lắc đầu rồi bước lại giường
"Yun à. Tới giờ ăn cơm rồi., dậy đi em'' Ryan nhìn Yun nhưng Yun vẫn không đáp
Anh cảm giác rất lạ, trán cô đổ rất nhiều mồ hôi.
"Em sao vậy?'' Ryan lo lắng, cởi chăn ra khỏi người cô thì thấy người cô ướt sũng, anh đặt tay lên trán
"Em sốt rồi'' Ryan lo lắng lập tức chạy vào phòng tắm, anh đem một chậu nước ra. Tâm trạng sốt ruột vắt khăn đắp lên trán, tay cầm chiếc điều chỉnh máy lạnh, anh giảm nhiệt độ xuống mức tối đa
"Yun, em tỉnh lại đi?'' Ryan vội thức tỉnh cô nhưng cô vẫn trong tình trạng hôn mê
Ryan cầm chiếc điện thoại lên, nhấn vào số nào đó
...
"Cậu nhớ phải về liền đó''
Khoảng p sau, chiếc cửa phòng mở ra. Kai vội vã chạy vào
"Cậu kêu mình mua những thứ này cô việc gì không?''
Ryan vội vàng cầm những thứ mà Ryan mua về, chạy lại chỗ cô
"Yun bị sốt rất cao"
"Em ấy không sao chứ" Kai hốt hoảng chạy lại
"Cậu gọi cho bác sĩ Lee chưa?'' Kai nhìn Ryan
"Mình cũng là bác sĩ mà'' Ryan nhìn Kai
"Nhưng sẽ tốt hơn nếu gọi bác sĩ chính của em ấy" Kai nhìn Ryan, anh đang rất tức giận và lo lắng
"Vậy cậu gọi đi''
Hai người không nói với nhau tiếng nào. trong lòng Ryan có rất nhiều khúc mắc. Khoảng tiếng sau thì Yun đỡ hơn
"Cô ấy không sao rồi. Tí nữa tỉnh lại cậu nhớ cho cô ấy ăn chút đồ nóng rồi uống thuốc'' bác sĩ mỉm cười nhìn Kai
"Vâng, cháu biết rồi'' Kai mỉm cười
"Vậy tôi đi đây" bác sĩ quay sang chảo Ryan rồi cùng Kai ra ngoài. Ryan lắc đầu rồi tiếp tục chăm sóc cho cô
Ở ngoài
"Cậu hồi nảy là ai vậy?'' Bác sĩ thắc mắc
"Đó là Ryan, chồng tương lai của em ấy'' Kai nhìn bác sĩ
"Vậy người mà cô ấy đính hôn là cậu ấy sao? bác sĩ ngạc nhiên nhìn Kai
"Mong bác giữ kín chuyện này''
"Được rồi'' bác sĩ vỗ vai anh ủi Kai rồi rời đi
Khoảng gần giờ sáng thì Yun tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy Ryan đang ở bên mình, anh đang ngủ thiếp đi
"Anh đã chăm sóc tôi sao?'' Yun nhìn Ryan, tay chạm lên mặt anh khiến anh tỉnh lại, cô vội để tay xuống
"Em tỉnh dậy rồi sao?'' Ryan thấy cô tỉnh lại vui mừng
"Ừ''
"Em tỉnh dậy là tốt rồi. Anh đỡ em ngồi lên ăn chút gì rồi uống thuốc'' Ryan vội đứng lên, đỡ cô dựa vào gối
Anh cầm tô cháo lên "Cũng may nó còn nóng''
"Anh nấu nó lâu chưa?'' Yun nhìn Ryan, bộ dạng anh bây giờ vui như đứa trẻ được kẹo vậy
"Khoảng tiếng''
"Vậy anh không biết cái đó là tô giữ nhiệt sao?'' Yun mỉm cười nhìn Ryan
"Có cả cái này nữa sao?''
"Anh giả ngốc hay ngu vậy?'' Yun nhìn Ryan, Ryan cũng lắc đầu rồi ngồi xuống, đúc cháo cho cô. Yun cố gắng ăn thì Kai mở cửa bước vào
"Em tỉnh dậy rồi sao?'' Kai rất vui vẻ khi thấy Yun tỉnh lại
"Ừ''
"Em ăn súp cua đi, anh vừa mới nấu'' Kai đi lại thì thấy Ryan đang đúc cháo cho Yun, anh ngạc nhiên
"Em ăn được cháo sao?'' Kai bất ngờ
"Ừm'' Yun gật đầu
"Không phải em rất ghét nó sao?''
"Đúng vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi'' Yun mỉm cười nhìn Ryan, anh rất vui khi thấy cô cười với mình
"Vậy sao?'' Kai hụt hẫn, trong lòng buồn bã
"Mà anh lỡ nấu rồi thì hãy để cho chồng em anh đi. Anh ấy thức suốt đêm vì em rồi'' Ryan nhìn Kai, anh đau đớn khi nghe lời nói đó, ngược lại Ryan cảm thấy rất vui khi nghe được từ chồng từ miệng cô
"Được rồi'' Kai đặt tô súp xuống, rồi bước ra ngoài "Em đã thay đổi rồi sao"
Bên trong, Ryan thì cười rất tươi như đang có hội vậy
"Anh bị crazy hay sao mà cười dữ vậy?'' Yun khó hiểu nhìn Ryan
"Em biết không, anh mong em cứ bệnh thế này để anh chăm sóc đó. Cảm ơn em'' Ryan đặt lên trán cô một nụ hôn
"Anh không bị sao chứ?'' Yun nhìn Ryan, cô giả ngốc hay không biết thật đây
"Không sao? Anh vui quá mà. Để anh đúc tiếp cho em'' Ryan cầm tô cháo lên
"Anh vui vậy sao?'' Yun nhìn Ryan, trong lòng đang nghĩ ngợi "Kai à, em hi vọng anh sẽ từ bỏ''