Ta nghĩ, ta không quất chết nam nhân trước mặt này là đã rất bình tĩnh rồi. Tuy rằng nhìn hắn tác phong nhẹ nhàng, lại mang theo vẻ nho nhã phong độ của người trí thức, hơn nữa trông cũng không yếu đuối chút nào.
Đầu tiên, đây là một nam nhân, lại là cao phú suất, hơn nữa sản nghiệp trong nhà đều là hắn một tay gây dựng, vô cùng tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhóm nam chính trong quyển sách này diện mạo ưu tú đến mức nào thì không cần nói, vì thế lược qua không nhắc tới, tác giả tiêu phí rất nhiều câu chữ để miêu tả diện mạo của bọn họ, nếu ta thật sự nhắc tới, có lẽ có thể nói đến nửa canh giờ, đương nhiên không thể lãng phí thời gian như vậy. Điều ta muốn nói, là nhân phẩm của hắn.
Ở mặt ngoài hắn là phong thái quân tử, ôn hòa với mọi người, trên thực tế lại vô cùng bá đạo, ích kỷ, mà phương diện này, chỉ khi đối đãi với nữ chính mới biểu hiện ra ngoài. Đây là một kẻ hai mặt, ở ngoài một bộ dáng, bên trong lại là một bộ dáng khác. Rất nhiều người gọi hắn là nam chính phúc hắc, nhưng ta cảm thấy, hắn thật sự không xứng với hai chữ này.
Hắn là nam nhân đầu tiên mà nữ chính gặp gỡ, nếu mọi việc phát triển giống như nguyên tác.
Sự tình, là như vậy.
Đầu tiên, ở khúc dạo đầu khi huynh trưởng heo mập muốn vươn móng heo về nữ chính, phụ thân tửu quỷ bỗng trở về, bắt tại trận. Tuy rằng móng heo của hắn đã duỗi đến một nửa, tửu quỷ lại một mực cho là nữ chính quyến rũ con của hắn, quả thực không biết liêm sỉ, bại hoại luân thường!
Sau đó, hắn hoàn toàn không nghe nữ chính nhu nhược biện giải, bán ngay vào Phiêu Hương viện. Kỳ thực, hắn đã muốn bán nữ nhi, xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng chỉ là bán càng thêm yên tâm thoải mái mà thôi. Nhưng thanh danh của một thiếu nữ vô tội vì vậy mà bị hủy hoại triệt để, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay biến thành vũ khí để quần chúng nhân dân khiển trách nàng, vốn là ác nhân nay thành người bị hại, quả thực không có logic, không có đạo lý đáng nói.
Toàn bộ người trong thôn bị văn phong che mờ chỉ số thông minh, chỉ vì đạt tới hiệu quả ngược nữ chính, không một ai tin tưởng nữ chính là vô tội, cho dù điểm đáng ngờ có một đống lớn vì tác phong của đôi cha con này rất có vấn đề.
Bởi vì cái dạng này, nữ chính tuyệt vọng cam chịu để tú bà dạy dỗ, tại một buổi tối nào đấy bị đẩy ra.
Một ngày này, nữ chính gặp vai nam chính thứ nhất, tiếng tăm lừng lẫy, chuyên môn làm ăn với hoàng tộc là Nam Cung Hàn. Khi đó hắn đang ngồi trong phòng nói chuyện làm ăn, đột nhiên, nữ chính một thân bạch y sạch sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng là, hắn nhìn đến không phải là diện mạo của nữ chính, mà là khí chất hư vô mờ mịt.
Thật hố cha, nhìn người không nhìn khuôn mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà tác giả cố ý đặt ra, lại để ý khí chất tương tự với nữ phụ?!
Lúc đó, trong mắt nam chính số một, hắn nhìn đến không phải nữ chính, mà là vai nữ phụ cấp quan trọng không nói một tiếng đã rời khỏi hắn, làm hắn thống khổ nhiều năm. Nàng tài hoa xuất chúng, nàng thanh lãnh cao quý, nàng hoàn mỹ vô khuyết, nàng cao ngạo, nàng lạnh lùng, nhưng là, lại chỉ vì hắn mà bộc lộ mặt ấm áp nhất.
Giờ phút này, trong lòng trong mắt tra nam chính số một đều là nữ phụ muội tử, bất cứ phương diện nào của nàng đều là tốt nhất, không cho phép khinh nhờn. Nhưng khi nhìn lần thứ hai hắn liền phát hiện nữ chính không phải là người hắn yêu, một ngày này là lần đầu tiên nữ chính bán mình. Cho dù là người có khí chất tương tự, tra nam số một cũng không cho phép người khác làm bẩn.
Vì thế, bàn tay to của hắn vung lên, mua nữ chính về nhà mình.
Tra nam số một đối với nữ chính mà nói, chính là chút ánh sáng đầu tiên trong thế giới u ám! Bởi vì hắn cứu nàng khỏi hố lửa, an trí chỗ ở cho nàng, còn luôn dịu dàng với nàng, thương nàng, sủng nàng, vào thời điểm ấy nữ chính cho rằng tra nam số một yêu nàng.
Tra nam số một biểu hiện như một nam nhân hoàn mỹ, dịu dàng đối đãi nữ chính, không để nàng chịu uất ức, làm nữ chính nhận được sự đãi ngộ tốt nhất, hơn nữa không làm chuyện gì thất lễ với nàng, quả thực là sủng nữ chính đến tận trời. Làm như vậy có thể không khiến người ta hiểu lầm sao? Cho dù hắn nhìn khí chất của nữ chính mà nghĩ tới một người khác.
Thế nhưng, cuộc sống như vậy không được bao lâu liền thay đổi.
Bởi vì tra nam số một phát hiện, nữ chính không cao ngạo, không thanh lãnh, không cao quý, hơn nữa bởi vì là thôn cô nên không có kiến thức. Hắn là một nam nhân tài hoa hơn người, nhưng có đôi khi lời hắn nói nữ chính nghe không hiểu, trao đổi có sự khác biệt vô cùng lớn, tập quán sinh hoạt cũng có sự khác biệt vô cùng lớn, nữ chính không thể là người trong lòng hắn.
Sau khi phát hiện sự thật "tàn khốc" như vậy, tra nam số một làm chuyện đó cùng nữ chính trong một đêm say rượu. Người này, trở thành người đàn ông đầu tiên của nữ chính, đêm hôm đó nữ chính bị đối đãi thật thô bạo, nhưng nàng còn tưởng rằng là vì tra nam số một quá yêu mình, lúc đó nữ chính cho rằng nàng thật hạnh phúc.
Đêm đó qua đi, nữ chính vẫn hạnh phúc như trước, hoàn toàn không biết bởi vì bị phá thân, tra nam số một quyết định đối đãi với nàng như sủng vật, hơn nữa còn là một sủng vật thế thân. Cho dù nàng chỉ giống nữ nhân hắn yêu một chút, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, hắn vẫn sủng ái nàng như trước, so với trước kia thì càng sủng ái hơn, làm nàng ngây ngốc chỉ có thể dựa vào hắn mà sinh tồn.
Nàng nhu nhược, nàng ngây ngô, nàng đơn thuần, nàng thiện lương, hơn nữa vô cùng nghe lời, có thể để hắn tùy ý trêu đùa, đây là một sủng vật vô cùng ngoan ngoãn, lúc thích có thể tận tình sủng ái, chán ghét cũng có thể ném sang một bên. Hắn có thể luôn luôn nuôi dưỡng nàng, cho nàng một cái sân, để nàng áo cơm không lo, cho dù đến lúc ấy hắn đã không thích sủng vật này nữa.
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng, đây là một con người, nàng có cảm tình, sẽ thương tâm, sẽ khó chịu, sẽ thống khổ.
Một tháng sau, cuộc sống hạnh phúc như vật rốt cuộc bị phá vỡ, bởi vì vai nữ phụ cao ngạo, thanh lãnh, cao quý giống như tiên nhân đã trở lại! Nàng vô cùng chán ghét nữ nhân bên cạnh tra nam số một, hơn nữa nữ nhân này còn có khí chất tương tự như mình. Nàng còn giải thích với tra nam số một, nàng vì gặp chuyện ngoài ý muốn mới biến mất nhiều năm như vậy.
Tra nam số một nhanh chóng tha thứ nữ phụ, nhưng lại cảm thấy áy náy, để nữ chính rời khỏi sân của hắn, sang sân bên cạnh. Sau khi vai nữ phụ trở về, trong lòng trong mắt của tra nam số một tràn đầy hình bóng của nữ phụ, hoàn toàn không rảnh đi quan tâm tâm tình của nữ chính.
Nữ chính thật sự là tiểu bạch, thất thân rồi, còn không chú ý tới tra nam người ta còn chưa cho nàng danh phận, nàng vừa không phải nương tử nhà hắn, cũng không phải thiếp, ngay cả nha hoàn cũng không, nhiều lắm cũng chỉ là vật phẩm mua về để phát tiết. Bởi vì nữ phụ trở về, nàng mới biết được thì ra mình là thế thân.
Nàng muốn rời đi, lần đầu tiên nàng chống lại sự sắp đặt của tra nam số một. Lúc này tâm lý của tra nam số một phát sinh biến hóa, tác giả thiết định tra nam đã yêu nữ chính, nhưng chính hắn không nhận ra mà thôi. Bởi vì hắn rối rắm không rõ, hắn không để nữ chính đi, còn định nhốt người lại.
Nhưng nữ phụ mặc kệ, đã có mình ở đây, còn muốn cái thế thân kia làm gì? Vì thế xuất ra tất cả thủ đoạn hãm hại. Tra nam số một kiên định cho rằng nữ phụ tốt đẹp đủ kiểu, không nghe lời giải thích của nữ chính, nhưng vì chút rối rắm nho nhỏ trong lòng, hắn vẫn không để nữ chính rời đi.
Tuy không cho người ta rời đi, hắn lại đối đãi với nữ chính một cách tàn khốc, mỗi ngày đi trước mặt nữ chính mà không dừng bước, mỗi ngày đều nghỉ trong phòng nữ phụ.
Nhưng, cho dù nữ chính không làm gì, đối với nữ phụ mà nói thì nàng vẫn là cái đinh trong thịt cái gai trong mắt, chỉ cần nữ chính còn tồn tại, nàng liền cảm thấy không thoải mái. Rốt cuộc, vai nữ phụ có đứa nhỏ, nàng muốn tra nam số một tiễn bước nữ chính, nói là sợ nữ chính làm hại đứa nhỏ của mình. Bởi vì có đứa nhỏ, tra nam số một mới hạ quyết tâm cho nữ chính rời đi.
Ở nơi mà tra nam số một không thấy được, nữ chính vừa được đưa ra ngoài không bao lâu, liền gặp sát thủ đuổi giết. Nữ chính tưởng rằng tra nam số một sợ nàng ảnh hưởng tới hạnh phúc của hai người, cho nên muốn nàng biến mất khỏi thế giới này. Không nói đến các loại tuyệt vọng trong lòng, nàng đã không còn có động lực sinh tồn nữa rồi.
Bởi vì sự mĩ mạo và đáng thương của nữ chính, một sát thủ trong đó động lòng trắc ẩn, thả nàng, nàng chạy trốn tới ngôi miếu đổ nát, sau đó, gặp nam nhân thứ hai. Chính là Hiên Viên Liệt, động vật nửa người dưới, lãnh khốc vô tình.
Mà tra nam số một, hai tháng sau, hắn mới đột nhiên nhận được tin tức từ một người nào đó, chính là sau khi nữ chính bị đưa ra ngoài thì gặp đuổi giết. Lúc này hắn lo lắng, phái người đi tìm tin tức của nữ chính, còn phải an ủi vai nữ phụ, trải qua một phen khúc chiết, hắn rốt cuộc nhìn ra bộ mặt thật "ác độc" của nữ phụ.
Mấy lần hãm hại, nói xấu và chứng cứ phái sát thủ đặt trước mặt hắn, lúc này nữ chính còn một lòng cho rằng hắn phái sát thủ. Hắn đau lòng, đúng lý hợp tình quang minh chính đại di tình biệt luyến đến người nữ chính, bởi vì vai nữ phụ quá "ác độc", cho nên tiêu xài sự áy náy, sự tiếc nuối và tình yêu của hắn!
Bởi vì tác giả muốn tẩy trắng hắn, bởi vì hắn là một trong những nam chính, hắn phải thật trắng thật trắng! Vì thế, hắc chết vai nữ phụ, làm nàng càng ác độc hơn! Hoàn toàn không xứng với thâm ái của tra nam chính, đây là phương pháp của tác giả! Bị hắc đến cuối cùng, ngay cả lúc đầu nữ phụ bất đắc dĩ rời đi, cũng là trăm phương ngàn kế an bày.
Tra nam chính vô cùng thất vọng về nữ phụ, nói nàng không xứng có đứa nhỏ của mình, không xứng có cốt nhục của mình, tìm người rót thuốc cho nàng, muốn xóa sạch đứa nhỏ. Cuối cùng, tra nam chính thành công, đứa nhỏ không có, vai nữ phụ điên rồi. Tra nam chính mang theo tâm tình áy náy muốn nữ chính quay về, đây lại là một lần rối rắm. . .
Đối với kịch tình như vậy, nữ chính là ta cảm thấy đau toàn thân.
Giờ phút này, ta ngẩng đầu nhìn "thanh niên tài tuấn" bị ta cho một bạt tai, ánh mắt ta lạnh lùng lại mang theo ưu sầu, tuy rằng làm chuyện quá đáng, ta vẫn cao ngạo nhìn hắn vài lần rồi quay đầu đi. Hắn cũng đúng như ta nghĩ, hoàn toàn không tức giận, thậm chí còn si mê nhìn ta.
Ở trong phòng có hai nam nhân, nhìn thấy biểu hiện này của Nam Cung Hàn thì lập tức đi lên hòa giải. Bị người ta tát một cái còn không để ý, bọn họ đương nhiên cũng nhận ra, lập tức biết phải làm thế nào.
"Hoa đại nương, vị cô nương này chính là vị thiên tiên mà ngươi nói? Có vẻ cáu kỉnh a." Một người trong đó nói.
"Ôi chao." Mắt tú bà đảo một vòng, lắc lắc khăn tiến đến trước mặt bọn hắn, cười đến mức khuôn mặt giống như một đóa hoa cúc. "Đây chính là thiên tiên nhà chúng ta, đây là lần dầu tiên nàng gặp đại nhân vật, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, đại gia đừng trách a." Nàng vừa nói, vừa nhìn người vô tội bị tát một cái.
Nhìn thấy vẻ mất hồn của nam nhân kia, tú bà cười nheo mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tiểu thiên tiên nhà chúng ta a, đây là lần đầu tiên xuất hiện nên sợ người lạ, nhưng sau này sẽ đỡ hơn. Thược Dược, ở chung cùng các đại gia cho tốt, biết chưa?"
Ta giật giật lông mi, nhàn nhạt nhìn qua, thấy được trong ý cười của tú bà là sự cảnh cáo. Bọn hắn có ba nam nhân, một nữ nhân như ta, ở chung cái gì? Hơn nữa, ta quay đầu nhìn về phía tra nam số một. Người này không phải thích cao ngạo sao, thích lạnh lùng sao, thích tài nữ sao?
Ta đây cao ngạo chết hắn!