Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì để tiện công tác, chủ tịch Tuyền mua nhà ở ngay mặt phố, không xa dưới lầu chính là khu phố mua bán phồn hoa.
Chiếc xe đa năng xen lẫn trong một đám ô tô bình thường, đang trên đường lớn chạy về thủ đô, ngoại trừ vẻ ngoài có chút xa hoa, đơn giản thì không chút bắt mắt.
Bên trong xe, lão Đổng sự trưởng Lục ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần. Ở ghế trước, tài xế im lặng lái xe. Trên ghế phụ lái, thư ký ngồi ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu liếc mắt xem trạng thái của Đổng sự trưởng một cái.
Từ nửa năm trước, vào một đêm trước lễ mừng năm mới đột nhiên nhận được tin dữ của cả nhà chủ tịch Lục, tình trạng sức khỏe của Đổng sự trưởng Lục vẫn luôn không được tốt.
Bác sỹ tư nhân đã sớm nhắc nhở sức khỏe của Đổng sự trưởng Lục cần tĩnh dưỡng, không thể lại lao lực, lo lắng.
Vốn không phải bệnh nặng gì, cũng không phải là việc lớn, tuổi tác của Đổng sự trưởng đã cao, quả thật đã tới thời điểm lui về nghỉ ngơi.
Chủ tịch Lục đi theo dưới tay Đổng sự trưởng học tập nhiều năm, sớm đã có năng lực một mình đảm đương một phía, bởi vậy Đổng sự trưởng liền thuận thế làm tốt việc chuẩn bị lui về hậu phương.
Thậm chí cũng đã nói rõ cùng chủ tịch Lục, trong cuộc họp hội đồng quản trị cuối năm bọn họ sẽ công bố tin tức này.
Đáng tiếc biến cố tới quá nhanh.
Lục Thị lập nghiệp ở nước ngoài, truyền lại đến nay đã gần hai trăm năm, sau khi trong nước thay đổi chính sách, Đổng sự trưởng có ý định khai thác thị trường trong nước nên mấy năm nay đa phần thời gian làm việc ở trong nước.
Chủ tịch Lục do một tay Đổng sự trưởng dạy bảo ra, sau khi có năng lực thay thế vẫn luôn ở tổng bộ nước ngoài, ngày tết mới mang theo vợ con về nước đoàn tụ.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ai có thể nghĩ đến nửa năm trước vào đêm trước ngày chuyển giao quyền lực lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lúc một nhà ba người chủ tịch Lục xuống máy bay, ngồi xe về nhà thì cảy ra tai nạn giao thông, hơn ba mươi chiếc xe va chạm liên hoàn trên cầu vượt sông. Vị trí cả nhà chủ tịch Lục lúc ấy ở bên mép cầu, sau khi bị va chạm, chiếc xe ngay lập tức liền rơi xuống sông.
Tin tức còn là do anh truyền đạt đến tai Đổng sự trưởng, anh thấy rất rõ, sau khi Đổng sự trưởng nghe xong lập tức mặt không còn chút máu, tay đều run rẩy, lại vẫn cố gắng chống đỡ, dặn dò kỹ công việc sau đó.
Phong tỏa tin tức, liên hệ đội ngũ tốt nhất tiến hành trục vớt, đồng thời điều tra rõ đằng sau tai nạn giao thông có ẩn tình hay không.
Đêm trước ngày chuyển giao quyền lực xảy ra việc ngoài ý muốn, quả thật quá trùng hợp rồi.
Quá trình trục vớt tiến hành rất thuận lợi, không chỉ có đội ngũ trục vớt cá nhân bọn họ thuê tới, bên phía chính phủ cũng coi trọng sức ảnh hưởng của Lục Thị mà nhanh chóng sắp xếp nhân thủ.
Lúc chiếc xe rơi xuống sông được vớt lên đã là chạng vạng cùng ngày, Đổng sự trưởng chính là lẳng lặng ngồi chờ ở trong văn phòng đến chạng vạng, cái gì cũng không làm, chỉ chờ một tin tức.
Một nhà ba người của chủ tịch Lục cùng với tài xế, bốn người, lúc tai nạn giao thông xảy ra liền chết ngay tại chỗ.
Nguyên nhân tai nạn giao thông hai ngày sau cũng đã được đưa đến trước mặt Đổng sự trưởng, không có ai can thiệp, tai nạn giao thông liên hoàn chỉ do ngoài ý muốn, cho dù có điều tra thêm một vài thứ cũng là kết quả tương tự.
Tự sau lúc đó, sức khỏa của Đổng sự trưởng liền không còn tốt nữa.
Thư ký lại thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn ông cụ ở ghế sau, mái tóc của ông cụ gần như bạc trắng hoàn toàn, nửa năm trước vẫn chưa phải như vậy.
Bác sỹ dặn dò Đổng sự trưởng cần tĩnh dưỡng, không thể tiếp tục hao tổn tâm thần quá nhiều, nhưng nỗi đau mất đi người thân thuộc nhất đối với một ông lão nửa bước vào quan tài mà nói là đả kích quá lớn, không phải ai cũng có thể chịu được.
Hơn nữa, tin tức về cái chết của chủ tịch Lục không thể che giấu, lễ tang phải cử hành, chấn động của tin tức này đối với Lục Thị cũng cần phải đối phó.
Đổng sự trưởng không thể không phí công cố sức a.
"Tu~ tu~"
Di động tu tu rung lên, thư ký vội vàng thu lại tâm thần nhận điện thoại, sau khi nghe được người ở bên kia di động nói xong, chân mày không tự giác mà nhăn lại.
"Chuyện gì." Người ở ghế sau giọng nói già nua hỏi, đôi mắt vẫn đang nhắm.
Thư ký lập tức bộ hạ mi rũ mắt, hơi hơi nghiêng đầu, trả lời theo sự thật: "Phó chủ tịch Lục đã đến công ty."
Ông cụ mở đôi mắt đục ngầu ra: "Nó đã làm cái gì."
Nếu như chỉ là tới công ty bình thường thì sẽ không có ai gọi điện thoại cho thư ký của ông, chỉ có thể là người em trai hay gây chuyện này của ông đã làm gì đó.
Thư ký ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Phó chủ tịch Lục đang cùng hội đồng quản trị nói chuyện về ghế chủ tịch điều hành để trống."
Sau khi ông cụ nghe xong, trên mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì, qua một lúc, hai mắt lại nhắm lại, thản nhiên nói: "Đây là chờ không kịp rồi."
Thư ký không tiếp lời.
Phó chủ tịch Lục quả thật rất thiếu kiên nhẫn, nếu thật sự có bản lĩnh thì sẽ không đến mức thân là em trai của Đổng sự trưởng, đến nay vẫn chỉ là một phó chủ tịch phân bộ.
Nói là em trai, thật ra phó chủ tịch Lục so với chủ tịch Lục cùng lắm chỉ lớn hơn vài tuổi. Anh vẫn luôn đi theo bên cạnh Đổng sự trưởng, ít nhiều biết được nguyên nhân Đổng sự trưởng đè ép phó chủ tịch Lục.
Phó chủ tịch Lục này không có dã tâm, năng lực lại không theo kịp, liền thích làm mấy việc tâm tư xiên xẹo.
Những tâm tư xiên xẹo này chức vị thấp còn không có chuyện gì, một khi ngồi vào địa vị cao, ảnh hưởng sẽ là trí mạng.
Thư ký trong lòng không khỏi suy nghĩ tới chuyện trong nhà của nhà họ Lục, so với những gia tộc hào môn nhân khẩu khổng lồ khác, nhà họ Lục được cho là nhân khẩu rất thưa thớt, người có thể nói là có năng lực càng ít.
Phó chủ tịch Lục bên kia cũng không nhắc tới nữa, bản thân phó chủ tịch Lục năng lực không cao, mấy đứa con của ông ta lại càng bình thường, con cháu cùng lứa anh không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng nghe nói phụ nữ trưởng bối của nhà vợ bé rất cưng chiều con trai.
Duy nhất có thể chọn ra người có năng lực cũng chỉ có một nhánh này của Đổng sự trưởng.
Thiên phú của chủ tịch Lục so ra không bằng Đổng sự trưởng, nhưng làm người thừa kế thì có đủ tư cách, đủ để gìn giữ cái đã có, tiểu thiếu gia đời thứ ba tư chất thông minh, chỉ cần không trưởng thành lệch lạc, có thể thấy bản lĩnh về sau cũng sẽ không kém.
Nhưng mà người thừa kế liên tiếp hai đời đều bị một vụ tai nạn giao thông mà mất đi, một nhánh này của Đổng sự trưởng liền chỉ còn lại đơn độc một mình ông, chẳng trách phó chủ tịch Lục phải gấp gáp.
Không chỉ phó chủ tịch Lục gấp gáp, chỉ sợ rất nhiều người trong hội đồng quản trị cũng sốt ruột rồi đi.
Xe rất nhanh đã chạy đến dưới lầu của tổng bộ công ty ở trong nước, thư ký xuống xe, sốc dậy tinh thần, cùng chủ tịch đi vào công ty, đi thang máy đến phòng họp trên tầng cao nhất.
Hội nghị đoạn đoạn tục tục đến trước giờ cơm trưa mới kết thúc, lúc những người tham gia hội nghị đi ra từ trong phòng họp phần lớn sắc mặt đều không tốt lắm, trong đó phó chủ tịch Lục là đặc biệt rõ ràng.
"Con trai, cháu trai đều đã chết sạch rồi còn sống chết nắm quyền lực không buông......"
Người nói những lời này là ai, mọi người nghe thấy trong lòng biết rõ, nhưng không ai dám phụ họa lời y nói.
"Phó chủ tịch Lục chú ý lời nói." Thư ký Khương lạnh mặt, chờ người đi khá xa rồi mới trở về giúp Đổng sự trưởng Lục trở về phòng làm việc dưới lầu.
Trong văn phòng từ sớm đã có cơm trưa do người giúp việc trong nhà họ Lục chuẩn bị tỉ mỉ đưa tới, thư ký Khương nhìn thấy Đổng sự trưởng không bị cuộc họp ảnh hưởng, ăn uống bình thường, lúc này mới rời đi, dự định giải quyết vấn đề cơm trưa chính mình.
Dưới lầu chính là căn tin công ty, lúc này là giờ nghỉ trưa, trong căn tin rất náo nhiệt.
Thư ký Khương ở trước một cửa sổ lấy đồ ăn nhìn thấy hai trợ lý thư ký của mình, vừa lúc chỗ cửa sổ kia không có ai, anh liền đi qua xếp hạng phía sau trợ lý.
Hai nữ trợ lý cơ bản không biết phía sau có người đến, đang chụm đầu xem di động.
"Oa, hai người bọn họ rất thật nha, vậy mà còn cùng nhau đi dạo phố!" Một trợ lý che miệng nhỏ giọng kêu gào.
"Cùng nhau ăn quà vặt!" Đồng nghiệp cũng có chút hưng phấn, một bên lại lo lắng, "Bọn họ cũng không che đậy ngụy trang một chút sao, để bị chụp đăng lên trên mạng rồi, thật sự là làm cho người ta đau lòng!"
"Hì hì, tôi trái lại cảm thấy bọn họ chắc chắn là đã nghĩ tới," Trở lý mở miệng trước nói, "Cậu nghĩ lại xem, 《Lạc Lối》 là do Song Mộc đầu tư, Lục Thừa Tập lại là nghệ sỹ của Song Mộc, Chủ tịch Lâm đi tham ban thuận tiện gặp nghệ sỹ nhà mình một chút không phải rất bình thường sao?"
Đồng nghiệp nhanh chóng 'get' được ý của cô, tiếp lời: "Trước đó vẫn không bị chụp được!"
Sau đó hai người nhìn nhau cười: "Hì hì hì hì."
Đúng vậy, trước đó không có tài liệu không phải là vì CP các cô ghép là giả, mà là bởi vì công tác giữ bí mật của CP làm quá tốt!
Lần này có tài liệu lại là vì CP suy nghĩ đắn đo trước sau cho rằng sẽ không tạo thành ảnh hưởng, không thể khống chế muốn phô bày ân ái!
Một câu tổng kết, Lục Lâm SZD!
Không thể không nói ở mức độ nào đó mà nói, hai người đã đoán trúng một phần.
Thư ký Khương thề, anh không phải cố ý nghe lén hai người nói chuyện, thật sự là vị trí anh đứng, muốn không nghe cũng không được. Anh cũng không phải cố ý nhìn lén di động của trợ lý, ai bảo chiều cao anh coi như không tệ?
Hơi rũ tầm mắt xuống liền lướt qua bả vai trợ lý, chú ý tới màn hình di động bật sáng, lập tức ánh mắt chăm chú.
"...... Di động, đưa cho tôi một chút." Ánh mắt không hề chớp dừng ở trên mặt một người con trai trong đó, thư ký Khương trầm giọng, nói.
......
Ở tỉnh Vân cách ngoài ngàn dặm, Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập ở bên ngoài dùng cơm trưa xong liền trở về khách sạn.
Hai người ở cửa khách sạn gặp đạo diễn Thường.
Đạo diễn Thường vốn đang cầm di động xem, nhìn thấy bọn họ lập tức cười ha ha, giơ di động, nói: "Chủ tịch Lâm, độ 'hot' của cậu và Tiểu Lục thật là không tệ, nhìn xem, lúc này mới được bao lâu, ảnh chụp hai ngươi đi dạo phố liền lên trang đầu tìm kiếm rồi."
Chu Miểu đi xuống liền nghe thấy những lời này quả thật là điếng hồn, thầm nghĩ, đạo diễn Thường, ngài đến cùng có biết hai người này là quan hệ gì hay không a, còn dám để bọn họ quang minh chính đại đi ra ngoài tác nghiệp!
Đúng vậy, Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập không ngụy trang đi ra ngoài thật ra là chủ ý của đạo diễn Thường.
Lúc đó hai người ở trong phòng đùa giỡn một hồi, xong việc, Lâm Lạc Đinh nghe nhân loại ôm hắn đọc thơ xong, lúc nói chuyện phiếm thì nghe nhân loại nói tới địa phương có rất nhiều quà vặt đặc sắc, liền có chút tham ăn.
Hắn muốn nếm thử một chút quà vặt mà nhân loại nói là không tệ là hương vị gì.
Lục Thừa Tập trên những việc này vẫn luôn là để mặc hắn, vì thế hai người sửa soạn đơn giản liền ra ngoài, cũng là ở cửa đụng phải đạo diễn Thường.
Nửa ngày nghỉ phép này, đạo diễn Thường liền giống như cắm rễ ở trên sô pha ở cửa khách sạn, đang cầm di động ngồi ở đó xem, thuận tiện nhìn nhóm diễn viên và nhân viên công tác ra ra vào vào khách sạn.
Khách sạn này đều đã được đoàn làm phim 《Lạc Lối》 bao trọn, ông ta muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, mãi đến khi nhìn thấy Lục Thừa Tập, đạo diễn Thường mới sốc dậy tinh thần.
Nửa năm này, ống kính của đạo diễn Thường gần như đều ở trên người Lục Thừa Tập, thân hình của Lục Thừa Tập ông ta không thể quen thuộc hơn, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.
Thân phận của Lâm Lạc Đinh làm cho Thường Nhạc chần chừ thật lâu, chờ đến lúc chú ý tới ánh mắt của nhân vật nam chính nhà ông nhìn về phía người bên cạnh, ông ta còn có gì không rõ?
Vừa lúc gần đó không có ai, ông ta đứng dậy đi về phía hai người, trực tiếp mở miệng nói: "Xem ra là linh cảm của Tiểu Lục chúng ta đã đến rồi?"
Nghe thấy những lời này, Lâm Lạc Đinh đầu tiên là nhìn nhìn Thường Nhạc, tiếp theo lại quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh.
Lục Thừa Tập hiếm khi không thể giải thích, gọi Thường Nhạc một tiếng: "Đạo diễn Thường."
Thấy cậu không có ý định nói nhiều, Thường Nhạc liền hiểu, cười chuyển chủ đề.
Chuyện này nhớ tới ông vẫn có chút dở khóc dở cười, lúc trước thử vai ở trong quán trà, Lục Thừa Tập biểu hiện rất tốt, tâm tình của Trần Tịch thật sự là nghiền ngẫm rất thấu suốt.
Kết quả tới lúc thật sự quay chụp lại là làm thế nào cũng thiếu một chút hương vị, rõ ràng đã nhìn thấy thứ tốt hơn, chút trình độ này Thường Nhạc không hài lòng a! Sau đó NG một lúc lâu mới biết được là thiếu đi cái gì.
NG: Not Good, cảnh diễn không đạt
Là người diễn chung.
Lúc đó người diễn chung chính là Lâm Lạc Đinh, hiện giờ là một diễn viên khác.
Thường Nhạc không có cách nào, vì để hiệu quả quay chụp tốt hơn đành phải xuống dưới nhắc nhở Lục Thừa Tập: "Cậu lúc đó nghĩ tới là ai, bây giờ vẫn nghĩ tới người đó là được."
Lục Thừa Tập sau khi nghe xong thì biểu hiện tốt hơn một chút, nhưng sức kéo vẫn là so ra kém cảm giác ngày hôm đó, điểm này Thường Nhạc liền chỉ có thể tiếc nuối, cũng không thể gọi Chủ tịch Lâm tới làm thế thân cho một diễn viên nhỏ.
Chuyện lộ mặt ra ngoài một chuyến kia chính là "tác nghiệp" mà đạo diễn Thường đề ra.
Ý tứ của ông ta chính là 《Lạc Lối》 ông đã sắp quay xong rồi, cũng nên làm tuyên truyền, điểm đột phá này dĩ nhiên là ra tay từ trên danh sách diễn viên.
Phải biết rằng danh sách tuyển vai của 《Lạc Lối》 đến nay vẫn chưa công bố.
"Vừa lúc hai người muốn đi ra ngoài, trực tiếp để cho người ta chụp một ít ảnh chụp là được rồi, chờ độ 'hot' tăng lên," cũng chính là chờ lúc nhóm fans nghi hoặc hai người này vì sau cùng xuất hiện, "Lại thả ra tin tức Tiểu Lục quay phim ở trong đoàn làm phim."
Thường Nhạc tính toán rất tốt, cứ như vậy thì sự chú ý dĩ nhiên liền cứ thế mà dừng ở trên người Lục Thừa Tập thân là diễn viên.
Lục Thừa Tập kinh nghiệm còn ít, đảm nhiệm nhân vật chính của 《Lạc Lối》, có nghi ngờ là bình thường, ông ta không lo lắng những cái này, chờ phim điện ảnh công chiếu, người nghi ngờ tự nhiên sẽ hiểu được vì sao ông ta lựa chọn Lục Thừa Tập.
Lục Thừa Tập còn chưa nói gì, Lâm Lạc Đinh đã nhíu mày trước: "Có thể ảnh hưởng đến hình tượng của Lục Thừa Tập hay không?"
Nghe vậy Thường Nhạc cười nhìn Lục Thừa Tập một cái, xem ra tên nhóc này cũng không phải nóng đầu nha, ngay sau đó đáp lại: "Có một số việc che giấu, kềm kẹp lại không tốt bằng thật thật giả giả."
"Không bao lâu nữa tin tức cậu ấy tham gia diễn xuất trong 《Lạc Lối》 tuôn ra, mọi người tự mình sẽ tìm cớ cho hai ngươi."
Lục Thừa Tập trấn an mà xoa bóp lòng bàn tay Lâm Lạc Đinh, nói với đạo diễn Thường: "Chuyện này tôi phải nói trước với anh Thủy một tiếng."
Chu Miểu ngồi ở trong phòng, việc từ trên trời rơi xuống.
Đạo diễn Thường bảo Thừa Tập phối hợp làm tuyên truyền? Được nha, không thành vấn đề.
Thừa Tập và Chủ tịch Lâm cùng nhau tuyên truyền?
Chủ tịch Lâm đến tỉnh Vân này lúc nào?!
Lời tác giả: