Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

chương 79: sắc tình (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nội dung chương này có cảnh nhạy cảm (+), ai phản cảm xin miễn đọc, cảm ơn.

_____________________________

Duật Thiên rùng mình, xong rồi xong rồi!

Không biết còn sống tới ngày mai không?

Cô gái ấy nhìn chằm chằm hai người rồi mở miệng. "Anh là ai? Sao lại ôm bạn trai tôi. Mau bỏ anh ấy ra."

"Cô dựa vào đâu?"

"Tôi là bạn gái của anh ấy."

Kiều Ngôn bóp mạnh hông của Duật Thiên hơn, bây giờ cậu không cảm thấy nhột nữa mà là đau.

Bà cô của tôi ơi, cô nhanh chạy đi, không gã sẽ xé xác cô ra mất.

Dù không quá thích người bạn giá ham của này nhưng ít nhất cô ta cũng biết quan tâm đến cậu nên...

"Cô đi về trước đi, hôm nay tôi hơi mệt."

"Vâng. Vậy ngày mai em sẽ tới thăm anh vậy. Còn anh, cách xa bạn trai tôi ra." Cô gái đặt hộp cháo lên bàn rồi rời đi với lòng nghi hoặc, chẳng lẽ anh ấy bị khống chế hay có nỗi tâm tình gì khó nói?

Cô gái đành nén đầy nghi ngờ rồi rời đi, cô không hề biết rằng sau khi cô rời đi, Duật Thiên rất thảm!

Kiều Ngôn bóp lấy cằm cậu, nụ cười của gã bây giờ rất là mờ ám. Gã nghiến răng nói.

"Bạn gái hửm? Duật Thiên, em có biết một chân đạp hai thuyền rất tra nam không?"

"..." Duật Thiên chọn im lặng là tốt nhất. Cậu cũng chưa nghĩ đến việc một ngày nào đó hai người sẽ yêu nhau đến vậy, nếu biết cậu sẽ không có gan cùng lúc đạp hai thuyền.

"Sao em không trả lời tôi?" Kiều Ngôn nghiêng đầu cười nhìn cậu, nụ cười của gã không như ngày thường, nó lạnh lẽo cùng phần nhiều là ý nghĩ xấu xa. Duật Thiên bây giờ cũng không có ý chí chọc gã, cậu xoay đầu không dám nhìn vào đôi mắt bốc lửa giận của gã.

Dường như hành động này không những không làm dịu cơn giận của Kiều Ngôn mà nó còng khiến nó bốc cháy dữ dội hơn.

Kiều Ngôn ép cậu xoay đầu nhìn mình rồi đặt xuống nụ hôn tàn bạo. Gã xâm nhập vào từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu. Duật Thiên chống cự cho đến khi sắp thở không nổi gã mới buông cậu ra. Cậu thở gấp, lồng ngực phập phồng, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn cậu bây giờ trông rất hấp dẫn, Kiều Ngôn không nhịn được dục vọng trong lòng mà bắt đầu chà đạp cậu.

"Tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc chân đạp hai thuyền là như thế nào."

______________________________________________________________

T/g: chú ý có cảnh không giành cho trẻ dưới tuổi, hãy cân nhắc kĩ trước khi xem. Tác giả sẽ không chịu trách nhiệm bất cứ hậu quả nào. Nếu như trên xin đừng đọc khi có phụ huynh kế bên cũng như có các em nhỏ. Bên cạnh đó, bạn nào có cảm giác chương tam quan lệch lạc hay không thích cảnh H thỉnh skip chương. Xin cảm ơn!

(Vẫn như cũ, chắc chắn có / người dưới bấp chấp mà xem)

________________________________________________________________

Kiều Ngôn tiếp tục hôn cậu, tay không an phận đụng chạm khắp cơ thể cậu, đi từ hông cho đến ngực. Duật Thiên vì nhột mà uốn éo cơ thể, tay không ngừng cố gắng đẩy người kia ra, do sức quá yếu nên người kia xem hành động đẩy của cậu như một động tác mời gọi. Kiều Ngôn rời khỏi đôi môi đã bị sưng lên kia, gã đẩy cậu xuống giường rồi nhanh tay lột quần áo của cậu ra. Làn da trắng lộ ra một cách trần trụi, cơ thể vì lạnh mà co lại không ngừng, nhìn như một bước tranh trừu tượng. Duật Thiên xấu hổ mà lấy tay che mặt mình lại, vành tai đỏ ửng như màu cà chua. Kiều Ngôn thấy người mình yêu xấu hổ mà không khỏi phì cười, Duật Thiên nghe thấy gã cười mà mắng: "Không được cười!"

"Được được, tôi không cười." Kiều Ngôn hôn lên trán cậu rồi sau đó rời xuống má, cổ rồi đến xương vai xanh, gã cắn một cái, Duật Thiên rên rỉ một tiếng vụn vặt, nhận ra bản thân vừa làm gì, cậu bịt chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra tiếng gì nữa. Kiều Ngôn xoa xoa mặt cậu, giọng có chút phiếm hình nói.

"Đừng kìm nén. Tôi thích nghe giọng em."

Duật Thiên ngập ngừng rồi từ từ thả tay ra khỏi miệng, đôi mắt có chút phiếm hồng. Kiều Ngôn tiếp tục công việc của mình. Gã không quá tỉnh táo, rời môi xuống ngực cậu rồi ngậm lấy nụ hoa trên đó, bên còn lại bị bàn tay thô ráp chà đạp không dừng. Duật Thiên không chịu nổi sự kích thích, miệng phát ra những âm thanh gợi cảm vụn vặt. Kiều Ngôn càng không buông tha cho, răng cắn nhẹ vào nó, Duật Thiên giật mình, cậu kêu lên một tiếng khiến mọi sự không chế của gã hoàn toàn sụp đổ. Kiều Ngôn rời khỏi ngực cậu, lưỡi liếm môi vô cùng khoái chí. Gã cởi bỏ từng lớp áo trên người, màu da mật ong cùng vòm ngực rắn chắc hiện ra. Duật Thiên len lén nhìn vật kia, trong lòng không khỏi hốt hoảng. Liệu vật kia đâm vào có bị rách không?

Kiều Ngôn hôn trên cơ thể cậu, đi qua chỗ nào liền để lại vết tích chỗ đấy. Gã sau khi hôn đủ liền nắm lấy vật nhỏ giữa hai chân cậu mà xoa nắn. Duật Thiên một lần nữa bị kích thích, miệng lại không ngừng phát ra tiếng kêu kiều diễm khiến người nghe đỏ mặt. Cậu cảm thấy may mắn vì đây là phòng tư nhân hạng sang, nếu là phòng bình thường thì chắc chắn cậu sẽ không giấu mặt đi đâu được nữa.

Bất ngờ vật nhỏ bị đưa vào khoang miệng ấm áp, cảm giác lạ lẫm chạy dọc từng tế bào thần kinh trên cơ thể. Duật Thiên nhìn xuống thì thấy Kiều Ngôn đang ngậm thứ đó của mình. Nhuộm đầy màu sắc phiếm tình cùng chìm đắm trong cảm giác khoái lạc, cậu khó khăn nói. "Không, nó....dơ lắm."

"Không có, nó rất ngọt." Kiều Ngôn tiếp tục ngậm lấy, Duật Thiên đỏ mặt xoay sang chỗ khác. A a a a xấu hổ chết đi mất!

Kiều Ngôn vừa ngậm vừa chuyển động lên xuống từng nhịp khiến nó ngẩn cao đầu. Đầu lưỡi của gã chuyển động kích thích từng dây thần kinh cậu, một lúc sau chất dịch trắng phung ra. Kiều Ngôn nuốt lấy không ngần ngại. Duật Thiên thở hổng hển nằm đó. Khoái cảm ập đến chưa được bao lâu thì cậu bị bao quanh bởi sự đau đớn.

Kiều Ngôn đâm vật kia vào nơi tư mật của cậu mà không có một sự khuếch tán. "Đau..."

Kiều Ngôn dường như nhớ ra gì đó, vội rút thứ kia ra, miệng không ngừng xin lỗi. "Xin lỗi em, anh quên mất đây là lần đầu tiên của em. Anh xin lỗi."

Duật Thiên giơ tay xoa mặt người kia, dù hơi đâu nhưng cậu vẫn cố mỉm cười nói: "Không sao, em chịu được. Chỉ đau một chút rồi thôi. Anh cứ vào đi."

"Không được. Em ráng chịu một chút, anh sẽ khuếch tán giúp em." Kiều Ngôn nhẹ nhàng chạm vào huyệt nhỏ, sau đó gã cho một ngón tay vào. Duật Thiên hít một hơi, huyệt nhỏ cơ bóp lại.

"Thả lỏng nào, anh không muốn em đau."

Duật Thiên lúc này , cơ thể từ từ thả lỏng. Lúc này Kiều Ngôn mới tiếp tục luận động. Một ngón rồi hai ngón, ba ngón.

Sau khi đã khuếch tán xong, Kiều Ngôn để Duật Thiên ngồi lên đùi mình, thanh âm dụ tình cực đại.

"Cho phép anh vào nhé." Duật Thiên từ từ gật đầu, Kiều Ngôn chậm rãi đi vào. Duật Thiên ngửa đầu hả hốc miệng thở dốc.

Đau quá!

Vì đây là lần đầu của cơ thể này nên Duật Thiên cảm thụ rõ sự đau đớn ở huyệt nhỏ. Cơ thể như bị xé làm đôi. Cậu ưỡn ngực ra, hơi thở hỗn loạn không đồng đều. Kiều Ngôn như bị đầu độc một liều thuốc kích thích lớn, tay gã bóp mông cậu không ngừng thúc vào. Tốc độ càng ngày càng nhanh, nước từ nơi giao ph..... giao điểm không ngừng chảy ra. Kiều Ngôn ngậm lấy điểm hồng trước ngực cậu, tay vừa bóp mông vừa ôm lấy hông cậu. Duật Thiên bị kích thích quá nhiều, sợi dây lí trí bị đứt nhanh chóng, cậu không thể nào ngậm miệng được nữa, những âm thanh mị tình vang lên.

"Chậm.....ha.....chậm lại....ha...ưm..."

Kiều Ngôn dừng bóp mông cậu, gã di dời đi đến vật nhỏ của cậu mà xoa nắn. Một lần nữa nó lại ngẩn cao đầu, gã liên tục nhấp nhô, nơi tư mật của hai người không ngừng giao nhau. Hai chân Duật Thiên ôm lấy hông gã, tay cậu đặt lên vai. Duật Thiên ngửa đầu ra sau, miệng liên tục thở hỗn loạn.

"Ha.....ha....ha...ư....ưm" Âm thanh cùng sự kích thích xinh đẹp từ người yêu, đầu óc của của Kiều Ngôn đã bị mất quyền kiểm soát. Gã ra vào nhanh hơn nữa, bàn tay vừa âu yếm vừa kích thích cậu, đưa cậu vào chốn hoan lạc của riêng gã. Duật Thiên thở gấp, cậu cảm nhận nơi đó của mình đang chảy máu. Máu đỏ hòa lẫn cùng dòng nước ấm chảy ra, cậu chôn đầu vào cổ người kia cố gắng nhịn đau.

Kiều Ngôn nhấp thêm vài nhịp nữa rồi trực tiếp bắn vào bên trong cậu. Khoái cảm đến và đi rất nhanh, Duật Thiên buông lỏng hai tay, cậu ngã người ra sau, Kiều Ngôn bắt lấy tấm lưng đổ mồ hôi của cậu mà vuốt ve, Duật Thiên gào nỗi uất ức từ đáy lòng toàn bộ phát tiết. "Con mẹ nó nhà anh, đến kì động dục hay gì? Mau buông em ra."

"Bé cưng, có trách em quá mê người mà dụ dỗ anh. Em đừng tưởng em ăn anh xong rồi kéo quần lên bỏ chạy. Không có cửa!" Kiều Ngôn cười rất chi là thiếu đòn.

"Chúng ta tiếp tục nhé!"

Và chuyện gì tiếp sau đó không ai biết, chỉ có hai con người trong phòng kia biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio