Ngày qua ngày, Duật Thiên nằm viện cũng phát chán. Vì vấn đề công việc nên ông bà Triệu chỉ có thể thăm cậu cách ngày một lần.
Còn Tuyết Chi thì cách ngày một lần. Cô nàng này chưa biết chuyện đã xảy ra với cậu nên ngây thơ hết cỡ hỏi. "Ấy này này, cậu là người nằm trên hay dưới vậy?"
"Phụt." Duật Thiên trong khi đang uống cam ép, nghe cô nói vậy làm cậu phun sạch nước ra. "Khụ khụ. Tôi với gã chưa tới mức đó đâu."
"Vậy à. Chán thật, tưởng đâu lên dĩa rồi chứ."
"..."
Loạn! Loạn quá rồi.
"Thôi tớ có việc bận rồi. Tới đi đây, ở lại dưỡng thương nhé."
"Ừ. Tạm biệt."
"Tạm biệt." Cô nàng Tuyết Chi mang túi da lên, đội nón vành rời đi.
Sau khi chắc chắn Tuyết Chi rời đi rồi, Duật Thiên lôi điện thoại ra bấm một dãy số gọi. "Này rảnh không? Qua đây trò chuyện cái."
"..."
"Tôi nói này, tới đây chuộc lỗi đi vừa, không lần sau này ra đường thì đướng ai nấy đi, yêu cầu không chen lấn cùng xô đẩy."
"..."
"Cho đúng phút." Duật Thiên sau khi gọi xong liền đặt điện thoại lại. Cậu có nên chấp nhận thứ tình cảm này không? Như cách mà Tuyết Chi nói ấy.
Dù cậu không kỳ thị tình yêu đồng giới nhưng khi về chung một nhà rồi, nhu cầu giải quyết sinh lý bằng cách nào?
Tự thân à?
Duật Thiên vừa nghĩ đến liền ớn lạnh cả da gà.
Trong sáng lên nào, không được nghĩ bậy.
Duật Thiên tự tát bản thân cho tỉnh. Tát xong mới thấy mình không những không tỉnh mà còn thấy ngu nữa.
Đau vãi!
.....
Lý Kiều Ngôn quần áo xốc xếch chạy đến căn phòng . Mở cửa phòng ra rồi nhanh chóng vào đóng cửa lại.
Căn phòng màu trắng tinh cùng mùi thảo dược nhè nhẹ, thiếu niên ngồi trên giường ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
"Anh đến trễ phút."
"Tôi xin lỗi." Lý Kiều Ngôn ngượng ngạo trả lời. Khi nhìn thấy cậu, gã có chút khó xử. Gã đã đối xử tệ với cậu, liệu cậu sẽ tha thứ cho gã chăng? Nếu trừng phạt gã,gã cũng chấp nhận. Chỉ cần để gã bên cạnh cậu là được. "Về chuyện lúc trước, tôi xin lỗi."
"Hả? Anh nói gì cơ. Tôi nghe không rõ." Duật Thiên như bắt được điểm yếu của Lý Kiều Ngôn. Liền bắt đầu giở trò.
"Chuyện lúc trước....tôi xin lỗi..."
"Nói lớn lên, tôi nghe không rõ."
"TÔI XIN LỖI." Lý Kiều Ngôn như gào lên, lúc đấy Duật Thiên nhịn cười đến nội thương rồi bậc thành tiếng.
"Haha....nhìn mặt của anh kìa....haha" Duật Thiên ôm bụng cười bất ngờ cậu bắt đầu nhăn mặt rồi ôm chân. "Chơi ngu rồi. Đau quá!"
Lý Kiều Ngôn như bị kích động, liền đặt túi đồ ăn lên bàn. Chạy lại xem chân của cậu. "Em có sao không? Bác sĩ! Bác sĩ đâu?"
Một lần nữa, phòng lại náo loạn lên.
.....
Sau khi thay băng mới, căn phòng liền yên tĩnh lại. Lý Kiều Ngôn hồi hộp ngồi kế bên Duật Thiên.
Bất ngờ Duật Thiên chủ động bắt chuyện.
"Tôi vốn là người dễ tính. Chuyện lúc trước anh gây ra cho tôi, tôi có thể tha cho. Nhưng hậu quả anh gây ra thì anh phải gánh. Anh dám hạ mình để phục vụ cho tôi không?"
"Được, bất cứ gì cũng được. Miễn là em thích đều được cả." Lý Kiều Ngôn như được đoạt xá, liền vui vẻ chấp nhận ngay mà không cần suy nghĩ gì nhiều.
Duật Thiên nở nụ cười ranh ma. Mặc dù cậu không phải là hạn người ghi thù lâu nhưng không có nghĩa là cậu cho qua chuyện nhanh như vậy. Cậu chính là thích hành hạ kẻ khiến bản thân bị thương. Hành hạ đến không trượt một cơ hội.
.....
"Gọt táo cho tôi."
"Mua nước ép cam cho tôi."
"Cháo nhão quá. Nấu lại."
"Giờ thì đặc quá, lỏng xíu."
"Lỏng quá rồi, anh định để tôi uống nước thay cơm à?"
Lý Kiều Ngôn bị Duật Thiên hành hạ đến phát ngốc. Thế nhưng gã vẫn nghe theo lời cậu, đánh ứng mọi yêu cầu của cậu cho dù nó vô lý đến cỡ nào.
(T/g: chê cháo nhão là đủ vô lý rồi:v)
Sau khi thấy Lý Kiều Ngôn bị đầy đọa đến phát ngốc, Duật Thiên mới chịu buôn tha cho.
Cậu từ tốn ăn xong bát cháo trắng, sau đó uống xong thuốc liền ngồi trên giường ngắm nhìn cảnh đêm.
Lý Kiều Ngôn bên cạnh dọn dẹp lại tất cả mọi thứ. Gã vẫn vậy. Vẫn kín đáo giấu kĩ tình cảm của mình trong đáy mắt và trái tim. Bỗng Duật Thiên bất ngờ trò chuyện với gã. "Anh có biết vì sao tôi ghét mặt trời không?"
Không đợi Lý Kiều Ngôn trả lời, cậu lại nói tiếp như tự chính mình độc thoại. "Tôi cũng chẳng biết vì sao nữa. Tôi ghét mọi ánh sáng, dù nó có là ánh đèn đi nữa. Nhưng kì lạ thay! Tôi lại thích ánh sáng từ anh. Nó ấm áp đến lạ thường. Đúng không?"
Duật Thiên xoay lại nhìn Lý Kiều Ngôn, cậu nở nụ cười đủ tiêu chuẩn khiến Lý Kiều Ngôn đỏ ran cả mặt.
Gái em cũng thả thính. Đến tôi em cũng không tha. Chẳng lẽ em thích rải thính khắp nơi đến vậy à?
.....
Trời càng ngày ngả nửa đêm, Duật Thiên có chút buồn ngủ. Cậu ngáp một hơi dài rồi sau đó dụi mắt. "Anh về dinh thự của mình sao?"
"Không hẳn. Đợi em ngủ rồi tôi sẽ về."
"À. Mà anh đã tắm chưa thế?"
"Tôi tắm rồi. Em hỏi chi vậy?" Lý Kiều Ngôn có hơi bất ngờ trước câu hỏi của cậu. Duật Thiên tiếp tục ngáp hơi dài.
"Để thưởng cho việc anh kiên nhẫn phục vụ tôi, tối nay tôi cho phép anh ngủ cạnh tôi đêm nay."
Tuyệt! Đây là đáy lòng của Lý Kiều Ngôn thốt lên. Đã hơn tuần rồi gã vẫn chưa ôm cậu. Gã liền cởi áo khoác rồi trèo lên giường ôm cậu.
Duật Thiên lim dim một lát rồi nhắm mắt ngủ, hơi thở đều theo từng nhịp.
Lý Kiều Ngôn khi đấy hạnh phúc biết bao nhiêu. Gã vùi đầu vào hõm cổ của cậu, tham lam hít mùi hương từ cậu.
Trên người cậu đều là mùi bạc hà thơm mát. Một mùi hương nhẹ nhàng tinh tế khiến tinh thần gã nhẹ nhàng theo. Không còn căng thẳng nữa.
Lý Kiều Ngôn có chút buồn ngủ, gã chợp mắt rồi ngủ thiếp đi. Đêm nay có lẽ là đêm ngủ ngon giấc lần thứ hai của gã.