T/g: đáng lẽ nó có tên là kết hôn, nhưng nghe thô quá nên ghi là động phòng hoa chúc. Hơn nữa phải dựa vào cơ đồ tồn tại hàng trăm năm của Lý gia mà từ ngữ mang phong cách cổ đại. Bạn nào vẫn không hiểu thì cmt, mình sẽ giải thích cặn kẽ.
_____________________________________
Sau sự việc Duật Thiên mất tích, cả Triệu gia lẫn Giản gia náo cả lên. Cô dâu thì kinh hãi quá độ nên bất tỉnh, bà Triệu lo lắng đến mức đầu đã có vài sợi tóc bạc. Người người phát động đi tìm vị thiếu gia kiêm chú rể mất tích kia.
Nhìn vô cùng náo nhiệt.
Trong khi đó, ở một dinh thự trên đồi núi.
Duật Thiên ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào cửa.
Lúc cậu bất tỉnh thì người bắt cậu liền mang đi đến cái chỗ này. Cửa bị khóa, cửa sổ thì cách mặt đất chỉ cần nhảy xuống dưới đảm bảo gãy chân, phòng rộng đầy đủ tiện nghi.
Duật Thiên hơi nghi ngờ mình đi khách sạn chứ không phải bị bắt đi.
A a a a a a!
Tại sao lúc nào cũng lại là ta!
Đừng để ta biết đứa nào làm ra. Ta thề phải hảo hảo tẩn tên đó một trận!
Duật Thiên kêu gào nửa ngày vẫn không có ít gì, đành im lặng làm một bình hoa bé nhỏ.
Duật Thiên cứ thế bị nhốt ở đây mấy ngày liền. Mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn cũng trang phục. Người đó là ai thì cậu không biết. Canh chừng cỡ nào cũng không thấy bóng người. Đồ vật cứ như tự xuất hiện trong phòng.
Mỗi ngày mỗi cái khác nhau, không bao giờ trùng lặp.
Tối đến, sau khi đã ăn tối xong thì Duật Thiên mới nghỉ ngơi rồi đi tắm rửa. Trang phục hôm nay khác thường ngày, nếu không phải bọc trong vải thì là trực tiếp nằm trên bàn. Nhưng hôm nay lại được gói trong một cái hộp màu đỏ.
Duật Thiên mở nắp hộp, bên trong không phải là áo sơ mi quần Âu mà là____hỉ phục của tân nương.
"..." Duật Thiên cầm hỉ phục lên nhìn, đây là hỉ phục kiểu giống trong mấy bộ phim cổ trang chiếu trên TV ấy.
Y phục có lớp vải, họa tiết Phượng Hoàng được thêu sống động như thật, vạt áo thêu chỉ vàng lấp lánh, chỉ cần phẩy tay liền tung bay phấp phới. Có luôn thêm cái mũ phượng đính vô số đá quý lung linh nhìn rất chi là nặng.
"..." Tốt nhất tên mặc hỉ phục còn lại chuẩn bị tâm lý tốt. Ta mà không đánh mi một trận thì ta theo họ của mi.
Trong khi Duật Thiên thiếu điều lôi đời tổ tổng kẻ kia ra chửi thì ở đâu đó trong dinh thự.
"Ắt Xì!"
.....
Việc này liên quan đến lòng tự tôn của một người đàn ông, Duật Thiên nhất quyết không mặc hỉ phục. Ngược lại cậu còn ném nó đi, mặc kệ hỉ phục đỏ chót kia nằm trên sàn nhà. Tay vơ lấy quần áo cũ mặc vào.
Sau khi ném hỉ phục đi, không quá phút, tiếng mở cửa liền vang lên.
Duật Thiên thủ thể cầm bình hoa trong tay. Chỉ cần người kia có ý đồ bất chính với cậu, cậu liền đập nó vào đầu kẻ kia ngay.
Két_____
Bóng người màu đỏ từ từ hiện rõ.
Duật Thiên thất kinh nhìn kẻ kia, một lúc sau liền khôi phục hình dáng muốn đập người.
Kiều Ngôn một thân màu đỏ, hỉ phục tân lang trên người gã thêu kim long, kiểu dáng không quá khác so với hỉ phục của Duật Thiên. Cũng là lớp vải có thêu chỉ vàng óng ánh.
Gã khẽ liếc nhìn hỉ phục tân nương nằm trên sàn.
"Vì sao em lại không mặc nó?" Kiều Ngôn không tức giận vì hỉ phục bị ném xuống đất, không nhạt không mặn hỏi. Duật Thiên vì tự tôn mà ngước cằm lên tỏ vẻ khinh khỉnh.
"Tại sao tôi phải mặc? Tôi không phải là nữ."
"Em nên biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào. Em nên mặc nó lên thì hơn." Kiều Ngôn ung dung nói, lời nói không nhanh không chậm, nhẹ nhàng từng chữ phát ra như thể đây là một chuyện hết sức bình thường.
Duật Thiên không trả lời, bảo toàn mãi bộ dáng phòng bị.
Ha ha. Mặc cái mama anh. Ta không mặc đấy!
Hết bà Triệu đến Kiều Ngôn ép cậu phải làm cái này cái kia. Xem cậu như một món đồ mà đặt sẵn theo lộ trình, ngay cả hỏi qua ý kiến của cậu, hai người này căn bản không hề.
Ta không phục!
Dựa vào cái gì phải bắt ta làm theo lời các người chứ. Ta cũng có tôn nghiêm riêng.
Duật Thiên biểu thị "ta không mặc đấy, ngươi làm gì ta" ở trên mặt. Kiều Ngôn có chút mệt mỏi.
Kết quả gã không cho cậu phản kháng đã đánh một quyền xuống, Duật Thiên không kịp phản ứng bị đánh bất tỉnh. Bình hoa trên tay theo thế rơi xuống bể nát thành mảnh nhỏ.
Kiều Ngôn bế Duật Thiên trong tay, đôi mắt thâm tình nhìn cậu, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt của người trong lòng.
Gã bế cậu đi ra ngoài, chuẩn bị cho hôn lễ.
Trong căn phòng lớn, Duật Thiên bất tỉnh nằm trong lòng Kiều Ngôn.
Gã nhìn cậu rồi lấy cởi từng bộ đồ trên người cậu ra, nhẹ nhàng mặc hỉ phục tân nương vào.
Gã nhẹ nhàng chải tóc của cậu, mái tóc mềm mại đen nhánh khẽ động, sau đó gã đội mũ phượng lên đầu cậu. Sau khi đội ngay ngắn, Kiều Ngôn trùm khăn đỏ lên đầu cậu rồi bế ra lễ đường mà gã đã tự mình chuẩn bị.
.....
Mặc dù đã là thời đại công nghệ tiên tiến nhưng Lý gia vẫn còn giữ truyền thống kết hôn cổ xưa. Chính là phương thức thành thân thường thấy trong mấy bộ phim cổ đại trên TV.
Đứng trước lễ đường không một bóng người, Kiều Ngôn bế Duật Thiên trong tay, tự mình giúp cậu làm từng nghi lễ bái đường.
Nếu Duật Thiên mà tỉnh lại thấy một dàn cảnh này chắc tức đến mức muốn quay lại thế giới cũ mà sống chứ không muốn bị xem như nữ nhân mà bái đường.
Kiều Ngôn đỡ Duật Thiên ngồi xuống đất sau đó tự hô tự bái, cả hai người quỳ cuối đầu xuống đất bái thiên địa. Duật Thiên bất tỉnh mặc cho Kiều Ngôn dày vò cậu.
Sau khi bái thiên địa, gã đỡ cậu dậy rồi bái cao đường, cao đường không hề có ai, chỉ có bài vị trên bàn làm người ta nhìn cảm thấy quỷ dị.
Bài vị kia cũng không bình thường, đó là một cặp bài vị gỗ đỏ, bên trái ghi tên Lý Kim Việt, bên phải là Mộc Đoan Nhi. Đó chính là bài vị của cha mẹ Kiều Ngôn.
Sau khi bái cao đường, cuối cùng chính là phu thê giao bái. Kiều Ngôn đỡ Duật Thiên, hai người cuối đầu với nhau bái.
Khi xong nghi lễ, Kiều Ngôn bế Duật Thiên đi đến bàn bài vị kia. Kiều Ngôn nắm lấy tay và đặt bút vào bàn tay cậu, giúp cậu ghi sửa tên của mình vào gia sách tổ tiên Lý gia.
Từ Triệu Duật Thiên sửa lại Lý Duật Thiên khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy Kiều Ngôn đã quá mức điên rồ rồi.
Trong hơn năm dòng họ Lý gia tồn tại, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông ở vị trí thê tử.
Ghi tên vào gia phả xong, Kiều Ngôn đem Duật Thiên trên tay đi đến phòng tân hôn kia.
Gã khẽ nở một nụ cười trên môi, nhẹ đến mức chỉ thoáng qua.
Lặng lẽ nhìn người yêu trong lòng, Kiều Ngôn có chút không giữ nổi dục vọng trong người.
Vậy mà người kia vẫn không tỉnh lại, vẫn mê mang như cũ. Nếu cậu mà tỉnh lại, chắc chắn không bị dày vò thì chính là kinh hãi đến mức hóa ngốc.