Phòng y tế, Ôn Niệm Niệm dựa ở tường, đứng xem bác sĩ nối xương cho Văn Yến.
“Răng rắc” một tiếng, trêи lưng cô nổi lên một da gà.
Nhìn đã thấy đau, Văn Yến lại không rêи một tiếng.
“Ai khiến em biến thành như vậy?” Bác sĩ khá tò mò, nói: “Có kỹ xảo bẻ xương, là người có học võ, từng luyện qua.”
Sắc mặt Văn Yến trầm trầm, không có đáp lại.
Bác sĩ một bên đánh thạch cao cho Văn Yến, một bên dặn dò nói: “Tổn thương tới gân cốt, một trăm ngày, đừng chạy hay vận động mạnh, tĩnh dưỡng cho tốt.”
Văn Yến không nói, Ôn Niệm Niệm vội vàng trả lời: “Chúng em biết rồi, thật cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ bưng hộp y tế rời phòng bệnh.
Ôn Niệm Niệm ngồi trước mặt cậu, duỗi tay chạm chạm cánh tay thạch cao treo trước ngực, hỏi: “Tốt, tại sao lại đánh nhau?”
Văn Yến tức giận nói: “Tên kia, mượn việc chơi bóng, phát giận lên lão tử.”
“Giang Dữ không phải người chủ động khiêu khích.” Ôn Niệm Niệm kinh ngạc hỏi: “Cậu đã làm gì?”
Văn Yến nhướng mày, hỏi lại: “Cậu rất hiểu cậu ta?”
“Đúng vậy.” Ôn Niệm Niệm tin tưởng nói: “Giang Dữ là người đạm mạc, không dễ dàng tranh chấp, từ trước tới nay không cùng ai đánh nhau cả, tớ cũng không biết cậu ấy có một thân võ học.”
Văn Yến nhún nhún vai: “Lão tử cũng không nghĩ tới, cậu ta có thể đánh như vậy.”
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Thật sự không biết?”
“Biết cái gì.”
“Còn không phải bởi vì…”
Văn Yến bỗng nhiên vươn một cái tay khác, đầu ngón tay thon dài giơ lên, nhẹ nhàng chọc chọc mày Ôn Niệm Niệm, lẩm bẩm thanh: “Cậu.”
“Tớ?”
Ôn Niệm Niệm hoang mang: “Tớ làm sao, không có trêu chọc các cậu nha.”
Văn Yến buông tay, cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ôn Niệm Niệm cầm thuốc đưa cậu, Văn Yến đã đi ra cửa phòng y tế.
Thực mau, Ôn Niệm Niệm đuổi theo, ngượng ngùng hỏi: “Vậy cậu vừa mới đánh cậu ấy, có dùng sức không?”
Văn Yến bỗng nhiên dừng bước chân, cô suýt nữa đâm lên lưng cậu.
Cậu xoay người, đem cánh tay thạch cao của mình hướng mắt Ôn Niệm Niệm dơ dơ, bất mãn nói: “Lão tử bị như vậy, cậu mẹ nó còn hỏi tớ có dùng sức đánh cậu ta không?”
Ôn Niệm Niệm nở nụ cười, hỏi: “Vậy cậu có đau hay không?”
Văn Yến rũ mắt nhìn cô, một đôi mắt đen xinh đẹp hơi hơi câu lên, thanh triệt lại sạch sẽ, rõ ràng chỉ thăm hỏi cực kỳ có lệ, nhưng cố tình xứng với một trương khuôn mặt xinh đẹp, làm cậu thà rằng lừa mình dối người tin tưởng, cô phát ra từ tận tâm.
Văn Yến tức giận mà nói: “Miệng vết thương có đau hay không, sớm đã không có cảm giác.”
Chỉ là lòng có điểm đau.
Cậu đi hai bước, Ôn Niệm Niệm không theo kịp, Văn Yến quay đầu lại nói: “Lão tử đánh người, chưa bao giờ không làm hư, tên kia, không chắc là ổn.”
Vì những lời này của Văn Yến, Ôn Niệm Niệm lo lắng cả một buổi trưa, nhắn cho Giang Dữ vài tin, nhưng cậu không có đáp lại.
Trong lòng cô như là ngạnh cái đó, không thể lên lại không thể hạ, tự mình an ủi, chắc là học không xem di động.
Giang Dữ đích xác không có nhìn di động, vị trí bị Văn Yến đá ẩn ẩn đau một buổi trưa.
Buổi chiều tiết thứ nhất là của lão Vương chủ nhiệm lớp, Giang Dữ mạc danh cảm giác thấy cả miệng ghê tởm, nhấc tay báo cáo cũng không kịp, sải bước lao ra phòng học, chạy đến WC nam, điên cuồng nôn mửa.
Lớp trưởng Triệu Hi là người thứ nhất phản ứng lại, đuổi theo, cô ta không màng tất cả mà vọt vào WC nam, nhẹ nhàng vỗ Giang Dữ, giúp cậu thuận khí, bất chấp ghê tởm, lấy ly nước của mình cho cậu súc miệng.
Giang Dữ không tiếp bình giữ ấm màu hồng phấn của cô ta, xua xua tay, ý bảo không có việc gì.
Vương lão sư cũng vội vàng lại đây, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Có phải ăn cái gì hư bụng hay không?”
Giang Dữ lắc đầu: “Không có việc gì.”
Buổi sáng hôm nay tiết thể ɖu͙ƈ cuối cùng, cậu cùng Văn Yến ban F đánh nhau, mọi người đều nhìn thấy, hơn phân nửa suy đoán Giang Dữ là bị một chân của Văn Yến đá hỏng.
Triệu Hi đau lòng phẫn uất, cùng lão Vương mách lẻo: “Không phải bởi vì cái học sinh thể ɖu͙ƈ ban F kia…”
Lời nói còn chưa dứt, Giang Dữ đánh gãy: “Giữa trưa ăn hư bụng, Vương lão sư, em muốn xin nghỉ, tới bệnh viện xem.”
Vương lão sư vội vàng nói: “Muốn thầy đưa em tới bệnh viện không?”
“Không cần, thầy cứ dạy đi.” Giang Dữ nói xong, xoay người đi xuống cầu thang.
Triệu Hi vội vàng đối với chủ nhiệm lớp nói: “Vương lão sư, em… em đưa Giang Dữ đi.”
Vương lão sư liên thanh nói: “Được, em đi xem cậu ấy.”
Giang Dữ đỡ bụng, gian nan đi xuống thang lầu, phát hiện phía sau có người đi theo, đầu cũng không hồi, nói: “Không cần, về đi.”
Triệu Hi vội vàng đi lên trước: “Cứ để tớ bồi cậu đi, cậu bị thương rất nghiêm trọng.”
“Không cần, về, đừng đi theo tôi.” Giang Dữ nói xong, hướng tới cổng trường đi đến.
Triệu Hi cắn cắn môi dưới, trong lòng có chút không quá dễ chịu.
Hiện tại trở về, rõ ràng là bị cự tuyệt, cho nên cô ta xoay người đi tới hoa viên nhỏ, quyết định chờ tan học mới về phòng học.
Tiếng chuông tn học vừa vang lên, Ôn Niệm Niệm liền tới lầu ba phòng học ban A, không có tìm được thân ảnh Giang Dữ, cô gọi một vị nam sinh lại, hỏi: “Đồng học, xin hỏi… Giang Dữ không ở đây sao?”
“À, tiết một Giang Dữ không thoải mái, hiện tại tới bệnh viện rồi.”
“Nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng, còn nôn nữa.”
Máu toàn thân Ôn Niệm Niệm đều lạnh.
Nam sinh nhận ra Ôn Niệm Niệm là bạn học ban F, bất mãn mà nói: “Chính là Văn Yến ban các người, bị đạp một chân, có thể không có việc gì sao?”
Thanh âm Ôn Niệm Niệm nói chuyện có chút run: “Vậy… cậu biết cậu ấy ở bệnh viện nào không?”
“Tớ không biết, nhưng mà Triệu Hi đưa cậu ấy đi, hẳn là biết.”
Ôn Niệm Niệm ngẩn người, vài giây mới phản ứng, hỏi: “Thế… số của Triệu Hi, cậu biết không?”
Nam sinh cho cô số điện thoại Triệu Hi, đeo cặp sách rời đi.
Ôn Niệm Niệm nhìn dãy số di động xa lạ, trong lòng nghĩ, hay dứt khoát trực tiếp gọi Giang Dữ.
Nhưng không biết vì sao, điện thoại Giang Dữ luôn không tiếp.
Không biết cậu có sinh khí hay không.
Dù sao, hai người đã lâu không có liên hệ.
Nỗi lòng, thiên hồi bách chuyển, đời này cũng chưa rối rắm như vậy.
Thật lâu sau, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc quyết định, gọi cho Triệu Hi, hỏi một chút tình huống, nếu không có trở ngại, cô sẽ không quấy rầy cậu ấy.
Thực mau, điện thoại chuyển được, một thanh âm mềm mại truyền đến ――
“Alo, xin hỏi là ai?”
“Xin chào, tớ là Ôn Niệm Niệm, ban F, Giang Dữ là bạn tớ, nghe nói cậu đưa cậu ấy tới bệnh viện, muốn hỏi một chút, tình huống thế nào rồi?”
Ở hoa viên nhỏ, Triệu Hi vừa nghe tới hỏi tình huống Giang Dữ tình huống, lại là nữ sinh, lập tức cảnh giác, nói: “Cậu ấy đang ở cạnh tôi, nhưng mà cậu ấy không muốn cho người không quan hệ biết bệnh tình.”
“A…”
Trong lòng Ôn Niệm Niệm càng thêm không thoải mái: “Vậy cậu ấy ở bệnh viện nào, có thể nói không?”
Triệu Hi dừng một chút, nói: “Cậu không muốn người khác biết, đừng hỏi.”
Ôn Niệm Niệm còn chưa hỏi xong, Triệu Hi dùng sức cúp điện thoại.
Ở hoa viên nhỏ chịu muỗi một buổi trưa, lúc này còn có nữ sinh tìm được số điện thoại, còn hỏi tình huống Giang Dữ.
Tâm tình thật bực bội.
Nam sinh hào quang bắn ra bốn phía như vậy, đến tột cùng là nữ sinh ưu tú cỡ nào, mới có thể xứng đôi với cậu nha.
Triệu Hi nhìn nhìn thân mình quần áo mộc mạc, trong lòng ẩn ẩn có chút tự ti.
Cậu ấy hẳn là không nhìn thấy cô.
Nhưng mà, người giống Giang Dữ, hẳn là quen những tiểu thư hào môn xuất thân cao quý, xuất thân của cô ta tuy rằng không xứng với, nhưng nói không chừng có thể là một loại phương thức khác hấp dẫn cậu ấy.
Những nữ sinh ưu tú, phổ biến đều kiêu ngạo.
Mẹ đã nói với cô ta một cái chân lý, người đàn ông, đều thích nữ sinh nhu nhược, bởi vì nhu nhu nhược nhược như cô bé lọ lem, càng có thể kϊƈɦ thích ý muốn bảo hộ của bọn họ.
Bằng không, trêи thế giới này làm sao sẽ có cô bé lọ lem trong chuyện xưa.
Ôn Niệm Niệm nhíu mi, mạc danh cảm thấy, Triệu Hi này giống như có địch ý với cô.
Xem ra Giang Dữ thật đúng là quen bạn mới, quan hệ hình như còn rất thân mật, cùng đi bệnh viện, còn chỉ cần cô ấy bồi…
Ôn Niệm Niệm thất hồn lạc phách trở lại phòng học, vừa vặn đụng Quý Trì mang theo cặp lao ra khỏi phòng học như cơn gió, suýt nữa đụng vào cậu.
Ôn Niệm Niệm vội vàng lui về phía sau vài bước, bất mãn nói: “Làm gì hoang mang rối loạn thế?”
“Giang Dữ nằm viện, đi đi đi, xem cậu ấy đi.” Quý Trì nói xong xách theo Ôn Niệm Niệm, túm cô hướng cửa thang lầu đi.
“Không đi!” Ôn Niệm Niệm vội vàng bắt lấy then cửa phòng học: “Có người ở chỗ cậu ấy rồi, làm gì phải vội vàng, rồi không duyên cớ chán ghét người ta.”
Quý Trì kinh ngạc nhìn Ôn Niệm Niệm, nhíu mày: “Cậu cùng Giang Dữ, gần đây xảy ra chuyện gì à? Quan hệ sao trở nên không xong như vậy.”
Ôn Niệm Niệm nhấp môi, không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói: “Chính là quan hệ chậm rãi mà phai nhạt, cũng bình thường, thiên hạ này có tiệc nào mà không tàn.”
“Không bình thường, chúng ta.. Không phải là bạn bè tốt sao?”
“Hiện tại không phải, cậu ấy đã có bạn tốt nhất rồi.” Ôn Niệm Niệm nói xong, xoay người rời đi: “Hôm nay bài thật nhiều, tớ trở về làm đây.”
Quý Trì nhíu mày, một phen giữ tay cô lại, hoang mang nói: “Ây, cho dù xa cách, tốt xấu gì lúc trước cũng cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại cậu ấy nằm viện, mặc kệ như thế nào, đều đi xem.”
“Tớ nói không đi!”
Ôn Niệm Niệm một phen ném tay cậu ra, bỗng nhiên có chút phẫn nộ: “Cậu không thấy được mấy ngày nay thái độ của cậu ấy sao, đã thay đổi! Tớ cũng sẽ không nghịch ngợm ương bướng dính trước mặt nữa!”
Quý Trì rốt cuộc câm miệng, có chút ngốc, không nghĩ tới phản ứng Ôn Niệm Niệm kịch liệt như thế, phát hỏa lớn như vậy.
Thời điểm cô đang muốn xuống thang lầu, Quý Trì bỗng nhiên mở miệng nói: “Giang Dữ sẽ không thay đổi, đây là cậu nói, đại lượng không đổi là sẽ không thay đổi, không phải sao.”
Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên dừng bước chân, máu toàn thân, đều chảy trở về phía đại não.
Thế giới này, ai cũng đều sẽ thay đổi, nhưng Giang Dữ thì không.
Cậu chính là biến hóa quỷ quyệt trong thế giới, người duy nhất làm đại lượng không đổi khiến người ta yên tâm.