Thực sự thì tác giả đã rất đắn đo khi viết ra một cuộc sống chỉ toàn màu hồng cho Hạ Linh. Nhưng suy đi tính lại thì tớ nghĩ cuộc sống đời thực đã đủ khổ rồi, nếu như đến cả trong truyện mà cũng không được thoải mái thì tàn nhẫn thật.
…………………………………………………..
Hôm nay tự dưng Linh lại thèm bánh flan, cho nên sau khi chạy bộ xong, nó liền bắt tay vào làm. Trước đây nó có nói sẽ kiêng, nhưng mà từ khi hệ thống nói muốn ăn gì cũng được thì nó đã gạt chữ kiêng ra khỏi đầu rồi. Tuy vậy thì dầu ăn nó dùng vẫn là dầu olive với dầu mè, gia vị cũng là tự làm và dùng nhiều hương liệu từ thảo mộc hơn.
Trước hết thì Linh dùng g đường với ml nước lọc đun trên bếp với lửa lớn để làm phần caramel. Đun đến khi màu caramel gần giống như màu cánh gián thì tắt bếp rồi rót vào khuôn thủy tinh. Lượng caramel này rót được năm khuôn thủy tinh – ml.
Để phần caramel sang một bên, Linh tiếp tục chuyển sang làm phần flan. Nó dùng ba lòng đỏ trứng với ba quả trứng, khuấy đều cho trứng tan bớt. Nó khuấy chứ không đánh, đánh một cái chẳng may bánh rổ thì ăn cám. Tiếp theo, nó cho ml sữa tươi không đường, g đường với g whipping cream vào nồi, đun ở lửa vừa, vừa đun vừa khuấy đều. Dùng sữa không đường rồi thêm đường vào sẽ ngon hơn là dùng sữa có đường. Đến khi sữa sôi lăn tăn thì tắt bếp. Sau đó đổ vào hỗn hợp trứng, vừa đổ vừa khuấy chứ không thì trứng chín. Tiếp tục cho một teaspoon chiết xuất vanilla, quẩy đều rồi lọc qua rây cho hỗn hợp được mịn.
Xong rồi, Linh rót vào khuôn đã có caramel, đặt vào khay có thành cao, đổ nước nóng đến ½ khay rồi bỏ vào lò nướng. Nướng với nhiệt độ độ C trong vòng bốn mươi lăm phút.
Lnh vừa vứt bánh vào lò nướng thì thanh niên nhà bên cũng qua ăn sáng. Nó cảm thấy nhà mình giống như cái quán ăn vậy, chỉ khác một chỗ là quán này chỉ bán cho một người thôi.
Bữa sáng là xôi đậu phộng và nước ép táo ướp lạnh. Sáng mà ăn món này thì đảm bảo cả buổi học không sợ đói với buồn ngủ.
“Cậu dậy sớm vậy?” Mới có bốn giờ bốn lăm thì Khiêm đã thấy Linh đứng ở trước nhà tập thể dục rồi.
“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.” “Đồ ăn sáng của ông đây.” Linh vừa nói vừa đặt hai đĩa xôi với nước táo lên bàn. Xong rồi nó ngồi ở phía đối diện. Bàn ăn có ngăn để đũa thìa, chỉ cần kéo ra lấy là được.
Khiêm xúc một thìa cho vào miệng, vị bùi béo của lạc hòa quyện với nếp dẻo, thêm chút xíu vị mặn của muối, tất cả như đang bùng nổ trong khoang miệng. Ừm, lần nào cậu cũng cảm thấy thỏa mãn khi ăn đồ ăn Linh nấu.
“Vừa miệng không?”
“Ngon.”
“Cám ơn.”
Khác với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ trên lớp, ở nhà Linh thân thiện hơn nhiều. Nhưng dù có thế nào thì nó vẫn mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, có thể đặt niềm tin vào. Nếu không thì một người chỉ xem học tập là bạn như Trịnh Nhất Khiêm cũng không dễ dàng kết bạn với nó.
“Tiền ăn sáng của ông là hai mươi nghìn.” Nó đã in mã QR lên bàn ăn rồi nên chỉ cần báo giá là được.
Xử lý xong bữa sáng, Linh rửa bát rồi rủ rê thanh niên ba tốt chơi PUBG. Bởi vì thanh niên ấy không biết chơi nên nó để cậu xem hướng dẫn sử dụng trước khi liều trong vài phút, còn lại thì nó sẽ gánh.
Đánh xong một ván, ăn gà thì bánh chín. Sau khi Nhất Khiêm về nhà, Linh liền lấy bánh ra, để nguội rồi cho vào tủ lạnh để trưa đi học về ăn. Ăn món này với đá bào và nước cốt dừa, cà phê giữa tiết trời nắng nóng muốn bùng cháy như thế này thì ngon hết ý! Xong rồi nó vào phòng đánh răng rửa mặt, tắm rửa thay đồ đến trường.
Hôm nay là ngày tổ chức tuyển chọn đội văn nghệ cho trường nên bọn nó không cần học.
Bảy giờ đúng, toàn bộ học sinh lớp tập trung ở nhà đa chức năng. Trên sân khấu đã có đầy đủ tất cả các loại nhạc cụ cho những ai có nhu cầu, bên dưới thì ghế đã được lớp trực xếp ngay hàng thẳng lối. Trên mỗi ghế đều để một mã số, nếu như người dẫn chương trình đọc đến mã số của ai thì người đó phải lên biễu diễn một tiết mục bất kì. Có thể từ chối biểu diễn nhưng phải nêu lý do và chọn một người bất kì để cứu. Cuối giờ, ban tổ chức sẽ chọn ra mười người được khán giả cổ vũ nhiệt tình nhất để đại diện cho khối biểu diễn vào ngày khai giảng.
[Hệ thống, mở chức năng phát sóng trực tiếp, ở phần thông báo thì ghi dòng “Chủ phòng không tiện đọc bình luận, vui lòng sử dụng nút truyền âm.” giúp tôi! Cám ơn.] Vì không tiện thao tác nên Linh phải nhờ đến hệ thống.
[Trúc Linh: Hôm nay trường em có văn nghệ, mọi người cùng xem nhé.]
Nó vừa mở phòng được hơn hai phút thì số người xem đã lên đến năm nghìn.
[Mai: Thả x hoa hồng. Mới có một ngày không gặp mà nhớ em quá trời!]
[Trúc Linh: Em cũng nhớ chị.]
[Molly: Thả x nước chanh. Chủ phòng khi nào đăng video nấu ăn vậy? Chị xem hết mấy video em đăng lên rồi.]
[Trúc Linh: Em cám ơn. Tối nay sẽ có clip mới nha.] Trưa nay nó định nấu unadon, súp gà cho bữa trưa với làm bánh dứa Đài Loan để ăn vặt.
[Vip Jason: Thả x đảo.]
[Vip Mark: Thả x đĩa trứng sunny-side-up (x sp).]
[Eden: Thả x xúc xích (x sp).]
“Chào mừng tất cả các bạn đến với buổi tuyển chọn đội văn nghệ được tổ chức vào tháng sáu hàng năm của trường THPT Chuyên Khoa học Tự nhiên.”
“Bây giờ mình sẽ quay số, các bạn chuẩn bị tinh thần nhé!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, những con số trên màn hình lớn liền bắt đầu quay nhanh.
“Cùng xem ai là người mở màn nào.”
“Đừng trúng con má ơi, đừng trúng con.”
“Hồi hộp quá đi mất!”
“Hi vọng không phải mình.”
Những con số bắt đầu quay chậm lại. “Ba, hai, một… Mã số …….”
Người phụ trách giữ mic bắt đầu đi đến ghế số . Ngồi vào ghế này là một em gái rất dễ thương.
“Chào mọi người, em là Nguyễn Thị Hà Vy, lớp A Toán. Em không biết hát, không thể nhảy múa, cũng không biết chơi bất kì loại nhạc cụ nào. Cho nên em xin được phép từ chối biểu diễn.”
“Vậy cậu muốn ai cứu mình?”
Nó đắn đo một lúc rồi đưa ra câu trả lời. “Trường của chúng ta năm nay có hai vị thủ khoa, bây giờ em muốn thấy một trong hại người ạ. Em cám ơn.”
“Xin hỏi một trong hai bạn thủ khoa, có ai muốn giúp bạn nữ này không ạ?” Người dẫn chương trình hỏi
Linh nghe vậy thì nhìn sang Trịnh Nhất Khiêm, liền thấy cậu ấy lắc đầu. Thấy vậy, nó hít thở thật sâu rồi giơ tay lên.
[Eden: Bây giờ mới biết em là học sinh giỏi đấy.]
[Mai: Đẹp trai, con nhà giàu, biết chơi thể thao, nấu ăn ngon lại còn học giỏi. Nếu chúng ta không khác hành tinh thì chị tán em lâu rồi.]
[Lisa: Cậu dám?]
Linh ngồi ở ghế số , người phụ trách phải đi qua tám dãy ghế mới đến chỗ nó.
“Chào các cậu, tớ tên là Trương Thị Trúc Linh, lớp A Hóa.”
Mọi người có chút bất ngờ với Linh. Thứ nhất là vì nó cao vãi chưởng! Thứ hai, nhìn nó xem, môi hồng da trắng, thế quái nào chất giọng lại trầm vang thế kia? Và điều cuối cùng, nó không phải công, không phải tiểu thụ cũng chẳng phải trai thẳng mà là con gái.
[Lisa: Nhìn biểu cảm của mọi người kìa! Buồn cười thật! Giống tôi khi mới lần đầu vào phòng của Linh quá đi mất!]
“Vâng ạ. Xin mời bạn lên sân khấu.” Dẫn chương trình nói.
Linh bước lên, chọn một cây đàn guitar. Đội hậu cần thấy vậy thì lấy ghế với giá đỡ mic cho nó.
“Cám ơn ạ.” Nói xong, nó ngồi xuống ghế, thử mic và khảy vài nốt để khởi động, khi thấy mọi thứ đều ổn thì ngừng một chút rồi đánh đoạn mở đầu.
“Bài này nghe quen lắm!”
“Bài gì của Selena Gomez ấy.”
“I want you to know
That it’s our time
You and me bleed the same light
I want you to know
That I’m all yours
You and me run the same course
I’m slippin down a chain reaction
And here I go here I go here I go go!
And once again I"m in yours fraction
It takes me down pulls me down pulls me down low
…..
I want you to know…”
[I want you to know – Selena Gomez ft Zedd
Tiếp theo là nửa đoạn đầu của “Rumors” by Jake Miller.
“I wanna start some rumors with you.”
Linh vừa hát xong thì ở dưới liền hét lên: “I want to start some rumors with you.”
Còn khán giả cũng vứt hết liêm sỉ [Chiếm lấy em đi!] và kèm theo đó là hàng nghìn món quà được thả lên. Nếu Linh không ẩn màn hình đi thì chắc chắn nó sẽ không thấy gì ngoài quà cả.
“Cám ơn các cậu vì đã lắng nghe.”
“I love you.”
“Bình tĩnh! Ưm…hừm bình tĩnh nào!”
“Trước hết thì cám ơn tiết mục của bạn. Xin mời bạn về chỗ của mình ạ!”
“Được đấy!” Trịnh Nhất Khiêm thấy nó xuống thì lên tiếng.
“Thanks.”
Sau tiết mục của Linh là hàng chục màn trình diễn thú vị khác.
Đến lượt của Trịnh Nhất Khiêm, cậu liền không ngần ngại mà chuyển quyền biểu diễn cho Linh. Cậu phát hiện ra người này rất thích đứng trên sân khấu.
Lần này Linh quyết định nhảy mấy điệu đang hot trên Douyin tháng này. Ừm, cũng hơn nửa tháng rồi nó không nhảy.
Lần quay số thứ cũng là lần biểu diễn chính thức của Linh.
Nó mở điện thoại, chọn bản EDM không lời nó làm cách đây ba năm nhưng chưa phát cho ai nghe, rồi gửi qua máy tính của đội phụ trách âm nhạc.
“Vì nhận vai trò kết màn nên tớ sẽ làm chút gì đó để khuấy động bầu không khí vậy.”
“Bài hát này là món quà nhỏ mà tớ tặng mọi người.”
“Ok. Let’s go.”
Bên kia liền bấm nút play.
[Eden: Intro của bài này không giống mấy bài trước của Linh cho lắm.]
[Macco: Nó tươi sáng hơn đúng không?]
[Eden: Ừm, mấy bài Linh phát lên gần đây có đoạn intro nghe khá bi lụy.]
[Gozilla: Khoan đã, nhưng phần build-up vẫn vậy mà đúng không?]
Tiếp theo của bulid-up là break down, lần này nhạc được chỉnh nhỏ hết mức có thể, hầu như chỉ có thể nghe giọng của Linh.
[Macco: Tôi đang rất mong chờ vào đoạn drop.]
[Eden: Drop của Linh cực gắt! Hi vọng lần này vẫn vậy.]
[Gozilla: Ông yên tâm đi, break down như thế này mà drop mà không gắt sao được?]
[Eden: Lên!]
Phát xong phần outro, bản nhạc dài ba phút bốn lăm giây của Linh đến đây là kết thúc.
“Tôi thực sự rất bất ngờ. Có chuyện gì mà bạn không làm được không?”
“Em cám ơn.” Đây chỉ là một câu khen bình thường, nó không nhất thiết phải trả lời.
“Thế nhưng ở phần nguyện vọng khi vào trường thì bạn lại viết “Tôi không thể tham gia đội văn nghệ.” Có thể cho chúng tôi biết lý do được không?”
“Em rất vui lòng nếu như được chọn. Chỉ là em thật sự không có nhiều thời gian.”
Thấy mọi người tỏ vẻ tiếc nuối, MC liền hỏi:
“Nhưng mà ngẫu nhiên biểu diễn một bài thì có thể chứ?”
“Có thể ạ.”
………………………………………………
Ý thức của chị mười bảy với chị T. như quả quýt vậy! Tui tức mà tui không thể viết được chữ nào á.