Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

chương 80: canh một

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Niệm Niệm vốn không có tâm tư cùng nhóm Ngu Tiểu Ngọc đi xem cuộc thi thơ ca gì đó nhưng cái tên Quý Trì này chợt xuất hiện khiến trong lòng cô sinh ra một nỗi nghi ngờ lớn.

Quý Trì thật sự thi đậu đại học Diên Tân, dựa vào thành tích của cậu ta, muốn thi đậu vào loại trường top một top hai này, nửa điểm hy vọng cũng không có.

Theo trong giấc mơ, sau khi cậu ta lấy được chứng chỉ tốt nghiệp tập huấn, mới tự tham gia kỳ thi tuyển sinh vào đại học Diên Tân.

Nhưng nếu như không có Ôn Niệm Niệm, cậu ta lấy được chứng chỉ tốt nghiệp bằng cách nào?

Ôn Niệm Niệm nảy sinh nghi ngờ, cô nhất định phải tìm Quý Trì để tìm hiểu rõ.

Cuộc thi thơ được tổ chức ở hội trường trường học, bạn học tới xem so tài không ít, ngồi đầy ắp cả hội trường.

Ngu Tiểu Ngọc sớm đã nhờ bạn học có tham gia tổ chức cuộc thi cho trường giúp giữ cho hàng ghế ngồi phía trước, kéo Ôn Niệm Niệm chen vào hội trường đầy ắp cả người.

“Xin nhường đường, cảm phiền nhường đường với.”

Vất vả đi dọc theo lối đi nhỏ chen vào hàng ghế phía trước ngồi xuống, Ngu Tiểu Ngọc thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: “Thật may là tới sớm, chậm trễ một hồi nữa, sợ rằng ngay cả hội trường cũng không vào được!”

Ôn Niệm Niệm khó hiểu hỏi: “Sao lại nhiều người như vậy?”

“Bởi vì hôm nay sân nhà là trường học của chúng ta, mọi người đều tới đây cổ vũ cho học viện chúng ta.”

Ngu Tiểu Ngọc chỉ hàng ghế ngồi bên trái, bên kia có khoảng hơn ba mươi bạn đang ngồi ――

“Bên kia là đại học Diên Tân… Cậu nhìn ánh mắt của họ đi, có phải rất đáng ăn đòn không.”

Những bạn bên đại học Diên Tân, trên mặt mỗi người đều có vẻ cảm giác cao quý không dễ dàng phát hiện, tựa như là hoàng tử và công chúa xuất cung thể nghiệm và quan sát dân chúng vậy, nhạt nhẽo…

Quả thật rất đáng ăn đòn.

Có cảm giác ưu việt là việc rất bình thường, dù sao, mặc dù đại học Diên Tân và viện sư phạm Diên Tân chỉ cách nhau một con đường, thế nhưng điểm số để trúng tuyển vào hai trường kém nhau ít nhất 200 đến 300 điểm, không thể so sánh nổi.

Ôn Niệm Niệm quét mắt tới, tập trung vào Quý Trì ở trong nhóm người.

Suýt nữa không nhận ra được!

Người này cao hơn không ít, mặc tây trang trông nhân mô cẩu dạng (*), trước đây bởi vì trong nhà nuôi tốt, trên mặt vẫn còn vẻ phúng phính trẻ con, nhưng bây giờ gương mặt có nét sắc bén rất nhiều, trắng tinh, vô cùng anh tuấn!

(*) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Mặc dù dáng người thay đổi không ít nhưng ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, đối nhân xử thế cực kỳ khiêm tốn, gương mặt thường xuyên mỉm cười.

Đây chính là cái mà người ta hay nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời chăng.

Ôn Niệm Niệm thấy Quý Trì, cảm thấy thật thân thiết, trong trí nhớ của cô, ngày hôm qua Quý Trì còn kéo tay của cô, thập lý trường đình đưa tiễn cô ở sân bay (ý nói đưa tiễn bạn thân), khóc như con chó con 200 cân vậy (*).

(*) đây là một biểu tượng meme.

Người đó là một thiếu gia phú nhị đại ngốc nghếch luôn ở sau lưng ôm bắp đùi cô, trong nháy mắt mà đã lớn vậy rồi!

Ôn Niệm Niệm kìm lòng không đậu đứng lên, đi tới đội của đại học Diên Tân, Ngu Tiểu Ngọc chớp mắt một cái nhưng không kéo cô, vội vàng hô: “Này, cậu đi đâu vậy!”

Ôn Niệm Niệm đi tới bên cạnh Quý Trì, muốn mở miệng chào hỏi cậu ta nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Đã lâu không gặp sao? Lỡ như cậu ta không nhận mình thì phải làm sao.

Lại tự giới thiệu mình lần nữa? Nói hi vọng được kết bạn?

Hình như có chút là lạ.

Ôn Niệm Niệm thật không nghĩ đến, có một ngày, cô và Quý Trì nói chuyện với nhau cũng phải trở nên cẩn thận như vậy.

Quý Trì và bạn học bên cạnh cậu ta hiển nhiên cũng chú ý tới Ôn Niệm Niệm, khó hiểu nhìn về phía cô.

Ôn Niệm Niệm suy nghĩ một hồi lâu, hỏi ra một câu cực ngu ngốc: “Cậu… biết tớ không?”

Quý Trì nhìn cô, lại nhìn nhóm bạn học bên cạnh, chỉ vào mình hỏi: “Cậu đang hỏi tớ sao?”

“Ừ.”

Quý Trì nhìn chằm chằm quan sát cô một hồi lâu, rốt cuộc nói: “Dường như… không biết rõ lắm.”

Xung quanh có nữ sinh cười cợt nói: “Ái chà, chủ tịch, con gái người ta muốn làm quen với cậu đấy.”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu đừng dìm chết cuộc trò chuyện này đấy nhé.”

Ôn Niệm Niệm chợt nhớ tới, bây giờ Quý Trì là hội chủ tịch sinh viên đại học Diên Tân, nghe nói còn rất được hoan nghênh.

Người này… quả nhiên không thay đổi, thích tham dự các loại hoạt động dành cho học sinh.

Quý Trì nghe được nữ sinh xung quanh nói vậy, gãi gãi gáy, rất ngượng ngùng nhìn lại Ôn Niệm Niệm: “À… Cậu có muốn thêm wechat không.”

Mặc dù Ôn Niệm Niệm hơi cạn lời, rất muốn giải thích rõ, cô thật sự không phải vì xem trọng cậu ta nên mới cố ý đến gần.

Tuy nhiên nếu Quý Trì đã lên tiếng, vậy thì thêm thôi, thêm rồi thì sau này tìm cách nói chuyện, hỏi rõ tình huống của thế giới này.

Ôn Niệm Niệm lấy điện thoại di động ra, Quý Trì quét mã wechat của cô,kết bạn.

“Ủa?” Cậu ta hô lên một tiếng nghi hoặc: “Có phải trước đó tớ từng kết bạn với cậu rồi không.”

Ôn Niệm Niệm không hiểu: “Là sao?”

Quý Trì đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt cô, đúng như dự đoán, màn hình điện thoại di động thể hiện, cậu ta và Ôn Niệm Niệm vốn đã là bạn bè, không cần lại kết bạn nữa.

“Tớ kết bạn với cậu rồi sao?” Quý Trì lúng túng: “Tớ kết bạn với cậu lúc nào vậy nhỉ!”

Ôn Niệm Niệm càng không hiểu, nếu theo quỹ tích hành động đời này của nguyên chủ, số mạng giữa cô ấy và Quý Trì hoàn toàn không có giao thoa, tại sao có thể có wechat bạn bè chứ.

Lúc này, bên cạnh có nữ sinh thúc giục: “Chủ tịch, tranh tài sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải ra hậu trường chuẩn bị.”

Quý Trì gật đầu, đứng dậy, cùng các tuyển thủ dự thi ra bục phía sau, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Niệm: “Về rồi liên lạc!”

Ôn Niệm Niệm còn có một bụng lời muốn hỏi cậu ta, tỷ như “Cậu thi đậu vào đại học Diên Tân thế nào”, “Sao lại học khoa văn.”, còn có “Giang Dữ đang ở đâu”...

Cô ngơ ngẩn trở về vị trí của mình, Ngu Tiểu Ngọc vội vàng kéo cô ngồi xuống, thấp giọng nói: “Cậu mới vừa…làm gì thế hả?”

Ôn Niệm Niệm bình tĩnh giải thích: “Thấy người quen, qua chào hỏi.”

“Thôi đi! Chúng ta quen nhau ba năm, làm sao cậu có thể biết Quý Trì! Nếu quen cậu ta, sao cậu không nói sớm chứ.”

“Cậu ta rất nổi tiếng sao?”

“Dĩ nhiên nổi tiếng, học thức của cậu ta uyên bác, xuất khẩu thành thơ, đúng nghĩa đại tài tử của một trường học nổi danh lừng lẫy đấy!”

Ôn Niệm Niệm kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”

“Điều này mà cậu cũng không biết, còn nói quen cậu ta?”

Ôn Niệm Niệm biết Quý Trì, còn là con vịt xấu xí Quý Trì vẫn luôn lẩn quẩn trên ranh giới đạt đủ tiêu chuẩn trong cuộc thi sát hạch cuối cùng, không ngờ bây giờ cậu ta đã lột xác thành Thiên Nga Trắng?

“Cậu cũng đừng vậy nữa, muốn làm quen, cũng đừng chọn lúc có nhiều người như thế, bí mật xin wechat là được. Nếu bị từ chối, sẽ thật mất thể diện.”

“Cậu ấy sẽ không từ chối tớ.”

“Cậu có tự tin như vậy?”

“Ừ.”

Ôm chân nhiều năm như vậy, Ôn Niệm Niệm có tự tin này, Quý Trì không thể nào từ chối cô được.

Ngu Tiểu Ngọc kéo Ôn Niệm Niệm nhìn về phía sau: “Ừ, đám Kiều Gia Giai kìa, vừa rồi vẫn đang nói cậu, khó nghe lắm!”

“Nói gì hả?”

“Nói cậu thi không đậu, thi rớt nghiên cứu sinh của trường học kế bên nên liền suy nghĩ tìm bạn trai ở trường học kế bên đó.”

Ôn Niệm Niệm quay đầu lại nhìn một chút, quả thế, hàng sau có hai nữ sinh cũng đang liếc về phía cô, vẻ mặt khinh thường.

“Hai người bọn họ đã bảo vệ nghiên cứu sinh rồi, trường này, cả ngày ánh mắt cứ treo trên đầu, xem thường những nghiên cứu sinh phải phấn đấu quên mình như chúng ta, mặc kệ các cô ấy đi.”

Ôn Niệm Niệm dĩ nhiên cũng lười quan tâm tới các cô ấy, quay đầu lại xem so tài, đang lúc này, ở hậu trường có một nam sinh vội vã chạy tới, nói với bạn mình: “Giang hồ cứu gấp, hai người Chu Húc cùng Tần Hoan đã ghi danh dự thi đợt trước tạm thời có chuyện, không thể lên sân khấu rồi, các bạn ở học viện mình tới thay thế họ ra sân đi!”

Các bạn học cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu nhưng không ai chủ động hưởng ứng.

Nói giỡn hả, những tuyển thủ dự thi vì chuẩn bị cho cuộc so tài thơ ca này, mỗi ngày đều cầm tuyển tập thơ học điên cuồng, trong bụng cũng học được kha khá rồi mới dám ra sân, còn họ hoàn toàn không chuẩn bị, lên thế nào được?

Chắc chắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

“Hứa Bình, vào lúc này cậu gọi người ta thay thế, trong lòng một chút cũng không có chuẩn bị.” Ngu Tiểu Ngọc vỗ ngực nói: “Quá dọa người rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể tạm thời hủy bỏ tranh tài được.” Hứa Bình gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng: “Nếu không cũng chỉ có thể nhận thua.”

“Còn chưa đánh, nhận thua cái gì.” Ôn Niệm Niệm thờ ơ nói: “Cậu tùy tiện chọn hai người lên sân, thế còn đỡ hơn là nhận thua.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Ánh mắt Hứa Bình quét về phía các bạn học, cuối cùng tầm mắt đặt lên Kiều Gia Giai: “Gia Giai, cậu lên đi, thành tích cậu tốt, chắc không sao đâu.”

Kiều Gia Giai lười biếng đứng lên, dưới ánh mắt của toàn bộ các bạn học trong học viện, kiêu ngạo đi ra hậu trường.

Ánh mắt Hứa Bình quét xuống một dãy, cuối cùng rơi xuống Ôn Niệm Niệm và Ngu Tiểu Ngọc: “Hai cậu đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nền tảng kiến thức chắc chắn khá cứng, nếu không…”

Ngu Tiểu Ngọc lập tức đẩy Ôn Niệm Niệm ra: “Bạn cùng phòng này của tôi rất am hiểu đấy! Lịch sử văn học cổ đại cô ấy thuộc làu làu, chắc chắn không thành vấn đề!”

“Được, Ôn Niệm Niệm, cậu đi theo tôi.”

Ôn Niệm Niệm:...

*

Ở hậu trường, Ôn Niệm Niệm nghe được bên cạnh có tuyển thủ bàn luận xôn xao: “Chu Húc và Tần Hoan nhất định biết trận này chắc chắn sẽ thua, sợ mất thể diện, cố ý không đến đấy.”

“Sớm biết vậy tôi cũng bay rồi, hiện tại trượt còn kịp không?”

Ôn Niệm Niệm thấy tinh thần họ xuống thấp, nói: “Còn chưa thi, làm sao biết nhất định sẽ thua.”

Một đồng đội bên cạnh nói: “Đây có gì mà còn chờ mong, người ta là 985, chúng ta có thể theo chân bọn họ sao?”

“985 thì thế nào, ai chết vào tay ai còn chưa chắc đâu.”

“Wow, Ôn Niệm Niệm, cậu có lòng tin vậy à?”

Ôn Niệm Niệm mặt không chút thay đổi nói: “Ừ, tớ rất có lòng tin với các cậu, cố gắng lên.”

Mọi người:...

Kiều Gia Giai cười ha ha, giễu cợt nói: “Ai không biết Ôn đại tiểu thư học bằng cách học vẹt, nghe nói tốn một năm để học thuộc tài liệu lịch sự văn học cổ đại, nghĩ như vậy thì có thể thi đậu nghiên cứu sinh rồi sao, thật buồn cười.”

Ôn Niệm Niệm nhíu mày.

Tôi trâu bò vậy sao?

...

Cuộc bắt đầu, các bạn của hai trường xếp thành hai đội, đứng trên sân khấu, mỗi đội sáu người, luân phiên tranh tài, ghi điểm, cuối cùng người có điểm cao sẽ thắng.

Vòng tranh tài thứ nhất, do song phương ra đề cho nhau, đáp đề, đáp đúng sẽ có điểm.

Đại học Diên Tân là đội khách nên ra đề trước, Quý Trì làm đại biểu, đứng lên đầu tiên, hắng giọng du dương hỏi: “Trong bài ‘Vọng nhạc’ của Đỗ Phủ, điển cố ‘Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu’ xuất từ nơi nào?”

“Xuất từ ‘Mạnh Tử’.”

Hứa Bình rung chuông nói: “Nếu nói đến Đỗ Phủ, câu hỏi của tôi là: Trong ‘Đăng cao’ của Đỗ Phủ, điển cố ‘Phong cấp thiên cao viên tiếu suy, chử thanh sa bạch điểu phi hồi’ xuất xứ từ đâu, xin đội bạn trả lời.”

Quý Trì không chút do dự nói: “Lệ Đạo Nguyên, ‘Thủy Kinh Chú’.”

Hiện trường, tiếng vỗ tay ào ào vang lên.

Ôn Niệm Niệm không ngờ, có một ngày còn có thể thấy bé đáng yêu Quý Trì có khoảnh khắc hăng hái như vậy.

Lợi hại ghê!

Mở màn chẳng qua là đề làm nóng người, song phương đều dùng hết sức của mình, kế tiếp, Quý Trì ra đề ――

“‘Chu huyền dĩ vi giai nhân tuyệt, thanh nhãn liêu nhân mỹ tửu hoành.’ Câu phía trên là gì?”

Kiều Gia Giai mỉm cười, rung chuông đứng lên nói: “Ngày hôm qua mới vừa học qua ‘Đăng Khoái Các’ của Hoàng Đình Kiên, câu trên phải là: Lạc mộc thiên sơn thiên viễn đại, trừng giang nhất đạo nguyệt phân minh; như vậy tôi xin hỏi đội bạn, trong thơ Đường có kiệt tác “Cô thiên hoành tuyệt” là?”

Quý Trì lập tức nói tiếp: “’Xuân giang hoa nguyệt dạ’ của Trương Nhược Hư.”

...

Ôn Niệm Niệm nghe cứ như sách trời, nghe hai bên cậu một lời tôi một câu đến tận nửa tiếng, cực kỳ sảng khoái.

Vòng sau, là giành đáp đề, hình chiếu trên màn ảnh sau lưng hiện đề, hai đội ai rung chuông thì người ấy trả lời.

Vòng này, đại học Diên Tân chiếm ưu thế rõ ràng, trong đầu tên Quý Trì kia như tuyển tập các tác phẩm Đường Thi Tống Từ, vừa nhìn thấy đề, đã nhanh chóng ấn chuông, trả lời không chút do dự.

Cho tới bây giờ, lúc cậu ta làm đề toán, cô chưa thấy cậu ta phản ứng mau lẹ như vậy đâu!

Mắt thấy điểm số hai đội càng kéo càng xa, các bạn học cũng có chút nhụt chí.

Đội trưởng Hứa Bình lắc đầu, thậm chí cũng muốn nhận thua.

Cảm giác bị đè xuống đất thật sự không dễ chịu.

Đang lúc này, Kiều Gia Giai quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Niệm thay thế đang ngồi ở hàng thứ hai, khóe môi giương lên đầy bất thiện.

"Ôn Niệm Niệm, hay là, vòng kế tiếp cậu lên thử xem?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio