Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân

chương 18: thêm một em trai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cũng khỏe, cám ơn bá mẫu quan tâm.”

“Đúng rồi, năm đó sao nhà cậu lại vội vã chuyển đi, mới vừa cùng nhà cậu làm quen đã chuyển đi rồi.”

“Là vì cha mẹ con ly hôn.” Tiêu Đế Chi trầm tĩnh trả lời.

Tô mẹ theo bản năng người mẹ cảm khái: “Cha mẹ ly hôn, tổn thương nhất là người con, nhà ta ngay sát vách nhà cậu cũng thường thường nghe thấy ba mẹ cậu cãi vã, khi đó con mới học trung học đi, học nghiệp được ảnh hưởng à? Ta còn nhớ khi đó thành tích của con còn tốt hơn Vũ Trạch.”

“Từ nhỏ ở trong sự cãi vã của họ lớn lên, đã quen, bọn họ ly hôn trái lại như giải thoát, sau khi trưởng thành con tự ra ở riêng.” Tiêu Đế Chi không để ý lắm, giống như đang nói người khác.

Tô mẹ nghe xong là thật tâm đau lòng cho Tiêu Đế Chi, khi đó bà đặc biệt yêu thích đứa bé trầm mặc ít lời nhà hàng xóm kia, dáng vẻ tinh xảo gầy gò, nguyên nhân do trong nhà cha mẹ hay cãi vã tạo thành tính cách không thích cùng người giao lưu, toàn xa lánh mọi người, bây giờ nghe Tiêu Đế Chi nói hời hợt như thế, càng đau lòng hắn rất kiên cường, làm cha làm mẹ đại để chính là vậy đi, bảo vệ con mình, cũng không nhìn nổi con người khác bị làm khổ.

” Vậy cha mẹ cậu dạo này thế nào rồi?” Tô mẹ ôn hòa hỏi.

“Hai người kết hôn với người khác, rồi có gia đình.” Tiêu Đế Chi cười cười an ủi Tô mẹ không cần lo lắng cho mình.”Trước đây cha mẹ còn chưa ly hôn, cũng không náo nhiệt hữu ái như vầy, thường thường còn chưa ăn xong đã ầm ĩ lên, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tan rã trong không vui, ly hôn xong con liền ở riêng, ăn cơm một mình vẫn thấy vui hơn, cảm giác uất ức cũng đỡ hơn, cảm tạ bá phụ bá mẫu, còn có Vũ Trạch.” Nói xong liền cúi đầu không nói nữa.

Tô Vũ Trạch kinh ngạc đến ngây người, vốn cho rằng hắn kiêu ngạo cường thế như vậy nhất định là ngậm vững thìa vàng sinh ra, khi còn bé là hài tử được ba mẹ cưng chiều tùy hứng, cao trung thì mới xem thường y, với bất kỳ người nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, nguyên lai sự thật lại khác, nhìn Tiêu Đế Chi cúi đầu không nói lời nào, quả nhiên là bản năng đại nam tử, suy nghĩ muốn đem hắn ôm vào trong ngực an ủi, trong lòng nảy lên điểm điểm thương tiếc, nhu hòa nhìn Tiêu Đế Chi, không ngờ Tiêu Đế Chi chợt dùng góc độ chỉ y mới thấy đắc ý ngoắc ngoắc khóe miệng, làm sao? Nụ cười này thật có cảm giác âm mưu, cùng tình cảnh không hợp a, dụi mắt, lại tát tát mặt, không nhìn lầm a, vẫn là vẻ mặt này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Hài tử đáng thương, con hãy đem nơi này làm nhà mình, đem chúng ta thành người thân.” Tô ba lúc này đã đỏ cả vành mắt, Tô mẹ gật đầu liên tục biểu thị tán thành, kéo tay Tiêu Đế Chi qua nắm thật chặt.

“Vâng vâng, được ạ, cảm ơn bá phụ bá mẫu, từ nhỏ con không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, ba mẹ chỉ bận bịu công tác, ly hôn xong, ba ba cưới người khác, mụ mụ cũng gả cho người khác, con thì cái gì cũng không có, cuối cùng bọn họ lại có hài tử, con thì càng không có chỗ dung thân.” Nói xong, Tô mẹ nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Tiêu Đế Chi lập tức ôm lấy Tô ba Tô mẹ.

“Hài tử đáng thương, làm cha làm mẹ sao nỡ đối xử với con mình như vậy.”

“Không có chuyện gì, đều đã qua.”

Tình cảnh cảm động, Tô Vũ Trạch cũng quên vẻ mặt đắc ý kia của hắn, lòng thông cảm tràn lan rối tinh rối mù, bỗng nhiên, Tiêu Đế Chi lại từ sau lưng Tô mẹ ngẩng đầu lên, nhìn y tỏa ra một nụ cười thành công, tiếp theo lại ôm Tô ba Tô mẹ nói hết tuổi ấu thơ cô độc. A! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Tiêu Đế Chi nói dối, không giống a, vậy tại sao còn cười thành như vậy? Tô Vũ Trạch buồn phiền gãi đầu…

“Nếu con có hai người làm ba mẹ thì thật tốt rồi, rất ghen tỵ Vũ Trạch lại có ba mẹ ưu tú như vậy.” Tiêu Đế Chi đáng thương nói, trong đôi mắt lại lóe lên tia sáng kỳ dị, Tô Vũ Trạch càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.

Tô ba Tô mẹ nghe Tiêu Đế Chi nói như vậy, trong lòng rất cao hứng, vẫn chưa có người nào khen bọn họ ưu tú nha, tên tiểu tử Tô Vũ Trạch kia thật không lương tâm, không nói tới chuyện khen bọn họ, chỉ bồi tán gẫu thôi cũng đã ít ỏi.

Tô mẹ nghĩ tới điều gì đó lại hưng phấn đề nghị: “Nếu không, Đế Chi, con làm con nuôi chúng ta đi.” Có thể có một đứa con tuấn lãng lại có hiếu tâm, Tô mẹ ngẫm lại cảm thấy hạnh phúc kiêu ngạo vô cùng.

“Có thể không?” Trong mắt Tiêu Đế Chi có loại thỏa mãn khi thực hiện được.

“Đương nhiên có thể, ta cùng lão già đã ngóng trông có một đứa con trai như vậy, lão già, ông nói đúng hay không?”

Tô ba gật đầu liên tục, tâm tình kích động không thôi.

Mặt Tô Vũ Trạch đầy dấu chấm than, ta chẳng lẽ không phải con trai của hai người sao, hai người có ‘Tân hoan’ liền quên ‘Cựu yêu’, (TTTT).

“Vậy…cha nuôi, mẹ nuôi!” Tiêu Đế Chi gọi xong sau liền chuẩn bị quỳ xuống.

“Ai ai…ai” Tô mẹ Tô phụ miệng đầy đáp ứng, khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu vội vàng kéo Tiêu Đế Chi lên, “Vậy Vũ Trạch chính là anh con.” Quay đầu lại đem Tô Vũ Trạch đang sững sờ.”Vũ Trạch a, về sau Đế Vhi chính là em con, các con cố gắng ở chung đừng đánh nhau a.”

Cũng không phải trẻ con, làm sao biết đánh giá, lại còn muốn đánh nhau, ta đánh thắng được hắn sao.”Được, được.” Tô Vũ Trạch vội vã trả lời, tình tiết phát triển thật nhanh, không làm được tình nhân, dĩ nhiên thành huynh đệ.

“Anh ——” Tiêu Đế Chi một mặt thành khẩn tiếng gọi Tô Vũ Trạch.

Cả người Tô Vũ Trạch run lên, làm soa nghe thấy thật khó chịu, còn thấm đến run rẩy, Tô ba trách cứ thanh: “Đế Chi gọi con, con làm sao không trả lời?”

“A? Dạ dạ, được,…em trai” Tô Vũ Trạch lần này thật sự không dám thất lễ Tiêu Đế Chi, đang yên đang lành thêm ra một em trai, ba mẹ còn thương không hết.

Tô ba Tô mẹ lòng tràn đầy vui mừng, lần này đã đúng là người một nhà.

Bữa này ăn thật lâu, cơm nước đều nguội, sau khi ăn xong, Tiêu Đế Chi đem Tô ba Tô mẹ đẩy lên trên ghế sofa phòng khách, “Cha nuôi mẹ nuôi, hai người ăn xong thì ăn chút hoa quả nghỉ ngơi đi, con đi rửa chén.”

“Con vừa tới đã rửa chén, thế sao được.” Tô ba cao hứng chối từ, đứa nhỏ này thật biết săn sóc hiếu kính người.

“Không có chuyện gì, con rửa là được rồi.” Tiêu Đế Chi cười đem Tô ba Tô mẹ dìu đến phòng khách, để bọn họ ngồi xuống.

“Để Vũ Trạch rửa đi, con đến theo chúng ta nói chuyện phiếm, gây dựng tình cảm.” Mới nhận đứa con trai nuôi này thật sự làm cho lòng bọn họ vui mừng tràn đầy, yêu thích không buông tay.

Tô Vũ Trạch bất đắc dĩ rửa chén trong bếp, y ở trong bếp mà trong lòng lại không thăng bằng, con trai ruột hơn ba mươi còn không sánh được với con nuôi mới tới, ai…nhìn hình ảnh Tiêu Đế Chi cùng cha mẹ phụ từ tử hiếu, cảm thấy tình thân đi sâu hơn với ái tình, tự trách mình là một người con thật không xứng chức, trước giờ chưa từng hống cho ba mẹ vui vẻ như vậy, Tiêu Đế Chi lúc trước khi trên đường về nhà đã nói, gọi ba mẹ mình phải gọi chính thức, nhìn người yêu của mình cùng người thân ở chung, không phải giương cung bạt kiếm, không phải là nơi giữa tình thế khó xử, trong lòng tự nhiên nhẹ nhòm vui mừng không ngớt, hạnh phúc đại khái chính là như vậy đi.

Đang rửa chén, bỗng nhiên trên eo căng thẳng, quay đầu nhìn thì ra là Tiêu Đế Chi đang chống cằm trên vai y, tư thế rất ám muội.

“Hử, đang suy nghĩ gì đấy?” Tiêu Đế Chi ở trên mặt y hôn mấy cái, môi mỏng dán lên vành tai ôn lương nói thật nhỏ.

“Mau thả em ra, ba mẹ ngay ở bên ngoài đấyy.” Giẫy giụa cũng tránh thoát không được cánh tay mạnh mẽ của hắn.

“Huynh đệ chúng ta hữu ái, ba mẹ nhìn cũng sẽ không tức giận a.” Hai tay bắt đầu bất quy củ, mò tới chỗ mẫn cảm sờ soạng, dấy lên ngọn lửa dục vọng.

“A…phỏng chừng sẽ càng vô cùng đau đớn!”

“Được rồi, cũng không đùa với em, sau đó còn rất nhiều cơ hội, ha ha, anh đi pha trà cho cha nuôi mẹ nuôi mới nhận uống, anh trại vậy em đi trước.” Tiêu Đế Chi tiêu sái đi ra ngoài.

Tô Vũ Trạch nghe xong cả người nổi da gà, phía sau lưng hàn khí ứa ra.

Sau khi tắm xong, đi tới phòng khách, Tô mẹ lập tức y kéo qua.

“Vũ Trạch, ngồi một chút, trong nhà đã lâu không có náo nhiệt như vậy, đến nói tình hình của con hiện tại một chút. Đế Chi vừa nói con đã có người thích, mẹ vốn còn dự định giới thiệu cho con mấy cô nương tốt đây.”

Tô Vũ Trạch tức giận nhìn Tiêu Đế Chi, nói như ngươi vậy, nếu bảo ta mang về ta làm sao có mà giao ra a, “Có sao?”

“Có thích hay không chính con còn chưa rõ ràng hả, chẳng trách đến giờ vẫn không có đối tượng, nếu đã không có, ngày mai đi xem mắt, cô gái kia là cháu gái đồng sự mẹ trước đây, vóc người rất xinh xắn…”

Mau mau đánh gãy lời Tô mẹ, Tiêu Đế Chi nhìn y nửa ngày, thật như đang nói, ngươi hãy nói như ta đã nói.”Con…con có người thích rồi.”

“Hả, như vậy a, vậy Đế Chi, con cũng đã trưởng thành, cũng không thể độc thân vậy a, con xem anh còn đã có bạn gái rồi.”

“Phốc…khụ khụ” Tô Vũ Trạch đem nước trong miệng phun hết ra ngoài, từ ” anh ” này y vẫn chưa thích ứng nổi, nếu ba mẹ biết mình không có bạn gái, mà người yêu lại là Đế Chi, thì sẽ như thế nào, thật không dám tưởng tượng.

“Con cũng có người thích.” Nói xong thâm tình nhìn Tô Vũ Trạch một chút.

Tô Vũ Trạch chột dạ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

“Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tô ba vui mừng cười nói.

Sau khi nói chuyện, Tô Vũ Trạch phát hiện Tiêu Đế Chi là tên dẻo mồm vô cùng, ba mẹ nói cái gì cũng sẽ tìm được đề tài phối hợp, không tranh luận không phản đối. Tô Vũ Trạch thậm chí đang nghĩ, nếu như cha mẹ biết được quan hệ của bọn hắn, để hắn cùng mình chia tay, hắn có nghe lời chia tay mình không.

“Đã muộn, buồn ngủ, cha nuôi mẹ nuôi, hai người cũng phải ngủ sớm một chút, đêm mùa đông nhiệt độ sẽ xuống càng thấp hơn.” Tiêu Đế Chi lòng tốt nhắc nhở.

“Ừ, được, vậy Đế Chi ngủ cùng phòng với Vũ Trạch đi, giường hơi nhỏ, các ngươi chịu khó chen chúc a.”

“Dạ, đã biết, ba mẹ đi ngủ đi.” Vũ Trạch cũng nhắc nhở.

Tô Vũ Trạch đưa ba mẹ đến phòng ngủ, trở lại phòng khách đã không thấy ai, người chạy đi đâu rồi? Đẩy cửa phòng mình ra, lập tức kinh ngạc đến ngây người, miệng nửa ngày không khép lại được

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio