Dung nhan Hoàng đế thực trẻ trung, nếu như người xa lạ đối mặt với hắn, người nọ tuyệt đối sẽ không nhìn ra Hoàng đế đã là một ông chú. Nếu lúc này ta và hắn cùng xuất hiện trong tầm mắt người khác, cộng thêm diện mạo của chúng ta lại có điểm tương đồng khéo léo, cơ hội bị ngộ nhận là huynh muội vô cùng lớn.
Hiện tại, một Hoàng đế nghịch lại thuyết sinh trưởng cứ như vậy xuất hiện trong phòng của ta.
Thật ra ta cũng không ghét nghịch lại thuyết sinh trưởng, hơn nữa nghịch lại thuyết sinh trưởng cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng người này lại nghịch khiến ta có chút ghê tởm. Vì phát triển ra quan hệ mập mờ gì đó cùng nữ nhi mới nghịch, không phải là ghê tởm à.
Dĩ nhiên, mặc kệ trong lòng ta nghĩ sao, ngoài mặt đương nhiên vẫn phải là kiểu cách nhu nhược bọn nam tử thích nhất.
Hôm nay hoàng đế bệ hạ mặc một thân tương đối ít nổi bật, y phục tuyệt không dễ thấy đứng ở đó. Dĩ nhiên, ta không cảm giác được tác giả đã từng miêu tả khí thế người này cường đại như thế nào, hay là trong đám người nhìn một lần đều có thể nhìn ra khí thế của hắn, hắn không giống người thường. Chi khí vương giả trên người hắn dù áp chế thế nào cũng không áp chế được, quét mắt một cái có thể khiến người ta trực tiếp bị hù chết, kì diệu đến mức đè nén người ta khó thở.
Ta chỉ là người bình thường, muốn cho ta cảm thấy linh lực vu lực lơ lửng kịch liệt trên người hắn cũng thật sự là quá khó cho ta rồi.
Mang theo chút bất ngờ cùng vui mừng, ta cẩn thận đi tới trước mặt nam nhân dường như trẻ tuổi này.
Tốt xấu gì ta cũng ở trong cung hai tháng, hắn lại hay tới chỗ của ta ăn cơm, khiến cho những hậu phi hoan nghênh ta kia đều có chút hận ta rồi, chỉ muốn ta nhanh chóng gả đi một chút. Rất dễ nhận thấy ta chiếm đủ thiện cảm của hắn, nhân vật công chúa diễn tốt vô cùng, chỉ thiếu một chút vi diệu đạt tới thiện cảm biến chất.
Hắn đủ thương yêu ta, mặc kệ ta muốn gì đều có thể đưa đến trước mặt ta một cách nhanh nhất, hơn nữa, dáng dấp ta cùng nữ nhân hắn yêu giống nhau như đúc, hắn càng thêm sủng ái ta. Mà tính ta ta biểu hiện ra cũng giống tiền hoàng hậu hắn yêu, cho dù được cưng chiều như thế nào, vẫn không làm ra yêu cầu gì quá đáng, vô cùng khéo léo.
Ta đến bên cạnh bàn, giúp hắn rót một ly trà, tôn kính để trước mặt hắn, để cho hắn ngồi xuống.
Hoàng đế dùng đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn ta, hình như là muốn nhìn ra điều gì từ nét mặt của ta, mà nét mặt của ta thực sự quá bình thản, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy nước trà.
Hắn tuyệt không ghét bỏ trà của ta quá nguội, càng không sợ bị ta hạ độc, rất tự nhiên liền uống rồi.
Hiện tại ta không phải muốn hạ độc hạ, hắn tới nơi này không phải nói hắn biết người có vấn đề là ta sao? Hiện tại ta vẫn là thành thật.
Lúc này biểu hiện của ta vẫn luôn rất bình thường, ta nhìn hắn nghẹn a nghẹn, nghẹn thật lâu rốt cuộc không nhịn được rồi, hắn trầm mặt, bày ra tư thế trưởng bối.
"Lời đồn bên ngoài là thật?"
Nghe hắn vừa hỏi, ta trừng lớn đôi mắt xinh đẹp của mình một chút xíu, chiếu vào trong đôi mắt trên gương mặt thoạt nhìn rất không giống trưởng bối của hắn, lúc chợt lại chớp mắt, làm ra dáng vẻ che giấu né tránh gì đó. Ta xoay người, nhìn về cửa trước, phát hiện Lục Trúc còn chưa dẫn Vương Gia tới đây, dẫn đến ta còn chưa cách nào triển khai kỹ năng, không thể làm gì khác hơn là dùng chiến thuật trì hoãn.
Ta trên mặt lo lắng đi vài bước, há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì, trầm mặc cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Cuối cùng lộ ra dáng vẻ nghiêm túc nghĩ qua: "Ta. . . . . ."
Tiếp đó, ta lại không nói, ngậm miệng thật chặt, khe khẽ cắn cắn môi.
Vết thương trên miệng ta còn chưa lành, chỉ cần ta làm ra một chút động tác ngầm, Hoàng đế vẫn nhìn ta rất dễ dàng sẽ phát hiện ra cái gì.
Quả nhiên ta vừa nhấc mắt, chỉ thấy sắc mặt của hắn nặng nề đen lại, dáng vẻ đáng sợ bão táp lại sắp tới. Đôi mắt sắc bén của hắn híp lại, cho dù là ta, cũng nhìn thấy sát ý trong mắt hắn.
Nội tâm ta hài lòng, ngoài mặt lại một bộ bị giật mình, cho đến khi bên tai ta nghe được một âm thanh vô cùng nhỏ.
Hiện tại Sẹo ca đã dạy ta hắn làm thế nào nghe được âm thanh phát ra từ sáo trúc hắn làm, trong thời gian hắn ẩn nấp này, chúng ta vẫn dựa vào loại âm thanh này làm ám ngữ liên lạc. Ngày ta muốn tiến hành kế hoạch tiếp theo, trước khi đi, Sẹo ca giao sáo trúc cho Lục Trúc, trước khi Sẹo ca trở lại, cũng chỉ có ta cùng Lục Trúc sẽ dùng nó.
Mặc dù lúc trước ta không nói gì với Lục Trúc, chỉ dùng tay ra hiệu, ta tin tưởng lấy sự khéo hiểu lòng người của Lục Trúc nhất định hiểu ta muốn làm gì.
Hiện tại kẻ địch số một Sẹo ca của nàng không ở nơi này, A Tam lại không thể thường thường xuất hiện, nàng liền tỏ vẻ hơi sức nhiều quả thực sắp không chỗ dùng mất rồi.
Lục Trúc luôn luôn hiểu bất kỳ ý tưởng gì của ta, cơ hồ là con giun đũa trong bụng ta, nếu như một chút nữa Vương Gia lặng lẽ xuất hiện, lại lặng lẽ phát hiện Hoàng đế tới, ta một chút cũng sẽ không bất ngờ.
Sau khi nghe được âm thanh kia, ta trực tiếp đi tới cạnh cửa, cẩn thận hỏi: "Phụ thân là một mình tới nơi này sao? Không mang theo người đến sao?"
Hoàng đế nghe ta nói như vậy, nhíu nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy, trong thiên hạ đều là đất của vua, cần gì biểu hiện nhát gan như thế."
Rất dễ nhận thấy hành động vừa rồi của ta đã chọc giận vị hoàng đế này rồi, để cho lòng hoài nghi của hắn tràn đầy tới cực điểm, trong nội tâm cơ hồ đã xác nhận chuyện xảy ra lúc trước đều là thật, nhưng cố tình không cho hắn đáp án, cần phải kéo dài. Nhìn hắn nổi cáu như vậy, dường như còn mang theo chút hận rèn sắt không thành thép, ta giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Trong nguyên kịch tình, hoàng hậu đã chết không phải như vậy sao? Tiểu bạch hoa khéo léo nhu thuận, nhẫn nhục chịu đựng, mặc kệ ngược đãi thế nào cũng tiếp nhận, đến cuối cùng Hoàng đế một câu thật xin lỗi lập tức cảm động nước mắt tùm lum tha thứ, hắn thậm chí không làm gì cho nàng. Ta ít nhất tốt hơn nhiều so với nàng, nội tâm ta tuyệt không bạch.
"Loại chuyện như vậy tại sao có thể là thật." Kéo dài thời gian thêm một chút nữa, chỉ cảm thấy một cỗ gió lạnh xuyên qua khe cửa, ta liền vẻ mặt thành thật lái miệng như vậy, hiện tại hoàn toàn với thái độ do dự muốn bôi đen Vương gia lúc trước.
Trong kiếp sống nữ phụ, không có hiểu lầm cũng phải vì nữ chính mà tạo ra chuyện hiểu lầm với nam chính, ta chính là không nên quá thuần thục!
Cái gì gọi là vốn đang nói chuyện râu ria với nữ chính, thời điểm nam chính xuất hiện đột nhiên bôi đen nữ chính một phen, cái gì gọi là vốn đang không có chuyện gì với nam chính, thời điểm nữ chính xuất hiện sau lưng chúng ta, ta đột nhiên té nhào vào trong ngực nam chính, tạo thành ngược đãi ra máu trong mắt nữ chính, ngược tâm đủ kiểu cũng không đi lên hỏi nam chính đây là chuyện gì xảy ra, tính toán một mình chạy đi như vậy, hoặc là dẫn bóng bỏ chạy.
Chỉ rống một câu, các ngươi đang làm gì! ! ! Liền giải quyết hết hiểu lầm a.
Có lúc ta đào hố hãm hại kẻ khác, trong nội tâm rất có cảm giác thành tựu, đồng thời sinh ra một cảm giác thông minh ưu việt. Hơn nữa nội tâm ta tuyệt không cảm nắng nam chính, ta hoàn toàn có thể vẫn giễu cợt, cười nhạo trong lòng một đám nam nữ chỉ số thông minh thấp, thậm chí tự hào một phen mình tùy thời tùy chỗ có thể bôi đen đến người cơ trí.
Cho dù hiện tại mục tiêu của ta là hai nam nhân này, mục tiêu của ta cũng là một mũi tên hai con chim!
Vẻ mặt ta nhất thời trong nháy mắt trở lại trạng thái nữ phụ ác độc đầu tiên là biến hóa kì diệu, sau đó bước đến cũng thay đổi ổn định, ta đặc biệt nghiêm túc đặc biệt chăm chú nhìn Hoàng đế, vô cùng kiên định thoạt nhìn tuyệt đối không giống như mở miệng nói láo.
"Phụ thân, có một việc xin ngài nhất định phải giúp ta."
Hoàng đế thấy vậy, chỉnh chỉnh thân hình, nghiêm túc gật đầu.
Ta nhếch môi, nhàn nhạt cười một tiếng, khẽ khom người: "Xin phụ thân đồng ý trước."
Ở chỗ này ta cũng không gọi phụ hoàng, mà đổi lại là phụ thân. Xưng hô mang theo khoảng cách như vậy, hắn cũng không tỏ vẻ có ý kiến, nhưng mặt mày vẫn có một chút mất hứng. Hắn đương nhiên hi vọng nữ nhi càng thân thiết hơn, gọi hắn một tiếng phụ thân rồi. Mặc dù ta cũng không nói da mặt mỏng không gọi được, nhưng cũng không muốn sớm như vậy thay đổi cách xưng hô.
Chờ khi ta thay đổi cách xưng hô, nhất định là lúc muốn đào hố hắn, hiện tại tốt nhất vẫn là kéo khoảng cách lại gần một chút, lại dẫn hắn động chút tiểu tâm tư với ta, trước tiên câu lấy người này, không cho loại người như hắn chỗ tốt.
Nghe ta nói như vậy, hắn không suy nghĩ gì liền gật đầu một cái.
Lúc trước đã nói rồi, hắn có thể đồng ý với ta bất kỳ yêu cầu gì, trong thời điểm đang sủng ái ta.
Ánh mắt của ta lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, ta lại hơi nhíu mày một cái, mang theo điểm khổ não nói: "Gần đây Vương Gia không tốt lắm vì những lời đồn đại bên ngoài kia, ta thấy thế trong lòng cũng không dễ chịu, nếu phụ thân có thể giúp một tay thì không thể tốt hơn. Chuyện bên ngoài truyền đi khoa trương như vậy, trên thực tế chuyện hoang đường như thế suy nghĩ một chút cũng biết là không thể nào làm ra được." Ta vừa nỗ lực nói xong, vừa chếch mắt đi, không nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế.
Ngoài mặt là vẻ mặt lo lắng suy nghĩ cho Vương gia, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra một chút vẻ u sầu cùng tránh né, trong miệng lại cố tình nói kiên định như vậy, mâu thuẫn đầy người.
"Phụ thân." Nói tới chỗ này, ta và hắn thẳng thắn liếc nhau một cái, nhưng sau đó dường như sợ hắn nhìn ra cái gì mang theo chút ít hốt hoảng dời ánh mắt sang chỗ khác, lông mi còn chớp chớp. Ta bóp bóp nắm tay, khóe miệng vẫn giơ lên nói: "Chuyện này vẫn rất dễ dàng thực hiện, muốn ra ngoài giải thích cũng là có thể. Phải làm sao mới có thể chính xác ngăn cản những lời đồn đại này? Lần đầu tiên ta gặp chuyện như vậy, có chút không biết nên làm sao cho đúng. Trước đó còn tự chủ trương đi ra ngoài, kết quả chẳng những không giúp được Vương Gia, còn, còn . . . . . ." Ta rũ mi xuống, trong giọng nói mang theo tràn đầy khổ sở: "Rõ ràng là chuyện chưa từng xảy ra, bách tính tại sao có thể nói như vậy chứ. . . . . ."
Nghe ta nói nhiều như vậy, Hoàng đế hắn động, hắn rốt cuộc động.
Hắn buông cái chén trong tay ra, nặng nề đập lên bàn, một bộ giận đến không nhẹ.
Ta lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt sạch sẽ chớp chớp, mang theo một chút bị sợ đến kinh hoàng, trong miệng nhỏ giọng: "Phụ thân?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, dường như đè nén một lát mới đè nén được hỏa khí của mình xuống, hắn đi về phía ta, anh tuấn vung ống tay áo, một giây kế tiếp, một đôi bàn tay nắm lấy hai vai gầy yếu của ta, hắn cúi đầu, ép buộc ta nhìn hắn.
"Ngươi nói cho trẫm, đây chính là lời thật lòng của ngươi."
Ta nghiêm túc gật đầu, lần này hoàn toàn không do dự: "Vâng"
"Ngươi nói gì? Vậy lời đồn đại bên ngoài thì sao, ngươi đừng cho là trẫm thật sự cái gì cũng không biết!"
Nghe hắn lớn tiếng như thế, ta từ từ đỏ mắt, nhưng vẫn kiên định nhìn hắn: "Cho dù lời đồn bên ngoài là thật, ta cũng là thê tử của Vương Gia, ta không muốn hối hận với sự lựa chọn của mình! Ngày đó là ta cầu xin phụ hoàng mối hôn sự này, kết quả lại thất bại như thế, ta phải như thế nào. . . . . . Ta nên như thế nào. . . . . ."
Ta không rơi lệ, chỉ là cặp mắt ướt át, tròng mắt đen dâng lên một tầng hơi nước.
"Nếu ngày đó, trẫm không. . . . . ." Hoàng đế đột nhiên mở miệng như vậy, ta vội vàng cắt ngang hắn.
"Cõi đời này không có nếu như, là ta tự chọn con đường này, đi như thế nào, là buồn hay vui, kết quả cũng do ta tự mình tới nuốt. Có lẽ bản thân Vương Gia không giống như ta tưởng tượng, nhưng nếu trong lòng cảm thấy hối hận, chỉ sẽ càng thêm khổ sở. Tại sao ta không tin tưởng mình một chút, tin tưởng hắn sớm muộn sẽ cảm thấy thành tâm của ta, từ từ tiếp nhận ta. Phụ thân, ngài là cha ruột của ta, ta hiểu rõ ngài thương yêu ta, nhưng mà tình cảm của ta, là chuyện của ta! Nếu ta lựa chọn đứng bên cạnh Vương Gia, đứng bên trượng phu của ta, ta chết cũng không hối hận."
Ta nói xong, trở tay nghiêm túc bắt được đôi tay hoàng đế, cách ống tay áo.
Ta vô cùng kiên định, cặp mắt sáng ngời, không có một tia một hào né tránh cùng khiếp nhược.
"Mặc dù da mặt dày nói như vậy, nhưng chuyện lời đồn đại ảnh hưởng rất lớn tới Vương Gia, chuyện thật sự không khoa trương như lời đồn, Vương Gia thật sự không phải người như vậy, ta không có cách nào, dù xuất giá rồi, cũng chỉ có thể cầu xin phụ thân giúp một tay." Ta vừa nói, vừa lộ ra dáng vẻ tiểu tâm của mình: "Rõ ràng nói đã xuất giá, đây là chuyện của ta, trên thực tế ta lại vô cùng vô dụng, chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể gây trở ngại còn chưa tính, còn chọc người chán ghét. . . . . . Có thể coi là, ta mặt dày cố gắng thêm một nữa lần, giúp ta một chút đi, phụ thân."
Ta trình diễn chân tình như thế, Hoàng đế sâm sâm lộ vẻ xúc động.
Nhớ năm đó, mẫu thân trên sinh lý của ta cũng là một người chấp nhất trăm ngược chết không hối hận như vậy. Mặc kệ Hoàng đế năm đó ngược nàng thế nào, nàng chỉ là khóc, khóc xong cố chấp vẫn yêu Hoàng đế, cho dù bên cạnh có một nam phụ chất lượng tốt, mặc kệ hắn cao phú suất thủ thân như ngọc, không nhìn bất kỳ nữ nhân nào, hy sinh vì nàng như thế nào, nàng đều chỉ thích Hoàng đế xảy ra quan hệ với nhiều nữ phụ vô cùng, thậm chí có quan hệ vợ chồng.
Hừ hừ, cố chấp yêu đến cỡ nào a!
Ta chà soát chính là thâm tình vô hối như vậy.
Lúc này ta càng biểu hiện được thâm tình chết không hối hận, ngày sau bị tổn thương không gian biểu diễn lại càng lớn.
Hoàng đế bắt đầu sinh ra tình cảm mập mờ với nữ nhi ruột thịt chính là khi nàng bị trăm ngược bất hối, lúc này ta tất nhiên muốn nắm bắt để tới chà hắn.
Lúc này Hoàng đế u mịch nhìn ta, hắn đang muốn mở miệng, hắn há miệng, âm thanh còn chưa phát ra, ta chỉ thấy cửa đang đóng liền bị đạp ra.
Vương Gia giống như thiên thần xuất hiện trước mặt Hoàng đế!
Hắn tàn khốc đẹp trai cuồng bá đi tới trước mặt của ta, khẽ cúi đầu: "Hoàng thượng, vì sao tới cũng không thông báo cho vi thần."
Ta thấy thế, vội vàng lôi kéo hắn, ý bảo hắn phải hành lễ với Hoàng đế, nhưng Vương Gia không làm.
Chú ý tới động tác nhỏ của chúng ta Hoàng đế nhíu nhíu lông mày, ta "không cẩn thận" nhắc nhở, để cho hắn chú ý tới trong mắt Vương Gia không có người tới cỡ nào.
Bôi đen người, chính là một loại kỹ thuật.