Hôm nay là một ngày rất bình thường.
Cám ơn các cậu siêu siêu đáng yêu đã ủng hộ mình nhé. 很谢谢你. Muchas gracias. 고맙습니다. Merci bien.
…………………………………..
Linh tỉnh dậy lúc ba giờ sáng. Vì không thể tiếp tục ngủ nên nó làm vệ sinh cá nhân rồi dịch tiếp mười chương truyện. Bảy chương còn lại thì để đi chơi về dịch tiếp vậy.
Dịch xong, Linh làm nhiệm vụ hàng ngày, ăn sáng rồi tắm rửa thay đồ đi đến nhà hàng X.
Mười phút nữa mới đúng giờ hẹn nên bây giờ chỉ có Trang với Hoa đến.
“Chào.” Nó vẫy tay với hai người rồi tìm chỗ ngồi.
“Hey, mới có mấy ngày không gặp mà đại tỷ đẹp trai hơn trước nhiều rồi đấy.” Trang lên tiếng.
“Cậu khen thì tớ xin nhận.” Nó tự động bỏ qua hai tiếng “đại tỷ”.
“Chúc mừng nhé thủ khoa.”
Linh là người thứ hai được điểm tối đa tất cả các môn. Nó, một đứa thường đứng cuối hoặc gần cuối bảng xếp hạng học lực toàn trường lại trở thành thủ khoa. Chỉ có mười mấy ngày để ôn tập thì không có khả năng đạt được điểm cao như vậy. Trừ phi bốn năm nay người này giả ngu, hoặc là thích được điểm kém. Mạch não của mấy đứa học giỏi ấy mà, khó hiểu lắm!
“Tớ cám ơn.”
Năm phút sau, mọi người đến đông đủ. Vì chiều đứa nào cũng học thêm nên được hai tiếng thì cả hội giải tán. Bốn năm cấp hai của nó, của nguyên chủ, của những người trong phòng này chính thức kết thúc tại đây.
[Ting, kích hoạt nhiệm vụ thứ ba, nổi tiếng toàn trường. Thời hạn: đến cuối tháng chín, thưởng: điểm tiền tài, phạt: trừ năm mươi điểm giá trị sinh mệnh.]
[Ting, kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên, được nhận vào làm tại HL record. Thưởng: một tháng chọn thức ăn miễn phí trên chợ của hệ thống, phạt: trừ hai mươi điểm sinh mệnh.]
Linh vừa bước vào phòng thì nghe thấy thông báo của hệ thống. Nếu như bỏ qua hình phạt với nội dung thì cả hai nhiệm vụ đều rất tốt.
[Hệ thống, nổi tiếng toàn trường tức là toàn bộ học sinh, giáo viên, nhân viên lẫn ban giám hiệu của trường đều biết đến tôi phải không?] Linh vừa đánh răng vừa hỏi.
[Đúng vậy, thưa ký chủ.]
Haiz, khó thì có khó nhưng vì phần thưởng, vì tính mạng, nó nhất định phải làm được.
Thay đồ, vệ sinh cá nhân xong, Linh gửi mười hai chương truyện đến TFU rồi tiếp tục dịch bảy chương còn lại. Ba ngày sau nó chỉ có thể ngồi máy tính vào sáng sớm, còn cả ngày thì phải đi học rồi học bài bên hệ thống nữa. Ừ thì có thể gửi theo lịch nhưng nó không thích đấy.
Lúc này, bên bộ phận biên dịch toàn thời gian của TFU…
“Chú Cận, cộng tác viên vừa gửi bài.” Thi nhìn hàng chữ đen đậm trên email, nói.
“Hai hay ba chương?” Lão Cận vừa kiểm tra bài của người mới vừa hỏi.
“Mười hai chương.”
“Các cậu chia ra làm đi, tôi xử lí xong đống này đã.”
Người khác thì ông còn thấy ngạc nhiên, nhưng với cộng tác viên này thì không. Vả lại, càng nhiều chương được đăng lên trang web của TFU thì bọn họ càng kiếm được nhiều tiền.
“Vâng.”
“Thịnh, sửa lại lịch đăng truyện này từ một ngày hai chương sang ba chương đi!” Ông nói với nhân viên đảm nhận công tác tuyên truyền.
“Vâng chú.”
Dịch xong thì đồng hồ chạy đến mười một giờ. À mà đến khuya Thế Lâm mới về, nó lại không thấy đói nên quyết định vào studio làm nhạc với livestream. Nó chỉ thấy thoải mái khi được học với sáng tác. Cảm giác được ngâm mình trong số tiền kiếm được từ kiến thức của mình làm nó thật sự hạnh phúc!
Nhưng mà làm một mình thì rất cô đơn, mà bây giờ cũng không tìm được ai để làm cùng, nên chỉ còn cách livestream thôi.
Người vào đầu tiên vẫn là quản lý Andy, tiếp đến là Mai, Eden, Peter, Vip Jason, Andrew, Lisa và hai nghìn người xem khác. Bình thường nó cũng livestream nhưng đều là về học nên rất ít người vào xem, nên người xem vào ồ ạt như thế này làm nó có chút bất ngờ.
[Trúc Linh: Chào mọi người, em là Trúc Linh, mười sáu tuổi, là học sinh kiêm đầu bếp và producer/DJ. Cám ơn mọi người đã đến xem.] Mặc dù phần sơ yếu lí lịch ngay cạnh ảnh đại diện đã nói đầy đủ rồi nhưng nghĩ đến có người cũng không vào xem nên nó giới thiệu luôn.
[Eden: Chào Linh. Drop của mấy bài hôm qua vừa gắt vừa bắt tai thật sự! Nếu có thêm lời thì tốt rồi.]
[Vip Mark: Thả x bó hoa hồng (sp một bó). Mặc dù không hiểu gì hết nhưng nhạc hay.]
Boss vừa thả bó hoa hồng xong, từng cánh hoa đỏ thắm liền ghép lại thành tên chủ phòng rồi rơi xuống, phủ kín cả màn hình.
[Trúc Linh: Con cám ơn chú ạ. Thật sự cám ơn ạ.]
[Eden: Chú Mark có nhiều sp quá thì tăng lương cho nhóm thần tượng thêm vài nghìn sp đê!] Eden nói đùa. Lương cơ bản của thần tượng là tám nghìn sp môt tháng, xấp xỉ bằng / lương của giáo viên dạy thanh nhạc như anh.
[Vip Mark: Nằm mơ đi con trai!]
[Mai: Đồ ăn cũng ngon nữa.]
[Lisa: Đúng đúng, đồ ăn ngon quá trời luôn!]
[Eden: Em đang làm nhạc hửm?]
[Trúc Linh: Vâng. Em đang viết lời cho bài mới.]
Phần nhạc thì nó xong rồi, chỉ còn viết lời rồi thu âm thôi.
[Lisa: Hôm nay em có nấu ăn không?]
[Trúc Linh: Không ạ. Khi nào nấu thì em sẽ đăng lên trên trang cá nhân. Một tuần năm món nhé.] Mỹ vị ở Trái Đất nhiều như vậy, nó không sợ hết món để nấu.
[Lisa: Được đấy.]
[Mai: Tán thành.]
[Vip Jason: Thả x Xe máy (sp mỗi chiếc). Chú đi qua phòng của nhóm thần tượng bên công ty làm dẫn chương trình đây. Tạm biệt mọi người. Tạm biệt sếp.] Vừa dứt lời thì chú thoát ra khỏi phòng.
[Trúc Linh: Cám ơn chú vì đã thả sp. Tạm biệt, chúc chú có một ngày thật tốt lành.]
[Eden: Thả x gấu bông. Mở nhạc được không em?]
[Trúc Linh: Uầy, em cám ơn ạ.] Nói rồi nó tìm danh sách nhạc có tên ‘Hoaprox’, phát lên. Đây là producer/DJ nó thích nhất, thích lắm lắm luôn!
[Eden: Thả x hoa hồng. Cám ơn em, nhạc hay lắm!]
[Hệ thống, có thể gửi quà từ Trái Đất sang hành tinh khác được không?]
[Được chứ kí chủ.]
[Vậy là tốt rồi.] Nó định sau này gửi quà cho top fans của mình.
[Lyly: Cháu không học bài ư?]
[Trúc Linh: Không ạ.]
[Lyly: Người ta thường nói ‘người đẹp thì não ngắn’. Não cháu đã ngắn rồi lại còn lười nữa. Phải cấm con trai cô vào phòng này mới được.]
[Trúc Linh: Vâng. Ít ra thì não của cháu còn dài hơn cái duyên của cô đấy ạ.]
Người chơi Lyly đã bị chủ phòng xóa.
[Mai: Thả x nước chanh.]
[Lisa: Thả x gấu bông.]
[Vip Mark: Thả x bó hoa hồng.] Hoa tiếp tục rơi.
[Peter: Thả x đảo (sp).]
Và hàng trăm cái bóng bay trị giá sp được thả lên. Sở dĩ mọi người kích động như vậy là vì nó vừa dùng giọng nam, chất giọng khiến bao phụ nữ cùng tiểu thụ gục ngã.
[Trúc Linh: Cám ơn mọi người rất nhiều.]
Nó nhìn đồng hồ, hai giờ đúng, còn hai phút nữa là hết giờ live. Nhanh thật đấy!
[Trúc Linh: Phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc. Cám ơn mọi người đã ghé xem.] Nói xong, nó tắt livestream.
[Tài khoản của tôi hiện có sp?] Hệ thống chưa kịp thông báo thì nó đã nói.
[Đúng vậy thưa kí chủ.]
Nhìn số sp thì có vẻ nhiều thật. Nhưng với người Genesis thì không tính là gì cả. Giá trị một GNS bằng , VND, bằng với giá trị của KWD thuộc Dinar của Kuwait, nước có giá trị đồng tiền cao nhất thế giới. Một sp có giá VND, lại chỉ bằng , GNS. Suy ra sp có giá GNS, chỉ hơn một tháng lương của một người bình thường. Mà số người xem trong phòng của nó có đến hai nghìn một trăm người thì trung bình mỗi người chỉ tiêu gần một đồng GNS. Vậy nên thật sự không nhiều.
[Đổi sp sang ví VTC cho tôi. Cám ơn.]
Với người ở đó, với nó của trước kia, với gia đình của nó, của nguyên chủ thì không nhiều nhưng với một đứa học sinh, lương chưa nhận, hồ sơ xin việc chưa được phản hồi và có hàng tỷ thứ muốn mua như nó của hiện tại thì số tiền VND đổi ra từ sp nhiều vãi nồi!
Điện thoại của Linh sáng lên, là tin nhắn từ VTC, số dư hiện giờ của nó là VND. Với số tiền này, nó không cần lo đến chi phí thi lấy mấy cái chứng chỉ kia rồi.
Cầm theo sổ viết nhạc, Linh ra khỏi phòng.
“Alô”
“Vâng. Vâng ạ. Anh đợi em xíu.”
Shipper gọi Linh ra nhận hàng, nó có đặt một bộ len chọc trên Shopee vào thứ tư. Trước đây mỗi khi chuẩn bị vào năm học mới thì nó đều mua len thô về để làm móc khóa với phụ kiện trang trí phòng học, bây giờ và sau này cũng vậy.
Linh mở gói hàng ra, bên trong có hai mươi màu len thô dài loại – micro với trọng lượng mỗi màu là gram, bốn cây kim, hai miếng xốp, bốn cặp bao ngón tay, mười cặp mắt thú cùng hai món quà nhỏ nhỏ xinh xinh. Nó còn mua thêm gram len trắng, hồng phấn với đỏ. Tổng cộng là k.
Linh định làm bộ mô hình các món ăn tiêu biểu của Việt Nam, bao gồm bánh chưng, bánh tét, bánh giầy, bánh mì, phở, bánh xèo để làm quà tặng cho Jason, Mark, Lisa, Mai, Eden và Peter. Tuy còn rất nhiều món nữa nhưng nó không có đủ thời gian, đành để lần khác vậy. Phần móc khóa cho nó thì có thỏ bông, hamster, cún shiba với mèo con.
Làm xong hết tất cả thì đúng sáu giờ. Nó dùng chức năng chuyển phát nhanh của hệ thống gửi cho sáu người. Sau đó thì đi nấu cơm cho nó với thức ăn khuya cho Thế Lâm, gọi người đưa đến Trương thị, đi tắm rồi ăn tối.
Xong thì vệ sinh cá nhân, viết thời gian biểu cho hai tuần tiếp theo.
Lịch học văn hóa của trường nó là ngày sáu tháng tám, Sáu tuần trước đấy là khóa quân sự cho lớp . Bọn nó có hai tuần để làm quen, thích nghi, sau đó thì chính thức dọn vào doanh trại học một tháng. Tiết mục này là độc nhất vô nhị, chỉ trường của nó mới có! Xem như là để khi vào học Quốc phòng – An ninh ở Đại học thì bọn nó không bỡ ngỡ vậy.
Xem nào, tuần đầu thì tám giờ tối ngủ, hai giờ sáng dậy để làm xong nhiệm vụ. Tiếp đó là làm nhiệm vụ hằng ngày, ăn sáng rồi đi học. Các tiết học đều rơi vào buổi sáng, kéo dài từ bảy giờ đến mười hai giờ mười. Tiếp đó là nấu cơm, ăn trưa và nghỉ ngơi. Một đến ba giờ chiều thì học bài, đi thư viện đến năm giờ chiều, sau đó thì nấu cơm tối, vệ sinh cá nhân, ăn tối, nghỉ ngơi rồi đi ngủ. Thứ bảy và chủ nhật thì vẫn như cũ.
…………………………………….
Hệ quả của việc học trên hai ngôn ngữ là lẫn lộn cách phát âm của nhau. Mình thì đôi khi dùng cách phát âm của Tây Ban Nha với Pháp để nói tiếng Anh. Ví dụ như sô cô la, thay vì đọc như thế này /ˈt͡ʃɒk(ə)lɪt/ thì mình lại đọc thành ‘choh koh lah te’. Ngớ ngẩn hơn nữa là đôi khi mình không nhớ ra từ đó ở tiếng Anh là như thế nào. Ví dụ “I saw a…a…a un gato, 一只猫 on the roof.”. Chả hiểu kiểu gì luôn á.