Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Đầu Gỗ

Beta: Kỷ Kỷ

Chap thì Kỷ có từ mấy hôm trước rồi, nhưng mà dạo này ham hố một bộ truyện quá, quên lun. Bây giờ mới đăng được mong các tiểu tiên nhân thông cảm nha

Hazzz mong là bạn đó mau mau ra chap mới, chứ Kỷ ngóng dài cả cổ rồi, bộ đó là Cs | 像你瘋了! " by _tieu_vien trên Wattpad, cực hay luôn. Ủng hộ bạn đó nha! ^^

Từ hình ảnh theo dõi trong rừng, xem ra học sinh tổ A đều muốn lấy điểm cao, cậu truy tớ đuổi, có hai bạn học vì cướp đoạt đề thi mà đánh nhau, ngã xuống mương, cả người đầy bùn đất, chật vật không thể tả nổi.

Có bạn học bắt được đề thi liền trốn đến một góc nấp trộm làm bài, một đạo đề nói ít cũng phải nửa giờ mới có thể hoàn thành, còn không nhất định là cả một ngày mới xong, căn bản làm không được mấy đề.

Mà hành vi của học sinh tổ F quá kỳ quái, sau khi tìm được túi đề thi, không đi giải mà trực tiếp cất vào cặp sách, sau đó lại khẩn trương đi tìm đề tiếp theo.

Như vậy tới lúc này, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trong bao đã trương phình lên, giống y như cái bụng đã ăn no căng, bên trong đựng rất nhiều túi đề thi.

Sau khi lấy được đề thi, toàn bộ đều chạy tới cùng hướng, nhưng mà chỗ đó nằm trong góc khuất, cameras không thể quay đến. Bởi vậy không biết đang làm gì.

Chờ đến khi trở lại rừng cây, bao lại trống không, lại tiếp tục tìm kiếm túi đề thi mới.

Lặp đi lặp lại như thế vài lần, chẳng mấy chốc toàn bộ túi đề thi trong rừng đều đã bị cướp đoạt sạch sẽ.

Bùi Bân lão sư nhìn hình ảnh theo dõi, gắt gao nhíu mày.

Tiểu tổ của bọn họ lấy làm tự hào nhất chính là Lâm Càng Sâm, nhưng chỉ mới làm năm đề, càng về sau, đề càng khó tìm, những gia hỏa tổ F kia căn bản đã đem những đề thi hiện có đem đi hết.

Trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì đây???

Ngay từ đầu, Bùi Bân còn có chút lo lắng, nhưng mà nhanh chóng nghĩ lại, tổ F kia cũng thật là ngu xuẩn, cho dù cầm được đề thi cũng sẽ không làm được, vậy thì có cái gì để lo lắng nữa đâu?!

Trong màn hình theo dõi từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện hình ảnh Giang Dữ...

Lúc trước người thề son thề sắt khoác lác là cậu, chẳng lẽ, biết bản thân chắc chắn thua, cuối cùng kéo dài chút hơi tàn cũng không muốn, từ bỏ?

Khóe miệng Bùi Bân hơi hơi giơ giơ lên.

Gừng càng già càng cay, chỉ là hạt đậu nhỏ mà muốn đọ sức cùng lão sư đây sao? Mơ!?

......

Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc thi đấu kết thúc, các bạn học các tổ tốp năm tốp ba ra khỏi doanh địa, nhìn qua đều có chút ủ rũ cụp đuôi.

Thế nhưng mấy nam sinh tổ A rất có tự tin, vừa nãy còn cùng các bạn học tổ khác giao lưu một chút, biết được bọn họ cũng không tìm được nhiều đề thi, dù tìm được rồi, đề thi khó thật sự không làm được, cho nên kết quả của đa số bạn học cũng chỉ có khoảng ba bốn đề thi.

Thành quá của học sinh tổ A phổ biến tốt hơn, ít nhất cũng làm năm túi đề, Lâm Càng Sâm làm được tám đề thi, ở nơi này là người ưu tú nhất.

Cậu ta cầm trên tay áo khoác yêu thích nhất, tay còn lại lau mồ hôi, đi ra doanh địa, nhìn nhìn chung quanh.

Mọi người đều biết, cậu ta đang tìm kiếm Giang Dữ.

Những người khác, Lâm Càng Sâm căn bản đều không để vào mắt, cậu ta chỉ đem mỗi Giang Dữ trở thành đối thủ.

Không nhìn thấy Giang Dữ, trên mặt Lâm Càng Sâm hiện lên một tia mỉm cười đầy khinh thường cũng như ngạo nghễ.

Hiện tại còn chưa ra, khẳng định thành tích không tốt lắm.

Lượng đề lần nàt, so với trong tưởng tượng của cậu ta ít hơn rất nhiều.

Ngay từ đầu, cậu ta còn tưởng rằng vận khí của bản thân không tốt lắm, sau gặp được các bạn học khác, phát hiện số lượng đề thi mà bọn họ làm được còn ít hơn cả cậu.

Lâm Càng Sâm lập tức yên tâm.

Quả nhiên, đã là người ưu tú thì đi đến bất kỳ đâu vẫn sẽ là người xuất sắc nhất.

Bùi Bân lão sư cũng đi ra, vỗ tay vỗ tay: "Các bạn học vất vả rồi."

Lâm Càng Sâm gấp không chờ nổi mà ra phía trước, bày ra kết quả mà bản thân đạt được cho Bùi Bân, nhưng ngoài miệng vẫn là "Khiêm tốn" nói:"Lão sư, em chỉ tìm được tám đề thi, em cảm thấy còn có thể làm được tốt hơn, thật sự đã phụ công lao cùng kỳ vọng của thầy."

Bùi Bân vỗ bờ vai của cậu ta, trên mặt hiện lên sắc mặt vui mừng: "Đã rất ưu tú rồi! Em là niềm tự hào của thầy."

Chung quanh cũng có không ít lão sư hâm mộ mà nhìn Bùi Bân, ghen ghét ông ta có thể có học sinh ưu tú đến như vậy, phỏng chừng thi đua lần này, lại là tổ A đứng thứ nhất.

"Lão Bùi, thi đua mày, kết quả của ông đại thắng rồi nhá."

"Đúng vậy, nhìn xem, cũng chỉ có học sinh tổ A là làm được nhiều đề thi nhất."

Bùi Bân cười xua xua tay: " Vẫn còn chưa thống kê đúng sai hay sao, đừng nhìn các em lấy được nhiều đề thi, có khi sau khi so kết quả lại không được bao nhiêu đâu."

Mấy lão sư xung quanh điên cuồng thổi phồng ông ta: "Lão Bùi à, ông đừng khiêm tốn quá, học sinh tổ A mà còn làm không đúng thì những học sinh tổ khác làm sao đúng được đây."

Bùi Bân ra vẻ khiêm tốn, nhưng trên mặt dù mang kính căn bản cũng che lấp được vẻ kiêu ngạo, ông quay đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm tổ F Trương Trí Hành, kéo dài giọng điệu nói: "Trương lão sư, học sinh tổ của ông sao còn chưa xuất hiện."

Trương Chí Hành khẩn trương xoa xoa tay, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, như thế nào các bạn học tổ khác đều lục tục ra tới hết rồi, cũng chỉ có tổ F bọn họ đến hiện tại một bóng người cũng không thấy.

Làm cái gì vậy.

Bùi Bân cười nói: "Trương lão sư, học sinh tổ ông thật đúng là chấp nhất, kiên trì đến lúc này vẫn là rất đáng để các bạn học tổ khác học tập theo."

Các lão sư đứng xung quanh cũng bắt đầu nở nụ cười châm chọc.

Nhưng đúng lúc này, hình ảnh các học sinh tổ F cuối cùng cũng xuất hiện ở cuối đường mòn.

Bọn họ người đầy bùn đất và mồ hôi, ngược ánh sáng hoàng hôn, chậm rãi đi tới, phản phất có chút giống xu hướng trong phim Âu Mỹ.

Giang Dữ mang cái bao trương phình không biết đựng gì bên trong.

Lâm Càng Sâm thấy được trong đám người, Giang Dữ vẫn như cũ mang biểu tình lành lạnh, vân đạm phong khinh, chỉ là trong ánh mắt, có thêm chút khí phách kiên định.

Cậu ta hừ lạnh một tiếng, ghét nhất Giang Dữ lộ ra biểu cảm như vậy, phảng phất như không bỏ ai vào mắt.

Kiêu ngạo cái gì chứ.

Các bạn học tổ F đi ra khỏi khu rừng, Trương Chí Hành lão sư tiến ra đón, quan tâm hỏi: "Các em làm được mấy đề?"

Mấy nam sinh liếc nhìn lẫn nhau, thẳng thắn thành khẩn mà nói: "Trương lão sư, chúng em một cái đề cũng chưa làm ra được."

Trương Chí Hành đã dự đoán được kết quả, cho nên cũng không có cảm thấy kinh ngạc, lần dã ngoại thi đua này, khó khăn rất cao, đồng học tổ F vốn dĩ cơ sở đã không tốt lắm, làm không được cũng thực sự bình thường.

"Không có việc gì không có việc gì, kết quả không quan trọng, chỉ cần các em nỗ lực hết mình thì không có tiếc nuối, mấy ngày này các em cũng vất vả nhiều rồi, hôm nay coi như là thả lỏng đi."

"Trương lão sư, ông nói như vậy, tôi hoàn toàn không đồng ý." Bùi Bân lão sư nói:

"Nếu kết quả không quan trọng, chúng ta còn nỗ lực làm cái gì? Có phải hay không các vị lão sư?"

Các lão sư xung quanh hưởng ứng nói: "Kết quả đương nhiên quan trọng, bằng không còn nỗ lực làm cái gì."

"Trương lão sư, phương pháp giáo dục của ông thực sự có vấn đề rồi."

"Tôn chỉ của Đức Tân trung học chúng ta chính là: Cùng nhau tiến lên, vinh quang dành hạng nhất! Ông giáo dục học sinh như vậy khó trách chỉ có thể làm chủ nhiệm lớp F."

Bùi Bân trên mặt kiêu ngạo càng không che lấp được.

Trương Chí Hành hơi hơi có chút xấu hổ, tuy rằng không ủng hộ lời nói của Bùi Bân, nhưng các lão sư đồng thời lên án công khai, vẫn làm cho mặt mũi của ông có chút không nhịn được, ngượng ngùn luivề sau.

Chung quanh có lão sư đứng ra, nói: "Một khi đã như vậy, tôi đây tuyên bố, thi đấu lần này đạt được quán quân lớp là tổ A, học sinh đạt được số điểm cao nhất là học sinh Lâm Càng Sâm!"

Trương Chí Hành hỏi: "Còn chưa có kiểm kê thống kê đính chính, sao lại tuyên bố kết quả?"

"Còn cần kiểm kê sao, rất rõ ràng, học sinh Lâm Càng Sâm có số lượng đề thi làm được nhiều nhất, hơn nữa tính chính xác khẳng định cũng cao, không cần lãng phí thời gian..."

Trương Chí Hành lão sư rốt cuộc phẫn nộ rồi: " Mọi người cảm thấy làm như vậy đối với sự nỗ lực của các bạn học khác công bằng sao!"

Bùi Bân liếc nhìn Trương Chí Hành một cái, lười biếng mà nói: " Vậy đi, nếu Trương lão sư đã không phục, chúng ta kiểm kê thành tích của tổ F đi."

Xem bộ dáng ông ta cố làm ra vẻ nói vậy, đồng thời cũng tin tưởng tràn đầy.

......

Các lão sư ở hiện trường kiểm kê các đề thi được lấy về, thời điểm đến phiên tổ F, mấy cái nam sinh nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình một đề không làm ra.

Khóe miệng Bùi Bân tràn ra ý cười, trong tay nắm chặt tám đề thi mà Lâm Càng Sâm làm được, không hề nghi ngờ trận này tổ ông toàn thắng.

Từ tình huống hiện tại xem ra tốt nhất là nên có một cái đề thi.

Ngay từ đầu, ông còn có chút lo lắng về Giang Dữ, nhưng đem số video theo dõi hiện có, tìm khắp nơi đều không phát hiện ra hình ảnh Giang Dữ.

Nói vậy, cậu căn bản không tham gia.

Bùi Bân cười ngâm ngâm mà đi qua, tự mình kiểm tra thành quả của Giang Dữ:

"Giang đồng học, em làm ra được mấy đề thi?"

Giang Dữ không chút để ý mà bỏ cặp sách xuống, đưa cho Bùi Bân.

Bùi Bân nhìn cặp sách trương phình trước mặt, cười nói: " Em sẽ không nói với tôi rằng, bên trong này đựng toàn đề thi đó chứ?"

Giang Dữ mặt vô biểu tình gật đầu: "Đúng vậy."

Lời vừa nói ra, các lão sư xung quanh đều ngừng động tác nhìn về phía cặp sách trương phình của Giang Dữ.

" Đừng có cùng lão sư nói giỡn, đây là hành vi cực kỳ không lễ phép." Sắc mặt Bùi Bân trầm trầm, nghiêm túc mà giáo dục nói:

" Sách vở cậu đọc được chạy đi đâu hết rồi."

Giang Dữ bình tĩnh mà nói: " Tôi không có nói giỡn."

Bùi Bân kéo ngăn cặp sách huấn luyện dã ngoại, đem đồ trong cặp toàn bộ đổ ra, quả nhiên, một tràng túi giấy bài thi trút xuống, nhô cao như một ngọn đồi nhỏ.

Mọi người ở đây, tất cả đều sợ ngây người.

Như thế nào... lại nhiều như vậy!

Sắc mặt Bùi Bânrất khó xem, nói: " Học sinh Giang Dữ à, chỉ sưu tập đề thi thì không thể tính là thắng được."

Giang Dữ nhàn nhạt nói: " Tôi biết quy tắc."

Bùi Bân nhặt lên một túi, mở ra lấy đề thi.

Phía dưới đề thi viết hoàn chỉnh mà rõ ràng từng bước giải đề, đáp án cũng là hoàn toàn chính xác.

Ông ta không thể tin được, lại cúi xuống nhặt lên, mở ra vài bài thi, tất cả đều tràn ngập đáp án, hơn nữa đều là đáp án chính xác.

Trong nháy mắt, Bùi Bân nhìn về phía Giang Dữ, ánh mắt trở nên dị thường phức tạp.

Trương Chí Hành lão sư vội vã đi tới, kiểm tra túi bài thi, thanh âm run rẩy hỏi Giang Dữ: "Giang Dữ đều... Đều là em làm sao?"

Giang Dữ lắc đầu, đang muốn mở miệng, Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên nói: "Là cậu ấy cùng Căn Di cùng nhau làm."

Giang Dữ kinh ngạc nhìn phía Ôn Niệm Niệm, hơi hơi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó nhưng bị Ôn Niệm Niệm trừng mắt một cái, làm cho cậu không thể mở miệng.

Kỳ thật phần lớn đề thi kỳ chỗ này đều do Ôn Niệm Niệm làm, nếu không nhiều đề thi như vậy, dù là Giang Dữ cùng Căn Di cũng không có khả năng trong thời gian ngắn làm ra hết thảy.

Thẳng đến hôm nay, Giang Dữ mới chân chính chứng kiến được thực lực của Ôn Niệm Niệm.

Đề thi khó cấp độ năm sao vào tay cô căn bản không cần nghĩ, nhìn qua là ra đáp án, mà đáp án kia đảm bảo chính xác %.

Trình độ này không phải nhân loại tầm thường như cậu có thể với tới.

Trước kia Giang Dữ cảm thấy mình cùng cô không phân cao thấp, nhưng cho đến hôm nay, Giang Dữ đối với việc nhận thức cô hoàn toàn điên đảo, không tin vào mắt mình.

Cái gì mà không phân cao thấp, cậu căn bản... Không có khả năng sánh vai cùng cô tốc độ tư duy của cô, căn bản không phải cùng một trục hoành!

Nhưng nếu Ôn Niệm Niệm không cho cậu nói ra, Giang Dữ tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng cô, chỉ có thể một mình đường đường chính chính nhận tất cả nổi bật, nói: "Là tôi cùng Căn Di hợp tác hoàn thành."

Bùi Bân nhìn nhìn đề thi xếp thành một ngọn núi cao, lại nhìn nhìn Căn Di cùng Giang Dữ, dường như vẫn còn trong mộng.

Đây là thể loại học sinh thần đồng gì vậy!

Học sinh như vậy mười Lâm Càng Sâm so ra còn kém hơn, rốt cuộc như thế nào để cậu từ tổ A chuyển xuống tổ F vậy chứ.

Biết vậy chẳng cho bọn họ...

Các lão sư xung quanh hâm mộ mà nhìn Trương Chí Hành, tổ F có hai thiên tài Giang Dữ cùng Căn Di, tích điểm chỉ sợ là vượt qua mọi người.

Lâm Càng Sâm không thể tin được, Giang Dữ thế nhưng... Làm được nhiều đề như vậy! Nói như thế, cậu ta không biết thêm được bao nhiêu điểm đây!

Rất nhanh, thống kê thành tích đã có, Giang Dữ cùng Căn Di, hai người lần lượt lấy được điểm cùng điểm, tổng thành tích tổ F là điểm! Cao hơn tổ A hai trăm điểm.

Kết quả cuối cùng, tổ F trực tiếp đuổi kịp và vượt qua tổ A điểm, đạt được tích điểm đứng thứ nhất!

"Các người... Các người phạm quy! Làm như vậy... Căn bản không tính!"

Ôn Niệm Niệm cười nói: " Người nào đó nha, bản thân thua không chịu phục."

"Ai... Ai thua không phục?!" Lâm Càng Sâm chỉ vào học sinh tổ F, oán giận mà nói: "Các người có ngốc hay không hả, đem toàn bộ điểm chắp tay nhường cho Giang Dữ, điên hết rồi sao! Điểm này cùng lợi ích của các người về sau có liên quan đó! "

Các bạn học tổ F tựa hồ không để ý chuyện này, mấy các nam sinh vui tươi hớn hở nói: "Không biết cậu nói cái gì mà ích lợi của bản thân, chúng tôi chỉ biết, khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót. Kế tiếp, nên đến phiên tổ F chúng tôi xoay người!"

(Khôn sống mống chết: Khôn biết cân nhắc thiệt hơn, tùy thời mà làm, còn dại cứ cố chấp mà làm thì chỉ thiệt thân mà thôi.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio