Thân là người cơ hồ ra sân sớm nhất, ta lại cảm thấy mình từ đầu tới đuôi cũng không có cảm giác tồn tại gì, ta nghĩ, ta nhất định phải tời chà chà một cái.
Ở kiếp trước, ta bất hạnh trở thành tiểu đệ, tâm phúc của một sơn Đại Vương. Dĩ nhiên, lúc ấy ta cũng không có gì không cam lòng, mặc dù cảm giác tồn tại vẫn rất yếu ớt. Yếu đến mức gặp được cô nương yêu thích, nhưng trong mắt cô nương kia chỉ có chủ tử của nàng, có lẽ, vấn đề không phải ở cảm giác tồn tại yếu ớt của ta.
Dĩ nhiên, một đời kia ta cũng chưa từng không thực sự vui vẻ, đó là một thời đại chiến loạn. Chủ nhân của cô nương ta thích có liên quan đến ta, có liên quan đến cha mẹ của chủ nhân kia, có liên quan đến lão đại sơn đại vương tìm đường chết của ta, đây là một chuyện xưa bi thương. Ngay lúc ấy ta cũng sẽ lòng đau như cắt, mỗi hồi nhớ tới đều không cam lòng, cho đến sau khi chết lẫn vào thành nhân viên công vụ.
Ta cảm thấy trời cao vẫn đối với ta thật tốt.
Bởi vì ràng buộc chủ tớ mãnh liệt, sau khi ta lẫn vào thành nhân viên công vụ, ta quyết định tìm đám người thê lương chết thảm kia, kết quả không đợi ta tìm được bọn họ, lại phát hiện cô nương ta thích khi còn sống cùng đồng nghiệp của nàng đang đánh nhau ngươi chết ta sống. Về đồng nghiệp này là một người như thế nào ta cũng không muốn nói tỉ mỉ, loại nữ nhân này hình dung nhiều một cái cũng sẽ bẩn mắt.
Thấy nữ nhân từng thích khi còn sống chết còn vui vẻ như thế, tim ta ít nhiều nhảy hai cái.
Bây giờ không phải là trước kia, dù sao ta cũng làm quan, vì vậy ta nghĩ biện pháp giúp cô nương ta yêu thích vui vẻ. Nhưng ta không dự liệu được điều này cũng xảy ra ngoài ý muốn, để cho chúng ta ngoài ý chính là nữ nhân ta nhìn lâu đều không cam lòng kia, ta không phải nam nhân thích chấp nhặt với nữ nhân, cũng không muốn làm gì với nữ nhân này, nhưng lúc đó tâm tình của ta lại vô cùng phức tạp mắng một câu thô tục với nữ nhân kia.
“Em gái ngươi!”
Cua em gái dễ dàng sao? Cua một em gái từ khi còn sống cua đến sau khi chết dễ dàng sao?
Sau khi ngoài ý muốn, ta cùng cô nương ta thích mất đi trí nhớ của kiếp trước, cứ như vậy, ta sống đến hai mươi mấy tuổi, rốt cuộc lại nhìn thấy cô nương này một lần nữa. Nhưng bởi vì từng mất trí nhớ, vừa bắt đầu ta cũng không cảm thấy người này có gì đặc biệt, chẳng qua cảm thấy đoàn người của các nàng có một loại cảm giác đặc biệt.
Vì vậy, từ trực giác, ta đuổi theo các nàng.
Cùng nhau đi tới, ta mở mang kiến thức rất nhiều những chuyện ngày trước nghĩ cũng không nghĩ tới, sống chung một chỗ với các nàng thời gian dài ta đều có chút hối hận làm nam nhân. Nhưng cho dù sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, ta cũng từ từ thức tỉnh lại tình cảm của ta đối với nha đầu kia. A, nam nhân cuồng dại không thay đổi giống như ta thật là không thấy nhiều.
Nha đầu kia nhà ta là một kẻ chậm chạp, chẳng qua ta tuyệt không gấp.
Chúng ta đại khái vì ngược đãi mấy nam nhân cực phẩm trong mắt của ta không giống như nam nhân mà bôn ba hơn một năm, khi ta cho rằng chuyện không sai biệt lắm muốn kết thúc, chúng ta sẽ trải qua một cuộc sống yên tĩnh, ta khôi phục nhớ, trước mấy ngày chúng ta rời khỏi thế giới kia.
Ta hiểu rõ đây là điềm báo thế giới này mau hỏng mất.
Ta cũng không nói với ai, ngay cả tiểu nha đầu lòng ta yêu ta cũng không nói, ta vô cùng bình tĩnh nghênh đón ngày rời đi đó. Ta nghĩ, ta nên là người có ý thức chuẩn bị nhất trong tất cả mọi người. Theo như sự phát triển của tiểu thuyết, loại người làm đại boss sau màn ta đây quả thật dư dả!
Sau khi rời khỏi thế giới kia, ta phát hiện bởi vì thời gian của hai cái thế giới khác nhau, vì vậy ta cũng không hề rời đi bao lâu, không tự tiện rời khỏi vị trí công tác rất tốt, sau khi trở lại ta như cũ là một nhân viên công vụ. Hiện tại, ta không phải hạ nhân, cũng không phải tiểu đệ tâm phúc của Sơn Đại Vương, làm quan, chính là không giống nhau.
Ta yên lặng chờ đợi, ta hiểu rõ mấy người khác đều sẽ bị bật khỏi thế giới kia.
Thời điểm ta bình tĩnh chờ thời, người đầu tiên bị bật ra ngoài khiến cho ta vô cùng kinh ngạc thêm vui mừng, tiểu nha hoàn nhà ta.
Ở thời đại này, có rất nhiều bệnh nhân, có một loại người sau khi chết bệnh còn nghiêm trọng hơn. Họ luôn cho rằng mình chết lầm, yêu cầu phía trên cho cơ hội xuyên không. Vốn nhân khẩu phía dưới đã đủ chật chội, người hiện đại chết càng ngày càng nhiều, không gian phía dưới cũng không phải tạo ra cho những người này. Diêm Vương Gia nói rồi, loại người này không cần cho làm người lại.
Bình thường, ta sẽ không cho những người này cơ hội đầu thai.
Hiện tại phía dưới có quá nhiều người chờ đầu thai, những người này đưa xuống cũng phải đại náo một cuộc, đã thấy nhiều tiểu thuyết thiếu não cho là một tiểu quỷ hồn thật lợi hại, phía dưới rất bận rộn, vậy có nhiều thời gian đền cho các nàng sao?
Thời điểm ta đưa rất nhiều loại người này đi, ta đem vị trí còn trống cho tiểu nha đầu ta yêu thích đi đầu thai. Ta nghĩ, nàng còn thích hợp làm người hơn, sự thật chứng minh, ta làm đúng, cho dù có được trí nhớ đời trước, nàng cũng vẫn thích gặp người.
Hơn nhiều năm sau khi chúng ta lần nữa gặp mặt, ta lại diệt một quỷ hồn bệnh xuyên qua. Lúc ấy, nàng một bộ bị kinh hách đến, tiếp đó, ta vô cùng dè dặt thêm hàm súc biểu đạt cảm tình của ta.
Tiếp theo, bởi vì ta quá “Chăm chỉ”, phía trên quyết định giao cho ta một cơ hội “Nghỉ ngơi dài hạn”. Vì vậy, để không diễn một màn tình yêu quỷ người cùng tiểu nha đầu kia, ta chỉ có thể cũng đi làm người thôi. Đáng tiếc, thời điểm ta đầu thai nhất định phải nhỏ hơn so với vợ ta, bất quá không sao, đầu năm nay, tuổi tác căn bản không phải vấn đề!
Rất nhanh, ta liền kiên trì tới khi chúng ta lớn lên, cũng kiên trì tới kết hôn. Lúc kết hôn, ta biết ngay có một việc ta tính sai, một ngày kia, ta cho phép vợ ta ôm một đứa con nít đầu trọc cùng ta kết hôn.
Đứa nhỏ đầu trọc đó, là chủ nhân của nhà ta.
Ta sâu sắc hiểu được, có lẽ kẻ địch của ta cho tới bây giờ không phải bất cứ người đàn ông nào trên cõi đời này, hay là động vật giống đực, mà là một. . . . . . Cô gái. Cũng may, đứa nhỏ này còn chưa lớn lên thành một cô gái, ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm, tỷ như chuyện kiếp trước, trước kiếp trước, trước trước kiếp trước cũng không dám làm.
Trả đũa.
Đây là một cô gái có suy nghĩ của người trưởng thành, hơn nữa rất kiêu ngạo.
Nàng đã từng là chủ nhân của ta, là chủ nhân của tiểu nha đầu nhà ta, cũng là tình địch của ta.
Ta tự tay nắm được cái mông nhỏ của nhỏ, tách chân nhỏ của nàng ra, để cho lấy nàng cảm thấy vô cùng sỉ nhục, cười với nàng: “Xi ~”
Sau khi kết hôn, ta rất thích làm như vậy.
Bởi vì vợ của ta luôn dành ánh mắt của nàng cho chủ nhân của nàng trước, vì đoạt được ánh mắt ấy, ta không thể làm gì khác hơn là làm như vậy, một ngày ba lần, mở đôi chân bé nhỏ ra, để cho nàng xi thế nào liền xi như thế, cho đến khi chân nhỏ của đứa bé không thể nhịn được nữa tè vào trên mặt ta.
Mỗi khi đến lúc này vợ của ta cũng sẽ vỗ bàn cười to, khi vợ ra cười to, ta sẽ lấy khăn giấy lau mông cho đứa bé, bởi vì đứa bé quá xấu hổ quá kiêu ngạo, lúc này sẽ cao giọng gào khóc. Đến lúc này, nội tâm ta sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác đặc biệt sung sướng.
Cho đến khi, đứa bé này biết nói.
Ta trả đũa đối phương, đồng thời, đối phương cũng có thể đánh trả ta, a, cuộc sống tàn khốc này, bất quá, náo nhiệt như thế hình như không tồi. Mặc dù bên cạnh cơ hồ đều không phải là người bình thường, nhưng ta thích như vậy hơn chung sống cùng người bình thường.
Qua hơn mười năm, đứa trẻ lớn lên thành tiểu mỹ nhân, nàng rốt cuộc muốn kết hôn.
Cha của chủ nhân nhà ta rất nóng nảy, nhưng hắn nóng nảy cũng vô dụng, trước khi cử hành hôn lễ họ đã lĩnh chứng rồi. Đối với con gái mình có chủ kiến như vậy, hắn hiển nhiên rất không vui vẻ, nhưng không vui vẻ cũng không có biện pháp, đây là một người cha ngu ngốc thương con gái, hắn chỉ có thể lão lệ tung hoành trách cứ luật pháp. . . . . .
“Con mẹ nó ai cho ngươi quy định tuổi là có thể kết hôn đấy! ! !”
Mà mẹ của tiền chủ nhân, nàng đại khái sớm đã bị lão đại ngu xuẩn kiếp trước kiếp trước của ta đả động rồi, lúc này lại vẫn rất vui mừng.
Đây là người đàn ông tốt biến thái, từ con gái nàng ra đời không bao lâu liền yêu con gái nàng không thay đổi a.
Hiện trường hôn lễ tới rất nhiều khách, ta thô thô đảo qua, thế nhưng thấy được nhiều lão đại thúc, bọn họ chỉa vào gương mặt ta đã từng thấy trong thế giới thiểu thuyết mà đến. Một giây khi bọn họ nhìn thấy tân nương, ta rõ ràng cảm thấy nét mặt già nua của bọn họ cũng rung rung, một bộ muốn rời đi lại không thể rời đi.
Thật là thú vị, ta câu môi cười cười.
Vợ ta đã tới, hiển nhiên nàng cũng thấy được những người đó, nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Người phàm ngu xuẩn.”
Vợ ta, từ trước đến giờ rất siêu thoát.
———-o Hoàn o———-