Chương
Trans: Cola
“Ý bạn là, buổi sáng lúc bà phỏng vấn giáo sư Tôn, bạn còn tiện thể phỏng vấn luôn cả... Hứa thần á???”
Điền Tư Điềm cố gắng ép mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng âm lượng vẫn không chịu khống chế mà cất cao rất nhiều.
Nhan Thư vừa mới sắp xếp gọn gàng đồ câu cá hồng hồng tuyết tuyết kia, cô lấy một miếng mặt nạ từ trong ngăn kéo, ngồi trước máy tính, liếc xéo Điền Tư Điềm một cái, “Cách dùng từ của bạn cứ quái quái thế nào ấy, nói cứ như mình là đứa chuyên ‘hái hoa’ vậy. Còn nữa, nếu bạn còn nói to hơn nữa, có lẽ cả tòa nhà này đều nghe thấy hết đấy.”
“Nhan Nhan, bạn đánh mình một cái đi.”
“?”
“Mình muốn xem xem có phải mình đang nằm mơ không...”
Nhan Thư đã đeo kính, ngồi trước máy tính, gõ lách cách hai hàng chữ, “Đừng giỡn nữa cưng, tối nay còn chưa nói đến nằm mơ, ngay cả việc có thể ngủ một giấc không mình còn chưa chắc nữa là.”
Cô gập ngón trỏ lại, chỉ vào thời gian trên màn hình điện thoại, than vãn: “Phải nộp bản thảo trước bảy giờ sáng mai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư đang vội viết bản thảo nhưng điện thoại lại không ngừng nghỉ một phút nào, reo mãi không thôi.
Viết bản thảo xong, cô lấy bàn chải đáng răng ra ban công, nhân tiện lấy chiếc điện thoại reo vang lên xem qua.
Trên giao diện của Wechat hiển thị con số + đỏ chóe, trong đó hầu hết là thông báo đến từ nhóm chat của những cô bạn cùng phòng tăng động của cô, trong nhóm chat hầu hết toàn là những tin nhắn không hợp lệ như “Aaaaaaaaaaa Nhan Nhan đỉnh quá”.
Giữa chừng có lẽ gào thét mệt quá, chủ đề tám chuyện dần dần chuyển sang hướng chê bôi, ném đá.
Phòng ký túc có tổng cộng bốn người, Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ lớn hơn hai người họ một năm, hiện tại đang học năm ba, tháng trước đã được giới thiệu làm kiến tập sinh trong một chương trình tuyển tú.
Hai người họ thường xuyên kêu ca rằng thì là mà làm việc mệt nhọc, công việc phức tạp, không dành cho con người, thi thoảng còn tiết lộ một hai câu về tin đồn của thực tập sinh.
Nào là người nào đó lên hình nhìn có vẻ mong manh yếu đuối, thực ra lại là người ghê gớm.
Nào là người nào đó thực lực rất mạnh, vẻ ngoài còn cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nựng, nhưng công ty quản lý không o bế, quá nửa không thể debut được.
Cuối cùng, Hoàng Nhân Nhân bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện.
Làm người đi: [À phải rồi, có một cô đàn em khá xinh, là sinh viên năm nhất của trường mình, tên là gì nhỉ...]
Làm mèo con không được sao: [Thư Nhu Nhi?]
Động tác đánh răng của Nhan Thư chợt khựng lại.
Cô hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm cái tên này, một lúc sau cô mới lấy bàn chải đánh răng ra, nhổ ra một ngụm bọt trắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--
Hôm sau, Lâm Tuyết Mẫn và cánh đàn em vừa nói vừa cười đi vào văn phòng của câu lạc bộ Báo chí.
“Chắc là bản thảo của chị Lâm được chọn rồi nhỉ?”
“Chuyện này còn phải nói sao?”
Một cô đàn em vội vàng giơ tay phát biểu: “Em muốn xem đầu tiên!”
“Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Lâm Tuyết Mẫn tươi cười, “Được rồi, chị dẫn các em đi cùng, nhưng các em phải yên lặng nhé. Tập san yêu cầu rất nghiêm, không được tiết lộ trước bản thảo.”
Mọi người ai nấy cũng nhảy cẫng lên hoan hô, liên mồm cam đoan, đột nhiên có người nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh ở khúc quẹo.
“Đó không phải là Nhan Thư sao.”
“Nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.”
“Hôm nay là ngày chọn bản thảo, sắc mặt cô ta mà dễ nhìn thì mới lạ ấy, nếu tôi là cô ta thì không đời nào đến đây nữa.”
Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt ăn ý nhau, mím môi cười trộm.
Chỉ có mình Tiểu Ưu đơn độc đứng giữa đám đàn em, thường xuyên nghi ngờ chính mình.
Là do mình bị hoa mắt rồi sao?
Mặc dù nhìn Nhan Thư có chút phờ phạc, nhưng sắc mặt vẫn rất tốt mà.
Khuôn mặt trắng bóc căng mịn màng, đôi má hơi ửng hồng... mlem mlem.
Có lẽ không được nghỉ ngơi tử tế, Nhan Thư uể oải ngáp ngủ, đuôi mắt hơi đỏ lên rớm chút nước mắt.
Trong đầu của Tiểu-Ưu-nhan-khống lập tức kêu “ầm” một tiếng.
Lâm Tuyết Mẫn nhìn theo hướng đó, dừng lại hai giây ở quầng thâm lớn trên mặt Nhan Thư, tiến lên hỏi với vẻ quan tâm: “Nhan Thư, trông tâm trạng em có vẻ không tốt lắm, có cần chị giúp em xin nghỉ một hôm để em về nhà nghỉ ngơi không?”
Nhan Thư không có ý định để ý đến cô ta.
Mấy ngày nay cô phải đi câu cá cùng giáo sư Tôn, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, tối về còn phải viết bản thảo đến tận năm giờ sáng. Hôm nay được rảnh rang, cô chỉ muốn ở lì trong ký túc xá rồi đánh một giấc đã đời, ai dè lại bị cuộc gọi liên hoàn điên cuồng đoạt mạng của trưởng câu lạc bộ Tần giục giã, cô không thể không xốc lại tinh thần, đến đây một chuyến.
Không ngờ lại xui xẻo đến mức gặp ngay Lâm Tuyết Mẫn ở đây.
Lâm Tuyết Mẫn nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, cười hỏi: “Em đừng rầu rĩ như thế, lần này không giành được trang báo chính thì để lần khác lên sau. Hay là để chị nói với anh Tần để anh ấy cho em một trang trong tập san phụ nhé?”
“Tập san phụ?” Nhan Thư quay đầu lại nhìn cô ta, “Cái chị chỉ là tập san phụ nằm lẫn trong đống tin tức tuyển dụng part-time ở ngoài trường, được đính trên bảng thông báo?”
Tập san chính của trường chuyên môn đăng tin tức tổng hợp trong trường, hàm lượng thông tin rất cao, là chiến trường chủ yếu của những người làm phóng viên như bọn họ.
Còn trong tập san phụ, nào là các loại tin quảng cáo, truyện ngắn, gi gỉ gì gì cái gì cũng có.
Quăng bản thảo của phóng viên có tư cách đăng tin trên một trang độc lập sang tập san phụ còn mất mặt hơn việc bị từ chối bản thảo.
Lâm Tuyết Mẫn nhếch mày, “Chẳng phải đều là tập san của trường sao, phân chia rạch ròi như vậy làm gì. Cái bản thảo mà em tốn một đống thời gian để viết như vậy, nếu không được đăng lên thì quá lãng phí rồi phải không? Em cũng không muốn để lãng phí đâu nhỉ?”
Cô ta dứt lời thì hai người cũng đã đi lên tầng .
Lâm Tuyết Mẫn quay đầu, hơi hất cằm lên, nở nụ cười nắm chắc phần thắng, duỗi tay đẩy cửa, tươi cười hỏi người ở bộ phận xét duyệt: “Thế nào rồi? Chọn bản thảo rồi sao?”
Mấy người xét duyệt đều ngây ra, một nam sinh tóc vàng gãi gãi đầu, “Chọn rồi ạ.”
Lâm Tuyết Mẫn tùy ý sai sử: “Tiểu Ưu, giúp chị rót cốc nước, cảm ơn.”
Vừa nói cô ta vừa đi vào trong, giả bộ hiếu kỳ hỏi: “Ủa? Chọn bản thảo của ai thế? Của chị hay là của Nhan Thư vậy?”
Nam sinh tóc vàng nhìn cô ta, định nói rồi lại thôi.
Tiếng gõ cửa “cộc cộc” phá vỡ bầu không khí lạ lùng trong phòng.
Lâm Tuyết Mẫn ngoảnh lại, nhìn thấy người mới tới thì sửng sốt: “Thầy Mã?”
Thầy Mã là chủ biên của tập san chính trong trường.
Trường đại học Lan có cách làm việc cởi mở, giáo viên chủ biên của tập san thông thường chỉ đăng tên cho có, không can dự quá nhiều vào việc xét duyệt chọn đề tài của sinh viên, thông thường công việc thực tế đều do trưởng câu lạc bộ Báo chí phụ trách.
... Trừ phi xảy ra chuyện quan trọng.
Lâm Tuyết Mẫn tiến lên đón đầu, “Thầy Mã, sao thầy lại tới đây ạ?”
Con người của thầy Mã cũng như cái tên của mình, mang một khuôn mặt dài thượt như mặt ngựa, lúc không cười có phần đáng sợ, đám sinh viên cũng hơi sợ ông.
Vậy mà hôm nay ông lại một mực tươi cười, “Bọn trẻ các em gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu tôi không đến một chuyến thì còn ra thể thống gì?”
Lâm Tuyết Mẫn sững người, trái tim lập tức đập rộn lên, “Ý của thầy là?”
“Bài phỏng vấn của kỳ này, tôi đã đọc qua rồi. Tốt lắm, cực kỳ tốt!” Thầy Mã hoàn toàn không giấu giếm sự khen ngợi của mình, ánh mắt ôn hòa nhìn khắp xung quanh một vòng, “Bạn sinh viên nào viết bài thế?”
Đôi mắt của Lâm Tuyết Mẫn lập tức lóe sáng.
Đám đàn em ở sau lưng cũng hào hứng, thi nhau đẩy Lâm Tuyết Mẫn lên trước, “Là chị ấy, là chị ấy, là đàn chị viết ạ!”
Lâm Tuyết Mẫn cố tình tỏ ra điềm tĩnh, tiến lên trước một bước, trưng ra nụ cười nhã nhặn, đúng mực, “Thưa thầy, là em ạ.”
Cô ta nhận cốc nước từ tay Tiểu Ưu, ân cần đưa cho thầy Mã.
Thầy Mã cười tươi như hoa, “Em chính là Nhan Thư hả?”
Bầu không khí chìm trong im lặng một giây.
Ngay sau đó, “Độp” một tiếng, chiếc cốc giấy rơi xuống đất, nước lẫn bụi bẩn bắn tung tóe ra đất.
--
Trong phòng họp, Lâm Tuyết Mẫn thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tin nhắn được gửi đến điện thoại mình: [Chị Lâm ơi, em nghe ngóng được rồi, người Nhan Thư phỏng vấn là đàn anh Quan Văn Cường trong đội của Hứa thần!]
Bên tai là giọng nói chậm rãi của thầy Mã: “Nhan Thư, ý kiến đánh giá về bản thảo là thầy đích thân nhận xét, đã gửi đến email của em rồi. Sau khi chỉnh sửa xong em xác nhận lại với đội của Hứa Bùi, nếu không có vấn đề gì, trang báo chính của kỳ này sẽ giao toàn bộ cho em.”
Lâm Tuyết Mẫn siết chặt nắm tay, “Thầy Mã.”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía cô ta.
Lâm Tuyết Mẫn điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười, “Thưa thầy, dù sao thì Nhan Thư cũng chỉ phỏng vấn được mỗi một mình đàn anh Quan Văn Cường, liệu có khi nào không thể gánh được toàn bộ trang báo chính không ạ? Chi bằng...”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị thầy Mã cắt ngang: “Ai bảo với em là bạn ấy chỉ phỏng vấn mỗi Quan Văn Cường?”
“Gì cơ ạ?”
Thầy Mã chỉ vào Nhan Thư: “Người mà bạn ấy phỏng vấn là thành viên nòng cốt trong đội bao gồm giáo sư Tôn và chính Hứa Bùi!”
Phòng họp tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
Đầu Lâm Tuyết Mẫn kêu ong ong, mãi một lúc sau cô ta mới hiểu thầy Mã đã nói gì.
Cô ta đưa ra quyết định thật nhanh, chuẩn bị lấy lùi để xin xỏ việc khác.
“Thật sao ạ, thế thì chúc mừng em nhé Nhan Thư.” Lâm Tuyết Mẫn mỉm cười nhìn sang thầy Mã, “Em thưa thầy, Nhan Thư là đàn em mà em chứng kiến em ấy trưởng thành, em ấy có thể giành được toàn bộ trang báo em rất mừng cho em ấy. Nhưng nếu xét về mức độ được đón đọc của tin tức, nếu chúng ta xuất bản hai bài báo cùng một lúc thì sẽ toàn diện hơn và hấp dẫn hơn chăng?”
Thầy Mã ngẩng đầu nhìn cô ta, “Ồ, bản thảo của em viết về cái gì thế?”
Nụ cười của Lâm Tuyết Mẫn hơi gượng gạo, vội vàng đưa bản thảo của mình qua.
Thầy Mã nhận lấy, cúi đầu xem lướt mấy đoạn.
Lâm Tuyết Mẫn: “Bản thảo của em cũng viết về Hứa Bùi...”
Thầy Mã chặn lời của cô ta, chỉ vào bốn chữ “Thanh mai trúc mã” trên tiêu đề, “Em nghĩ cái kiểu gì vậy? Loại tin tức bên lề này mà cũng đăng lên báo trường được hả?”
Lâm Tuyết Mẫn cố gắng duy trì nụ cười, “Thưa thầy, thầy không biết rồi, Thư Nhu Nhi không chỉ là thanh mai của Hứa Bùi, mà còn là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty Thiên Vũ, bây giờ đang tham gia chương trình tuyển tú [Idol thế hệ mới], độ nổi tiếng rất cao, trên Weibo có hơn hai triệu fan rồi đấy ạ.”
Thầy Mã là một thầy giáo bảo thủ, nghe đến đây càng cau mày hơn, “Dù có nổi tiếng hơn nữa thì cũng chỉ là nghệ sĩ trong chương trình tuyển tú, có thể so sánh với đội của Hứa Bùi giành được giải vàng ICM sao? Người như thế có thích hợp đăng trên báo chính không?”
Giọng ông ấy cao dần, khuôn mặt chảy dài.
Rõ ràng ông ấy đã cực kỳ không vui.
Tức thời, đám người trong phòng họp chẳng ai dám hó hé câu nào.
Đám đàn em của Lâm Tuyết Mẫn xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên.
Nhan Thư chống cằm, uể oải nhìn trò hề nửa ngày, đến lúc này mới cười híp mắt, lên tiếng: “Chị Lâm là đàn chị mà em khâm phục nhất, chị ấy đã tốn nhiều thời gian viết bản thảo như vậy, kết quả lại không được lên báo, em cảm thấy đáng tiếc quá.”
Thầy Mã gật đầu, “Được, vậy thì đăng lên báo phụ đi.”
Nhan Thư ngước mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Mẫn, “Chúc mừng chị Lâm, bản thảo cũng coi như không bị phí hoài.”
Lâm Tuyết Mẫn nghiến răng, vẫn muốn vớt vát, “Thầy Mã...”
Thầy Mã chân thành khuyên dạy cô ta: “Em còn là đàn chị của Nhan Thư, sau này bớt viết về tin tức bên lề không có giá trị này đi, phải học hỏi đàn em của em nhiều vào.”
Lâm Tuyết Mẫn bấm móng tay vào lòng bàn tay, gắng gượng rặn ra một nụ cười, “Vâng.”
--
[Tuyệt quá, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tuyết Mẫn chịu thua như thế, lên báo phụ còn muốn đội quần hơn cả bản thảo bị bỏ, các chị chưa nhìn thấy đâu, nụ cười kia của chị ta á, đúng là khó coi hơn cả khóc.]
Cả đoạn đường Điền Tư Điềm đều cúi đầu, vui vẻ chia sẻ tình hình thực tế trong nhóm chat chị em tăng động, miêu tả một khung cảnh sống động y như thật, cho đến khi về đến phòng ký tức, mới miễn cưỡng bỏ điện thoại xuống, chạy ra ban công thu quần áo.
Nhan Thư chuẩn bị thay đồ ngủ, lên giường ngủ một giấc, Điền Tư Điềm vung vẩy một chiếc khăn tắm, chạy lạch bạch từ ngoài ban công vào phòng, “Nhan Nhan, bạn quên lấy khăn của bà à?”
Nhan Thư tỏ ra mệt nhọc, “Điềm Điềm, bỏ vào tủ hộ mình với, then kiu.”
Điền Tư Điềm nghe thấy thế, mở tủ quần áo của cô ra, “Nhan Nhan, nhìn bộ dạng của bạn hơi khác thường đấy.”
Nhan Thư hừ một tiếng, “Chắc là không ngủ đủ đây mà, chẳng có sức lực nào.”
“Có phải dì cả sắp đến không?”
“Chắc không đâu, làm gì nhanh như vậy.”
“Cũng phải, bạn còn sau mình mà.” Điền Tư Điềm treo khăn tắm trong tủ quần áo, đột nhiên im bặt.
Chừng mấy giây sau, cô ấy quay đầu lại, nhìn Nhan Thư bằng vẻ mặt phức tạp, “Nhan Nhan, cái này...”
Nhan Thư chậm chạp cởi cúc áo, “Sao đấy?”
Cô nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
... Sau đó, ngay lập tức nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng treo gọn gàng trong tủ quần áo.
Áo sơ mi nam rộng rãi, hơi to, được treo lẫn trong đống váy vóc cắt may vừa người, trông có vẻ mập mờ mơ hồ.
“Cạch” một tiếng.
Nhan Thư duỗi tay, điềm tĩnh đóng cửa tủ lại rồi giả vờ ngáp một cái như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vừa hay điện thoại đúng lúc kêu lên, cô cúi xuống xem.
Hứa Bùi: [Lấy được áo chưa?]