Duật Thiên nghe như sét đánh bên tai.
Cái quái gì vậy? Hay là do cậu xuyên không vào nên Tuyết Chi mới như vậy? Vậy cái này là do lỗi của cậu ư? Cảm thấy tội lỗi quá. Xin lỗi Tuyết Chi, là lỗi của tôi.
"Tạm biệt cậu. Lúc nào đó sẽ gặp lại."
"À ừ. Tạm biệt." Mặc dù bị từ chối nhưng may mắn tình bạn của hai bên vẫn như thế. Duật Thiên thở dài đầy mệt mỏi. Tay cầm bó hoa ném vào thùng rác bên cạnh. Bước chân nhấc lên rời đi. Rời khỏi nơi này và một không trở lại
.....
Lý Kiều Ngôn khi về dinh thự như hóa điên. Đồ đạt trong phòng đều vỡ nát. Bây giờ gã ngồi yên trên ghế, xung quanh là một mớ hỗn độn.
"Làm thế nào để em yên vị bên cạnh tôi đây?"
"Tôi phải bắt trói em lại ư?"
"Đúng, chỉ có cách như thế em mới ở yên bên cạnh tôi." Trong đầu đã len lỏi một ý nghĩ táo bạo. Lý Kiều Ngôn dường như hóa thú.
.....
Duật Thiên đi trên con đường vắng vẻ không một ai. Cậu cẩn thận bước đi từng bước.
Người theo sau cậu cũng bước theo. Holy shit, vừa mới bước chân ra đường đã có đứa theo dõi. Muốn làm gì đây? Bỗng từ xa có một chiếc xe đi tới.
"Em có cần đi ké không?" Lý Kiều Ngôn nở nụ cười ôn nhu nhìn Duật Thiên.
Cậu nhìn nụ cười của gã liền bất chợt nổi da gà. Cậu cũng chẳng biết tại sao nhưng nụ cười của gã có phần méo mó cùng đầy mùi hắc dục. Có nên đi không? Trước có sói, sau có hổ. Duật Thiên dường như bị dồn vào đường cùng. Cậu hơi đắng đo thì kẻ đằng sau lưng càng tiến ngần cậu. Duật Thiên vì sinh tồn nên đành leo lên xe của Lý Kiều Ngôn, chính thức rơi vào tay sói.
Lý Kiều Ngôn đạp ga phóng đi. Kẻ theo sau nhìn thấy Duật Thiên đi lên xe Lý Kiều Ngôn, hắn liền gửi tin.
"Chị dâu đã lên xe. Kế hoạch thành công!"
"..."
-Mày ngu à. Nếu không làm vậy liệu chị dâu có chấp nhận lão đại không?
"..."
"Haizz, cũng đều do chữ tình mà ra. Thôi kệ đi. Anh em ta đi uống rượu. Kệ lão đại."
Kẻ áo đen đó kết thúc cuộc gọi rồi nhìn lên trời. Lão đại, chị dâu có chấp nhận ngài hay không là đều do ngài cả. Không cần nhìn cũng biết chị dâu quật cường đến mức nào. Làm vậy chẳng khác nào là thách thức sự tin tưởng của chị dâu.
.....
Lý Kiều Ngôn lái xe trên còn đường đầy sỏi đến dinh thự của gã. Duật Thiên thì đã bị gã đánh bất tỉnh từ lúc nào Đây có thể là một câu chuyện dài... Cách đây phút.
Duật Thiên biết Lý Kiều Ngôn lái xe đi khác hướng về Triệu gia. Cậu liền nổi lên cảnh giác.
"Anh chắc chắn đi đường về nhà tôi không thế?"
"Ai nói rằng tôi sẽ lái xe về nhà em."
"Thế anh định mang tôi đi đâu?"
"Đi về dinh thự của tôi."
"Dừng xe cho tôi."
"Em nghĩ tôi sẽ dừng sao?"
"Vậy thì anh nên biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào."
"Triệu Duật Thiên, em mau bỏ dao xuống!" Lý Kiều Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu, Duật Thiên đang cầm một con dao vô cùng sắt bén trên tay.
Mũi dao chỉa vào gáy ngay động mạch của gã. Chỉ cần dùng lực một cái liền đâm thẳng vài động mạch khiến gã tử vong ngay tại chỗ.
"Em nghĩ em dùng dao liền khiến tôi sợ sao?"
"Nào biết được chứ? Đúng không ông trùm buôn bán vũ khí."
"Hóa ra em biết thân phận của tôi à." Lý Kiều Ngôn nở nụ cười lưu manh. Bất ngờ gã thắng gấp khiến cậu theo quán tính nhào về trước.
Lý Kiều Ngôn nhân cơ hội đập thẳng vào gáy của Duật Thiên khiến cậu bất tỉnh.
Con dao lập tức rơi xuống đất.
Đó là câu chuyện cách đây phút.
.....
Lý Kiều Ngôn bế cậu vài dinh thự rồi đặt cậu lên giường. Gã sau đó đi ra ngoài và khóa cửa phòng lại. Gã rời đi và đúng lúc đó cũng là lúc Duật Thiên gần như tỉnh lại.
.....
Cầm con dao lấy từ Duật Thiên, Lý Kiều Ngôn ngắm nhìn nó. Con dao dài tầm cm, trên chuôi dao màu đen được khắc họa tiết cầu kì. Đuôi chuôi là đầu của một con rắn hổ mang. Lúc nãy gã lục đồ trên người Duật Thiên thì thấy vỏ dao được cất giữ trong ống tay áo của cậu. Vỏ dao làm bằng gỗ rất nhẹ, trên vỏ là cái thân đang uốn lượn của con rắn.
Hỏi sao lúc nào cậu cũng mặc áo tay dài. Hóa ra là để giấu dao ở bên trong. Lý Kiều Ngôn quan sát con dao. Nhìn có vẻ mới. Chắc cậu chỉ vừa mới mua nó cách đây mấy tuần.
Em đúng là có nhiều bí mật và chiêu trò nhỉ.
.....
Hiện tại Duật Thiên đang ngồi trên giường, hai tay chống cằm tỏ vẻ khó chịu. Con dao của cậu bị Lý Kiều Ngôn lấy đi rồi. Bây giờ cậu chính là tay không tất sắt. Nếu giao chiến chắc chắn sẽ thua thảm hại.
Chỉ còn cách trốn đi.
Duật Thiên nhìn xung quanh phòng. Trong phòng hoàn toàn không có chỗ trốn, cũng chẳng có có khuất. Cửa sổ, cửa thông gió gì đó cũng không có, chỉ có mỗi cái giường với cái bàn. Rất khó đây.
Duật Thiên chán nản nhìn về cánh cửa bị khóa kia.
Lý Kiều Ngôn, anh đã thách thức tôi! Xem tôi đập nát mặt anh ra như thế nào.