Cơm tối có cá, Tống Tử Trừng không thích cá, vừa nhìn cá đã thấy tanh chết rồi.
Cậu cúi đầu ngửi ngửi bát cơm, thơm thì thơm thật nhưng lại có cá mất tiêu.
Đào Tố Tố cầm bát ăn cơm, ngồi chồm hỗm trước mặt cậu, “Meo Mẻo Mèo Meo tại sao lại không muốn ăn? Chả lẽ bị bệnh ư?”
Bà cụ Đào nghe vậy, quay đầu lại, “Meo Mẻo Mèo Meo lại không ăn cơm à? Hai ngày trước vẫn bình thường cơ mà…”
Vì không muốn làm cho người già lo lắng, tại cậu cảm giác tội lỗi thế nào ý, đành phải cúi đầu ăn.
Nhìn cậu ăn, Đào Tố Tố vươn tay sờ sờ đầu cậu, “Meo Mẻo Mèo Meo ăn giỏi ghê, thưởng cho mày một miếng cá nè.” Nói xong gắp ngay một miếng cá to đùng đặt vào bát cậu.
Tống Tử Trừng khóc không ra nước mắt.
Cậu có thói quen như vậy đó, mặt thì ưng vậy thôi, chứ trong tâm chả muốn giống mèo thật mà đi liếm bát ăn sạch sành sanh, nhưng lại chẳng có thể cầm giấy ăn mà lau miệng. Cũng may hồi trước khoa tay múa chân một hồi lâu, bà cụ Đào cuối cùng cũng biết được là cậu muốn lau miệng. Vì vậy mỗi lần ăn xong, bà cụ sẽ giúp cậu lau khô miệng. Nhưng mà lúc ăn nó cứ dính dính ở miệng khó chịu thế nào ấy.
Mèo cũng phải có lúc thôi chứ.
Làm mèo thì phải ăn cá, nhưng cậu thì không, hơn nữa không phải muốn cậu ăn gì thì cậu sẽ ăn đó.
Làm mèo thì không phải lúc nào cũng vật người ra tắm được, nhưng cậu là một người thích sạch sẽ, mỗi ngày phải tắm một lần.
Làm mèo thì phải bị sờ tới sờ lui, nhưng cậu lại không thích bị vuốt ve sờ mó.
Làm mèo… làm mèo còn hay bị bắt nạt nữa chứ, nhất là chó á!
Tống Tử Trừng ủy khuất chẹp chẹp lưỡi, cuộc sống yên bình của mèo như cái cục kít.
Cách cậu không xa là con chó đang ưu nhã gặm xương bò, cơm ăn xong rồi, đầu khớp xương cũng xực thật nhanh, ăn hết sạch thịt, nhằn kĩ đến nỗi còn in hằn vết răng lên cục xương, sau đó phe phẩy đuôi đi vào nhà vệ sinh.
Cậu biết, chó ăn cơm xong cũng súc miệng. Chó cũng rất sạch sẽ đấy chứ nhể.
Trong lòng thở dài, Tống Tử Trừng tiếp tục ăn cơm cá, chỉ là cá có xương, cậu đã thử nhằn ra rồi nhưng lại không được, cũng chẳng thể nuốt hết xuống.
Chó hầu như toàn nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, nằm thì cứ im như chết rồi, chán chết đi được.
Ăn cơm xong, chó nằm như chết, Tống Tử Trừng thấy không ai nói gì, đành bò lên sô pha đi tìm điều khiển TV.
Hừm, nếu một con mèo mà biết dùng điều khiển ti vi thành thạo thì chắc kinh dị lắm, cậu suy nghĩ một chút, sau đó dùng chân mèo đạp đạp lên cái điều khiển từ xa.
Bấm này bấm này bấm này~
TV mở lên rồi, mở tiếng to được nè, kênh chuyển được nè, ôi bấm mệt quá đi…
Nghe được tiếng TV mở, ba bà cháu họ Đào quay đầu lại, thấy Tống Tử Trừng đang bấm bấm cực kì sung sướng, bấm một hồi sau đó nằm vật ra trên sô pha, chắc là mệt rồi đây.
Đào Tố Tố lo lắng hỏi: “Meo Mẻo Mèo Meo bị đau bao tử à?”
Đào Vũ suy nghĩ một chút, trả lời chắc nịch: “Chắc không phải đâu.”
“Nếu nó bị đau bao tử thì làm sao bây giờ?”
“Mổ bụng lấy bao tử ra chứ sao.”
“…” Đào Vũ bó tay nhìn bà cụ Đào xin trợ giúp.
Bà cụ Đào xoa đầu Đào Tố Tố, “Tố Tố nè, lấy bao tử của Meo Mẻo Mèo Meo ra thì Meo Mẻo Mèo Meo sẽ ngủm đấy, không được làm vậy đâu.”
“Thì chả phải sau đó mình may bụng lại cho mèo còn gì.”
“Ặc…. Thôi nào…”
Đào Vũ nói thầm: “Con điên này, Meo Mẻo Mèo Meo chết xừ nó mất.”
Tống Tử Trừng nghe xong, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, cậu ban đầu chỉ muốn xem ti vi, đổi kênh thôi mà, mấy con nhỏ này có cần nói chuyện ghê đến vậy không, bây giờ cậu chỉ có đổi kênh thôi mà đâu đâu cũng thấy máu.
Sờ sờ cái bụng mềm mềm, Tống Tử Trừng nuốt nước bọt cái ực, cẩn thận nhảy xuống ghế sô pha, chạy đến toilet.
Tí nữa thì tè ra quần mất! May mà cậu nhịn lại được…
Cánh cửa toilet tự nhiên đóng sầm ngay trước mắt, cậu lấy móng vuốn khều khều, cố gắng tách ra một cái khe cửa nho nhỏ, vừa nhìn thấy bên trong thì 囧.
Chó không biết từ lúc nào cũng đã chui vào WC, hai chân trước đặt lên bồn đựng nước của bồn cầu, hai chân sau khom khom đặt trên vành cầu.
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác kỳ quái, còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy chó thản nhiên nói: “Đi ra ngoái giữ cửa đi.”
Tống Tử Trừng rụt cổ, nghe lời mà đóng cửa lại.
Cậu có phải kẻ biến thái cuồng đâu, có phải có thói quen thích nhìn vào WC xong rồi cười biến thái đâu.
Cậu có một loại dự cảm không tốt lắm, chắc chắn cậu sẽ bị trả thù cho coi.
Tống Tử Trừng mặt mày xám ngoét ngồi xổm trước WC chờ chó ra, chả biết cố tình hay vô ý mà chó ngồi trong trỏng lâu khủng khiếp luôn mà chưa thấy ra.
Tống Tử Trừng nhịn đã không nổi nữa, gõ gõ cánh cửa: “Ngồi lâu quá coi chừng bị ~ trĩ ~ đó nha!”
“Rầm”——-
Nghe được tiếng nước xả, Tống Tử Trừng rất vui vẻ, còn chưa kịp nói tiếng nào, đã bị một người ôm lấy.
Đào Vũ và Tống Tử Trừng bốn mắt nhìn nhau, rồi Đào Vũ ngoái lại phía sau la lớn: “Bà nội, cháu tìm thấy được Meo Mẻo Mèo Meo rồi, nó đang ngồi chồm hỗm ở WC nè!”
Tiếng bà cụ Đào từ nhà bếp vang lên, lúc rõ lúc không, “Này, thế thì bỏ Meo Mẻo Mèo Meo xuống đi, nó đang muốn đi WC đấy.”
Đào Vũ không tin, “Nó mà biết đi WC cơ á?”
“Tất nhiên, Meo Mẻo Mèo Meo rất thông minh đấy.”
Đào Vũ nửa ngờ nửa tin bỏ Tống Tử Trừng xuống, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu cậu, “Meo Mẻo Mèo Meo đi WC xong thì chúng ta đi chơi nha.”
Tống Tử Trừng ngạo kiều xoay người, quay mông vào mặt Đào Vũ. Nội tâm đang chảy cả ngàn lít nước mắt.
Đi WC xong, Tống Tử Trừng bị hai chị em tóm đi ngay.
Cậu cảm thấy thời gian thật dài không có kết thúc. Lần đậu tiên cậu ghét nghỉ hè đến như vậy.
Ờ, vậy mà giờ cậu cực kì bình tĩnh nằm trên đùi hai chị em, cam chịu bị bắt nạt các loại.
Trước giờ cơm tối đã bị lăn qua lăn lại, sau khi ăn cơm lại bị dùng kẹp tóc, tóc giả các kiểu linh tinh.
Tống Tử Trừng chưa từng bị em gái gắn ba cái thứ gì đó lên người.
— Ối chà, các cục cưng xem tôi có đẹp không này? Tống Tử Trừng mặt đơ nhìn tóc giả vàng rực rỡ xoăn tít.
Chó lẳng lặng nhìn cậu một lắn, lấy tay chọc chọc, Tống Tử Trừng không hề hay biết bị giật mình ngã lăn quay.
Cậu đã quen chó hay làm cậu như thế, chả buồn tạc mao nữa, mà nằm thẳng cẳng luôn.
“Vì sao các con mèo khác không có tròn như cậu?”
Giọng chó lúc nào cũng vậy, ngang phè phè không hề lên xuống, câu hỏi mà cứ nghe như câu khẳng định. Con ngươi đen huyền bị bộ trang phục kinh khủng làm giảm đi độ sáng bóng, chó đếm thầm , , .
Tống Tử Trừng không làm chó ta thất vọng, vừa đếm đến cậu đã nhảy dựng lên, bật ra móng vuốt nho nhỏ mà bén nhọn “Anh mới béo! Đồ chó siêu béo! Đứng lên cân đi, xem ai béo hơn ai!”
Chó chả nói tiếng nào, chỉ đứng lên, đi vòng qua sau lưng cậu, cũng chả biết là vô tình hay cố ý mà đạp vào đuôi cậu một cái.
“Phắc! Chó chết!!! Anh không đạp đuôi tôi thì sẽ chết sao sẽ chết sao!!!”
Cái đuôi là tử huyệt của Tống Tử Trừng, cậu sắp tạc mao đến nơi rồi đây.
Chó cứ đạp đuôi không biết mệt.
Mèo ta trợn to đôi mắt màu xanh biếc, nhìn thao láo, ôm đuôi, giơ móng vuốt, vì đuôi bị đạp mà lửa giận ngút trời. Tất nhiên là chả có uy hiếp gì đối với chó ta, mèo cứ hoa tay múa chân làm chó cứ thấy buồn cười thế nào, theo thói quen nhìn thế nào cũng thấy vui.
“Tất nhiên là không”. Chó trả lời, “Tại tôi thấy khó chịu thôi.”
“Anh…”
“Chừng nào cậu to bằng tôi thì hãy so đo, giờ thì chỉ be bé tròn tròn thôi.”
“Đệt! Anh thì to chắc?
Chó yên lặng nhìn hắn, đột nhiên nghiêm túc trả lời “Ừ, tôi rất to đó.”
“Thèm vào! Anh là cái đồ…”
Chữ “rắm thối” còn chưa kịp bật ra, một người đàn ông như Tống Tử Trừng mơ hồ nhận ra cái câu hỏi của mình trước đó có mang hàm nghĩa gì đó không đúng lắm, nghĩ nghĩ cảm thấy không thốt nên được lời, ờ, tại sao con chó nó lại biết về điều này nhỉ? Chắc là cái con chiêm chiếp của nó cũng không lớn lắm đâu nhỉ… Nhưng mà dù sao thì đâu có lớn bằng của một người đàn ông đâu ha.
Dưng mà có phải chó nó đang nói về điều này không nhỉ? Tống Tử Trừng nghĩ, nếu như cậu bảo chó ta cho xem con chiêm chiếp, xem tí thôi, thì có bị nó cấm ăn không nhể?
“Không đâu”. Chó phức tạp nhìn cậu một cái, “Tôi đang biết cậu nghĩ gì mà, vì hành động lưu manh này, tôi yêu cầu cậu phải chịu trách nhiệm.
Tống Tử Trừng hơi quê quê, trong lòng mới nghĩ thế thôi mà cái con chó kia đã đòi “chịu trách nhiệm”, “Ai muốn chịu trách nhiệm với anh! Đờ mờ, đờ mờ!”
“Vượt qua ranh giới chủng tộc lại còn vượt qua ranh giới cha con mà quyến luyến nhau? Khẩu vị của con thật mạnh nha.”
Khẩu vị mạnh cái em gái anh á!
Tống Tử Trừng tạc mao một hồi rồi lại bình tĩnh, mỉm cười: “Vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi, con chiêm chiếp của anh có to không?
Có ai nói với bạn khi mèo mỉm cười thì rất khủng khiếp chưa?
Chó nhìn khinh bỉ, chả cần nói cũng biết.
“Đừng có nói với tôi là của anh to lắm nhá?”
Chó bình tĩnh nhìn lại: “Có người thì dài, có người thì tròn, mà tròn là trứng.”
Tống Tử Trừng cắn răng: “Có ba quả trứng cũng chả sao! Đừng có nói nhảm nữa!”
Chó nói: “Nhiều trứng thì phải cẩn thận hơn nhiều so với người bình thường, có cái gì tốt chứ hả?”
Tống Tử Trừng cười khẩy: “Anh thì biết gì, chỉ cần là đàn ông thì sẽ yêu trứng mà.”
“Dưng mà từ đau thì lại thành đau , mà suốt ngày đau nhức ốm yếu thì làm gì ra dáng trang nam nhi? Thân thanh niên mà cứ tự ngược mình.”
Tống Tử Trừng hít sâu vài cái: “Dám trêu chọc tôi! Có đúng hay không hả con chó kia!”
Nếu như chó ta dám bảo đúng thì cậu sẵn sàng bật móng ngay… Đệt, cái mặt thấy ghét. Cậu muốn thẳng thắn… thẳng thắn đâm con chó liền ngay luôn và lập tức.
Chó trầm mặc nhìn cậu: “Đoán đi?”
Tống Tử Trừng rốt cuộc nổi giận: “Đoán cái em gái anh, đoán đoán đoán hoài! Đờ mờ ông đây thật muốn bóp chết anh a a a a!!!!
Trong thân thể con chó kia là một linh hồn của con người, anh bình tĩnh nhìn Tống Tử Trừng đang phát hỏa: “Con trai à, ngày hôm nay con bị đau trứng có phải không?”
- :- Hết chương -:-