Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đổng sự trưởng Lục tốt xấu gì cũng đã quản lý Lục Thị nhiều năm, không phải kẻ ngốc.
Ông biết việc cần kíp hiện nay là thuyết phục Lục Thừa Tập trở về nhà họ Lục, những việc còn lại hoàn toàn có thể về sau lại nói, chính là đối với quan hệ giữa Lục Thừa Tập và Lâm Lạc Đinh chỉ đành chưa đề cập tới.
Một mặt khác chính là, ông đối với quan hệ thật sự của hai người vẫn còn tồn tại một chút nghi ngờ, chưa nghĩ ra mở miệng như thế nào.
Phòng uống trà hoàn cảnh thanh tĩnh có hương trà lượn lờ, khí lạnh do máy điều hòa tạo ra lấp đầy cả không gian. Đổng sự trưởng Lục mặc một bộ trang phục thoải mái, ông không mặc đồ vest thoạt nhìn chỉ là một ông cụ có chút nghiêm túc.
Ông nói: "Cháu không cần trả lời ta ngay bây giờ."
Lục Thừa Tập ngồi ở đối diện với ông, gương mặt anh tuấn, tầm mắt hơi rũ xuống, ngoại trừ lúc ban đầu nghe thấy tình huống gia đình cha đẻ có chút kinh ngạc, ngoài ra vẫn luôn biểu hiện ra vô cùng im lặng.
Đổng sự trưởng Lục xem thế này là chững chạc, trong lòng gật đầu hài lòng, ngoài miệng lại nói: "Ta đã tới gặp mẹ của cháu trước, quyết định như thế nào có lẽ cháu có thể nghe ý kiến của mẹ cháu một chút."
Nói xong chống vịn gậy chống ở bên cạnh bàn đứng dậy.
Lục Thừa Tập lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông, sau khi đứng dậy, môi khẽ động, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, nói: "Tôi đỡ ngài đi ra ngoài."
Cho dù nói như thế nào thì đối phương cũng là ông cụ đã có tuổi.
Đỡ người đi tới cửa, sau khi cửa mở, thư ký Khương lập tức nhận lấy việc dìu đỡ, nhỏ giọng hỏi: "Đổng sự trưởng Lục?"
"Trở về," Đổng sự trưởng Lục nói. Trước khi rời đi thì quay đầu lại, "Ba ngày sau gặp ở bệnh viện Giang Thị."
Thản nhiên dạ một tiếng, Lục Thừa Tập đi theo phía sau tiễn người xuống lầu, nhìn theo hai người ngồi xe rời đi.
Chờ sau khi xe chạy đi xa, Chu Miểu đi lên phía trước, nhìn theo phương hướng chiếc xe biến mất: "Chuyện trong nhà?" Nếu là chuyện công việc, trên cơ bản sẽ liên hệ với anh trước, đối phương không tìm anh, vậy chỉ có thể là chuyện trong nhà rồi.
Lục Thừa Tập từ trước đến nay tính tình hướng nội, hơn nữa hiện giờ còn đeo khẩu trang, Chu Miểu cơ bản không nhận ra được gì.
Lục Thừa Tập nhìn anh một cái.
Chu Miểu không hiểu: "Thế, thế nào?"
Thu lại ánh mắt, Lục Thừa Tập: "Ngày mai két thúc tiệc đóng máy em muốn trực tiếp trở về Chử Thị, phiền anh Thủy giúp em đặt vé máy bay."
Chử Thị, nhà Chủ tịch Lâm nha.
Chu Miểu: "...... Hiểu rồi." Tuy rằng vẫn chưa có dùng cơm chiều, có hơi đói, nhưng mà không cần đút anh ăn cơm chó.
Đối phương đã nói rõ ba ngày sau gặp ở bệnh viện Giang Thị, ý tứ chính là hy vọng cậu có thể trong vòng ngày suy nghĩ rõ ràng.
Nói thật ra, Lục Thừa Tập không để kỳ hạn này vào mắt, cho dù có quan hệ huyết thống, người lần đầu tiên gặp mặt lại có thể có bao nhiêu cân nặng?
Nhưng mà cậu cần nói chuyện với mẹ trước một chút. Trước đó cậu còn phải trấn an cho tốt đóa hoa hồng nhỏ tùy hứng trong nhà kia.
Lục Thừa Tập ngày hôm sau, sau khi tham gia xong tiệc đóng máy liền trong đêm chạy về Chử Thị, lúc về đến nhà cũng đã là nửa đêm, Lâm Lạc Đinh đang nằm ở trên giường lơ mơ ngủ.
Bị tiếng động bên ngoài đánh thức, Lâm Lạc Đinh ngủ không được liền dứt khoát đứng lên chờ cậu.
Hắn ôm ổ chăn lạnh lẽo, đơn độc một mình xuất thần ở trên sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất. Chàng trai đẩy cửa tiến vào, dưới ánh sáng rạng ngời có thể thấy nhìn thấy một vệt màu xanh nhàn nhạt.
"Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt?" Sau khi Lục Thừa Tập đến gần, Lâm Lạc Đinh khẽ vỗ về dưới mắt đối phương, hỏi.
Cũng đúng, cha đẻ là người thừa kế chắc như đinh đóng cột của Lục Thị, nửa năm trước còn cùng vợ con gặp tai nạn giao thông qua đời, tin tức lớn như vậy không phải việc trong lúc nhất thời có thể tiêu hóa được.
Lâm Lạc Đinh: "Đổng sự trưởng Lục muốn cậu nhận lại thân phận, trở về nhà họ Lục?"
Chen lên sô pha ôm cả người Lâm Lạc Đinh lẫn chăn vào trong lòng, Lục Thừa Tập: "Có ý tứ này."
Nói xong cảm thấy kỳ quái: "Ngài (em)...... không ngạc nhiên?"
Lâm Lạc Đinh: "Quả thật không ngạc nhiên gì."
Lục Thừa Tập nhất thời không nói gì, bàn tay ôm hắn siết chặt. Sao lại không kinh ngạc chứ, cậu hiện giờ vẫn còn cảm thấy không chân thật.
Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện cậu từng suy đoán thân phận cha của mình, người bình thường, gia đình bậc trung, giai cấp tư sản dân tộc, hoặc là con ông cháu cha trong nhà có chút tiền.
Duy nhất sẽ không liên hệ nó với Lục Thị cực giàu lại với nhau. Hoặc là không thể gọi là cực giàu, hẳn là hào môn căn cơ sâu dày.
Lục Thừa Tập có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Lạc Đinh, lại ngại vì bản thân cũng chưa hiểu rõ, không biết mở miệng như thế nào.
Lâm Lạc Đinh hiểu được tâm tình phức tạp của cậu lúc này, hỏi: "Cậu muốn quay về nhà họ Lục không?"
Chàng trai khẽ khựng lại: "Không muốn."
Cậu đã sống cuộc đời hai mươi mốt năm không có cha, lúc này cũng không cần có thêm một người cha. Hơn nữa đối phương cũng đã sớm có gia đình của chính mình, nghĩ đến cũng không thiếu một đứa con là cậu.
Nếu không phải có vụ tai nạn giao thông kia, vẫn có thể phát sinh chuyện ngày hôm qua?
Cái này không phải cực đoan, chỉ là tùy việc suy xét mà thôi, Đổng sự trưởng Lục muốn nhận cậu về cùng lắm là bởi vì thiếu người thừa kế.
Mà cậu đối với việc thừa kế Lục Thị không có hứng thú.
Nhưng Đổng sự trưởng Lục có một câu nói rất đúng, cậu hẳn là suy xét tới suy nghĩ của mẹ.
Lục Thừa Tập nhỏ giọng nói: "Ngày mai tôi tới bệnh viện gặp mẹ tôi, có thể sẽ ở lại thêm vài ngày, cùng Đổng sự trưởng Lục giáp mặt nói chuyện một lần."
Lâm Lạc Đinh nâng mắt nhìn cậu, sắc mặt chàng trai lúc này vẫn lặng yên bình tĩnh như cũ.
Lục Thừa Tập nói với hắn: "Mẹ tôi hẳn là có cùng suy nghĩ với tôi."
Không, mẹ cậu có thể sẽ càng hy vọng cậu trở về nhà họ Lục hơn.
Hắn chớp chớp mắt, không nói gì, Lục Thừa Tập liền cúi đầu hôn nhẹ mi mắt hắn: "Chờ tôi vài ngày, tôi xử lý xong chuyện này sẽ trở lại cùng ngài (em)."
"...... Tranh thủ mấy ngày này, ngài (em) có thể suy nghĩ trước xem mấy ngày nghỉ này muốn đi đâu chơi."
Lâm Lạc Đinh: "Mấy ngày?"
Lục Thừa Tập: "Nhiều nhất không quá một tuần."
"Vậy chính là ngày," Hắn xoay người lại vuốt ve sườn mặt lạnh lùng, anh tuấn của chàng trai, nguy hiểm nheo mắt lại, " ngày sau cho dù là kết quả gì cũng phải trở về gặp tôi."
Chàng trai cười nhẹ, bởi vì chuyện này, ủ đột đặt ở đáy lòng đều tan đi không ít, dỗ dành hắn nói: "Tôi nhớ kỹ, tôi là của ngài (em)."
Hai người ở trên sô pha trò chuyện một hồi liền trở lại trên giường nghỉ ngơi.
Điều Lâm Lạc Đinh không nói với Lục Thừa Tập chính là, hắn thật ra đã làm tốt chuẩn bị Lục Thừa Tập sẽ trở về nhà họ Lục.
Cho dù Lục Thừa Tập nói cậu không muốn trở về nhà họ Lục, cho dù Lục Thừa Tập nói mẹ Lục đại khái có cùng suy nghĩ với cậu, nhưng Lâm Lạc Đinh không quên đây là một quyển sách.
Đám người Phong Tiêu Tiêu còn đang duy trì nội dung cốt truyện, các cô chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp làm cho Lục Thừa Tập trở về nhà họ Lục, mà hắn tạm thời không có suy nghĩ phá hư đoạn nội dung cốt truyện này.
Phá hư cái này làm gì?
Duy trì nội dung cốt truyện chính là duy trì ổn định thế giới trong sách, chính là kéo dài thời gian dưỡng thương của nhân loại. Nhân loại trở về nhà họ Lục cũng vẫn là nhân loại của hắn, trong lòng Lâm Lạc Đinh biết rõ.
Tuy nói là như vậy, nhưng sau khi Lục Thừa Tập đi Giang Thị, hắn vẫn để ý một chút.
Hắn có thể dựa vào vị trí hơi thở mà phán đoán sau khi Lục Thừa Tập tới Giang Thị hẳn là trực tiếp tới bệnh viện gặp mẹ Lục, bọn họ gặp mặt sẽ nói cái gì đây?
Bệnh viện, phòng bệnh của mẹ Lục.
"Đổng sự trưởng Lục nói là thật sao, con và Lạc Đinh......" Ánh mắt mẹ Lục phức tạp, trong phức tạp còn mang theo vài phần lo lắng, "Con và Lạc Đinh không phải quan hệ yêu đương đơn thuần?"
Lục Thừa Tập hơi lộ ra kinh ngạc, ngẩng đầu, lập tức chân mày nhăn lại: "Ông ấy nói với mẹ như thế nào?"
Mẹ Lục: "Ông ấy nói hai người trong tình huống không có nền tảng tình cảm đã ở cùng với nhau, tiền nợ trong nhà là do Lâm Lạc Đinh trả, việc điều trị của mẹ cũng là do Lâm Lạc Đinh thu xếp......"
Thấy Lục Thừa Tập không có ý phản bác, trong lòng mẹ Lục trầm xuống: "Những cái này có phải là thật hay không?"
Lục Thừa Tập bình tĩnh thừa nhận: "Vâng ạ. Lúc trước con nói với mẹ những cái này là do công ty ứng ra trước, thật ra là Lạc Đinh chi ra."
Mẹ Lục: "Còn nữa không?"
Lục Thừa Tập bất đắc dĩ: "Đương nhiên còn." Cậu muốn cùng Lâm Lạc Đinh ở cùng một chỗ chắc chắn phải xử lý sạch sẽ những việc liên quan đến tiền tài này trước.
Mẹ Lục lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giống như ôm tâm lý may mắn, hỏi: "Hiện tại thì sao, hiện giờ là yêu đương đứng đắn đi?" Bà không phải loại người quá khắt khe kia, hai người con trai mới đầu gặp mặt không tính là tốt đẹp, nhưng chỉ cần hiện giờ sống tốt là được.
Nhưng mà Lục Thừa Tập đã định sẽ làm cho bà thất vọng.
"Vẫn chưa tính," Lục Thừa Tập nói, cậu quả thật vẫn chưa thật sự nói với Lâm Lạc Đinh việc thay đổi quan hệ, "Nhưng ngoại trừ con, em ấy không có khả năng cùng người thứ hai ở cùng một chỗ."
Chút tin tưởng này cậu vẫn có được.
"Con hồ đồ!" Mẹ Lục hiếm khi nghiêm giọng.
Lục Thừa Tập cho rằng mẹ Lục đây là không chấp nhận quan hệ của cậu và Lâm Lạc Đinh, ai ngờ mẹ Lục ngay sau đó liền nói: "Nếu đã biết Lạc Đinh chỉ muốn cùng con ở cùng một chỗ, sao còn không nhanh nhanh xác định quan hệ?!"
"Việc này đã bao lâu rồi? Đã hơn một năm rồi còn chưa thu phục được người ta, con có làm được hay không?"
Lục Thừa Tập: "...... Con nghĩ tạm thời chờ em ấy thông suốt."
Rõ ràng là thích lại không ý thức được, trước kia cậu cảm thấy không sao cả, chỉ cần hai người ở chung giống những người yêu nhau là được rồi, đến cùng là đã đánh giá cao chính mình.
Con người chính là như vậy, không chiếm được thì muốn, chiếm được rồi thì muốn càng nhiều hơn.
Mẹ Lục còn muốn tiếp tục mở miệng nói về đề tài này, Lục Thừa Tập thấy vậy: "Trước tiên nói về chuyện của Đổng sự trưởng Lục?"
"Khụ khụ," Mất tự nhiên ho khan hai tiếng, mẹ Lục trả lời rất nhanh, "Con muốn trở về thì trở về, không muốn trở về thì không trở về, không phải việc lớn gì."
Lục Thừa Tập: "?"
Lục Thừa Tập: "Mẹ lúc trước chia tay là...... ?"
Mẹ Lục dịu dàng cười cười: "Do mẹ đề xuất." Giống như biết cậu muốn hỏi cái gì, rất là thoải mái nói: "Làm con dâu nhà giàu và người thừa kế hào môn không giống nhau."
Người trước (làm dâu nhà giàu) là lo lắng phập phòng nâng niu người khác, người sau (người thừa kế nhà giàu) là người khác lo lắng phập phòng nâng niu bạn.
Thấy sắc mặt con trai không đúng, mẹ Lục nghi ngờ: "Thế nào, con cho rằng là cha của con chê bỏ điều kiện gia đình nhà mẹ đề nghị chia tay trước? Hay là sau khi Đổng sự trưởng Lục biết được chia rẻ uyên ương?"
Lục Thừa Tập: "...... Không có." Có nghĩ cũng không thể thừa nhận.
Mẹ Lục sao có thể nhìn không hiểu biểu tình nhỏ của cậu, lập tức nở nụ cười: "Đổng sự trưởng Lục là nhân vật lớn như vậy, làm gì có hơi sức để ý mẹ. Hơn nữa, nếu cha của con là người tham phú phụ bần (thích giàu, chê nghèo), lúc trước mẹ sẽ không cùng ông ấy ở cùng một chỗ rồi."
Hình dung tham phú phụ bần này dùng ở trên người người thừa kế Lục Thị năm đó có phải không thỏa đáng hay không?
"Đừng nghĩ quá nhiều, mẹ với cha con là chia tay trong hòa bình, không cần suy nghĩ về quan hệ của thế hệ bọn mẹ, muốn trở về hay không, bản thân con dựa vào yêu thích mà phán đoán là được rồi."
Lục Thừa Tập: "Con biết rồi."
Vẫn chưa đặt khách sạn trọ lại, bởi vậy sau khi nhận được thái độ rõ ràng này từ mẹ, cậu liền rời khỏi phòng bệnh trước, muốn làm xong thủ tục trọ lại rồi quay lại.
Rời khỏi phòng bệnh, đóng chặt cửa phòng, Lục Thừa Tập đột nhiên có cảm giác, quay đầu lại nhìn về phía chỗ nào đó trên hành lang.
Cách mấy phòng bệnh, bên ngoài hành lang, một người phụ nữa đứng dựa vào tường. Đối phương đầu đội nón che nắng rộng vành, một đầu tóc dài hơi uốn xoăn thả ở trước ngực, mắt to môi đỏ, bộ dáng rất là xinh đẹp.
Đối diện với ánh mắt của Lục Thừa Tập, cô ta nhếch môi cười.
Lời tác giả: Giai đoạn về cuối trạng thái không tốt, viết rất là khổ sở, quỳ xuống đất xin tha thứ _(:з" ∠)_ Chỉ còn mấy mươi ngàn chữ, trong tháng này chắc chắn sẽ kết thúc, các cục cưng có thể chờ kết thúc rồi lại xem.
(Câu cuối của tác giả cũng phần nào là lời mình muốn nói, truyện còn chương nữa là kết thúc rồi, mọi người góp ý xem tiếp theo nên làm bộ nào ạ?)