Khi Lục Trúc trở về, ta đã nhàn nhã nằm nghiêng trên giường, ta dùng một tay chống đầu, một tay đặt trên vài cái rương gỗ nhỏ phía trước. Trông ta uể oải, ở mặt ngoài nhìn không ra đang nghĩ cái gì. Lục Trúc thật kinh ngạc nhìn ta, bởi vì ta để khăn che mặt ở một bên, nàng biết bình thường ta rất kiêng kị lộ ra mặt của mình.
"Tiểu thư." Lục Trúc đi đến cạnh giường, khom người: "Quản gia nói cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi."
Ta nâng mí mắt, xoay người ngồi dậy, cầm một cái rương gỗ nhỏ trong tay, mở miệng nói: "Lục Trúc, ngươi cũng không muốn ở lại thuyền hoa phải không? Cho dù chỉ làm nha hoàn, nơi đó cũng không trong sạch. So với việc này, không bằng lấy chút tiền ở bên ngoài sống yên ổn qua ngày."
Thấy ta nói vậy, Lục Trúc ngẩn người, nghi hoặc mở miệng: "Vì sao tiểu thư nói như vậy? Ngươi không trở về sao. . ." Mấy ngày nay Lục Trúc bị tiền nện đến mức choáng váng, trong mắt ngoại trừ tiền cũng chỉ là tiền, rời khỏi thuyền hoa, cơ hội kiếm tiền đã không còn.
"Tất nhiên không thể trở về, nếu không phải lúc trước được tú bà cứu và cũng không có cách nào rời đi, ta sẽ không ở nơi đó. Hiện tại bằng tài sản trong tay ngươi, có thể cho ngươi cuộc sống sung túc qua nhiều năm, nếu tiết kiệm một chút, có lẽ dùng đủ một đời, người a, không nên quá tham lam." Ta nói, đi vòng quanh Lục Trúc đang đứng ngốc tại chỗ.
Ta đã nói như vậy, Lục Trúc không thể không hiểu ý tứ của ta: "Tiểu thư đang đuổi ta đi sao? Nhưng mà, rời khỏi ngươi thì ta có thể đi đâu? Cho dù không trở về thuyền hoa, Lục Trúc cũng muốn đi theo tiểu thư."
"Ta không muốn mang theo ngươi." Ta nói trực tiếp: "Ta chán ghét nhược điểm, ngươi không thể trở thành nhược điểm của ta. Ta có thể cho ngươi những thứ này, về sau ngươi rời khỏi đây, tìm một chỗ sống yên ổn qua ngày. Mấy ngày này dù sao cũng là ngươi chiếu cố ta, tuy rằng ta không phải là người tốt, cũng không muốn quá tuyệt tình."
Ta đặt thùng gỗ trước mặt Lục Trúc, nàng mới đi theo ta mấy ngày, trong này có cái gì nàng rất rõ ràng. Ánh mắt Lục Trúc lóe lóe, nhìn ra được là có chút tâm động. Lục Trúc chẳng phải nha đầu thiếp thân nuôi từ bé, không có khả năng trung tâm với ta đến mức nào, nàng không muốn đi, có lẽ cũng vì tâm tính.
Làm lâu ở đó, cho dù là nha hoàn cũng sẽ cảm thấy, nếu không có nam nhân để dựa vào thì sẽ không an toàn, không dám ở bên ngoài một mình. Nhưng mà, ta cũng không muốn đi đâu cũng mang theo một người như vậy, không những phiền toái mà còn khó che giấu. Ta sẽ không ở lại đây quá lâu, mang theo người cũng không dễ chạy.
"Nhưng là. . ." Lục Trúc do dự một hồi lâu, mới chậm rì rì nói: "Ta không biết nên đi nơi nào, lúc mười ba tuổi ta bị bán vào thuyền hoa, trong nhà cũng không có người. Hơn nữa, hơn nữa một mình ta không biết nên sống thế nào, ta muốn đi theo tiểu thư, ngươi lợi hại như vậy, cho dù không thuận theo không dựa vào nam nhân cũng có thể sống tốt."
Mấu chốt chính là, nam nhân bên ngoài nhiều như vậy, ai biết có gặp phải cặn bã hay không? Tuy rằng Lục Trúc không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng bộ dạng cũng không tồi. Một bộ dạng không tồi, tiền tài lại mang nhiều, ở nơi nào cũng không an toàn. Nàng không muốn đi ta cũng biết, thế nhưng, ta thật sự không muốn mang theo một người như vậy.
"Ngươi có thể chọn một thôn xóm rồi ổn định, chỉ cần không để lộ tiền tài, đừng quá nổi bật, nữ nhân cũng có thể sống tốt, nếu ngươi thật sự lo lắng, ta có thể dạy ngươi một chiêu." Ta nói, một cước đá vào cái bàn bên cạnh, cái bàn bị lực mạnh đánh sâu vào, phát ra tiếng vang to rồi gãy thành mấy tấm ván gỗ: "Gặp nam nhân tốt thì ngươi bắt, gặp nam nhân xấu thì ngươi đá phía dưới của hắn cho phế thì thôi, chỗ này là gốc rễ của nam nhân, bị trọng thương thì không có tinh lực mà tìm ngươi phiền toái. Chỉ cần chiêu này luyện được tinh chuẩn, cho dù gặp một cái hay một tá nam nhân, bọn họ cũng đều nằm sấp dưới chân ngươi!"
Ta thấy hai mắt Lục Trúc trừng lớn, ngây ngốc như bị thứ gì làm khiếp sợ, sắc mặt vô cùng kinh hoàng. Trong lòng ta cảm thấy, nha đầu này thật sự là giác ngộ chưa đủ, ta vươn tay, vỗ vỗ vai nàng, cảm giác thấy thân thể nàng run lên một chút, ta lời nói thấm thía mở miệng: "Yên tâm, đây là kinh nghiệm của ta."
Sắc mặt Lục Trúc trắng xanh, ánh mắt đặt ở cặp chân nhỏ của ta.
Ta lạnh nhạt nhìn nàng: "Ăn cơm đi, đợi lát nữa ra ngoài có người hỏi, ngươi phải nói cái bàn là ngươi làm hỏng, yên tâm ta sẽ đền tiền giúp ngươi." Nói xong một câu này, ta ngẩng đầu, trạng thái mềm mại đi lên trước, chân có hơi run lên. . .
Cái bàn quả là. . . Cứng rắn hơn thứ kia của nam nhân, thấy quá nhiều công trình bã đậu, ta quên mất không phải tất cả đều là công trình bã đậu, quá cứng rắn rồi! Nếu không phải ta tập trung đá ở một điểm, cái bàn cũng sẽ không bị đá hỏng. Nhưng mà, chân thật là. . . Đau đau đau đau đau đau đau chết mất!
Lục Trúc khó khăn lắm mới phản ứng kịp, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, đi tới đỡ ta. Ta nghĩ, có lẽ nàng không biết là ta đá đau chân, mà là giả bộ. Mắt thấy ánh sáng sùng bái toát ra từ trong mắt nàng, khóe miệng ta giật giật, vô cùng lạnh nhạt nhỏ giọng lừa dối: "Nhớ kỹ, không ngoan độc với nam nhân, sẽ là bi kịch của nữ nhân, ngươi thấy các nam nhân có một phòng tiểu thiếp, các nam nhân đi tới đi lui thanh lâu. Chỉ cần ngươi ngoan độc, có nam nhân nào là không tìm được."
Có lẽ phải nói là. . . Ngoan độc như vậy, nam nhân nào dám tơ tưởng?
Lục Trúc có lẽ là sùng bái ta đến mức mù quáng, không hề phát hiện ra câu nói kia có gì không đúng, mạnh mẽ gật đầu rồi gật đầu, ta nghĩ, tùy nàng đi. Dù sao, về sau chịu thiệt cũng không phải ta, để ý như vậy làm gì?
Sau khi đến chỗ ăn cơm, Nam Cung Tra đã đứng ở đây, cười như gió xuân chờ ta, bên cạnh hắn là một quản gia trung niên, một số nha hoàn mĩ mạo đứng bên cạnh hầu hạ. Khác với chỗ của vương gia, mục tiêu phấn đầu cuối cùng của nha hoàn nơi này không phải là lên giường chủ nhân, mà là làm tốt bổn phận của nha hoàn. Không nên nhìn không nhìn, không nên nghe không nghe, không nên nói không nói, chỉ làm chuyện thuộc bổn phận.
Đây coi như là Nam Cung Tra có phương pháp quản lý, hơn nữa nửa người dưới của hắn có kỷ luật hơn vương gia.
"Đói bụng phải không, mau tới đây." Hắn cười, dẫn ta tới ngồi.
Nếu là trạng thái bình thường, thấy bàn mỹ thực lớn đến thế, tám phần là ta bổ nhào qua, nhưng vì diễn cho tốt nhân vật hiện tại, ta cố nén để không chảy nước miếng, nuốt nước miếng cũng nuốt vô cùng cẩn thận. Ta dùng tư thái cực kì duyên dáng ngồi xuống chiếc ghế mà hắn kéo ra, gật đầu một cái với Nam Cung Tra.
Ừm, màu sắc này, mùi này. . .
Chỉ khi bị đồ ăn dụ dỗ, ta mới có thể dễ dàng hỏng mất! Ta cố gắng biểu hiện tao nhã, ăn cơm từng chút một, cho dù là như vậy, ta vẫn là một bát rồi lại một bát. Ta ăn từng miếng nhỏ, động tác cũng không nhanh, hơn nữa bộ dáng ta ăn cơm nhìn cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng, đúng lúc này, đột nhiên quản gia dè dặt đi tới trước mặt Nam Cung Tra, nhỏ giọng nói.
". . . Gia, cơm không có, đồ ăn tuy rằng sắp bưng lên, nhưng mà. . ." Hắn nhìn cái bàn không còn chút đồ ăn nào, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn ta: "Cơm mới bây giờ còn chưa chín. . ."
Ta dừng lại, vô tội chớp mắt vài cái. . . Hình tượng của ta. . .
Ta do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi, công tử. . . Ngài ăn đi, ta đã ăn no rồi."
Một hơi ăn phân lượng hai ngày của người khác có thể không no sao? Bụng của nữ nhân này làm bằng cái gì! —— Ta nhìn thấy tin tức như vậy trong mắt quản gia.
Ta hơi đỏ mặt, quay đầu đi.
Ta không ngờ rằng, nghe được lời nói của quản gia, đầu tiên Nam Cung Tra cẩn người, rồi sau đó đột nhiên bật cười "Phốc" một tiếng. Bả vai hắn run run, nhìn trông vô cùng vui vẻ, là sự vui vẻ không chút giả tạo.
Xin lỗi vì làm trò tiêu khiển cho ngươi! Ta thật muốn nói như vậy, nhưng ta biết ta không thể.
Vì thế, ta vô tội nhìn hắn, mặt còn ửng đỏ. Chỉ lộ ra một đôi mắt và lộ toàn bộ khuôn mặt vẫn là có khác biệt, sau khi lộ ra toàn mặt, hắn sẽ không thể chỉ nhìn mắt của ta, cũng không thể không nhìn ra sự thực là ta hoàn toàn khác nữ phụ. Hơn nữa, bởi vì tác giả là mỹ nhan khống (yêu thích mỹ nhan), cho nên ta có thể vỗ ngực cam đoan, toàn bộ tiểu thuyết không tìm được một nữ nhân nào đẹp hơn ta. . . Ngoại trừ nam nhân.
"Không nghĩ tới, cô nương còn có một mặt thẳng thắn như vậy." Hắn cười, lông mày cong cong, có phần giống bộ dáng khi làm chuyện xấu mà ta tưởng tượng. Đương nhiên, ta biết hắn không muốn làm chuyện xấu.
Ăn nhiều là thẳng thắn sao? Bởi vì hình tượng sụp đổ nên gọi là thẳng thắn sao? Ta có phần không hiểu, những việc không nghĩ ra thì ta sẽ không phí đầu óc suy nghĩ nữa. Ta nghi hoặc nhìn hắn vài lần, liền mở miệng nói: "Tuy rằng chủ nhân còn ở đây, nói như vậy thật thất lễ, nhưng là, xin cho ta đi nghỉ ngơi trước. . ."
"Ừm? Bụng ngươi còn đói sao? Nếu còn đói, có thể gọi người mang đến chút điểm tâm." Hắn nói xong, thân thể đang định xoay người đứng lên của ta giống như bị định trụ.
Nam Cung Tra phát hiện điểm này, ý cười càng thêm rõ ràng, nhưng đáng chết là, ta phát hiện chân của ta không nhấc lên được giống như dính vào mặt đất. Hơn nữa ta bỗng thay đổi thành vẻ mặt hết sức chính trực nhìn Nam Cung Tra, ta cảm thấy hiện tại chân ta không đau, eo không mỏi, đi thang lầu cũng dễ dàng, thân thể vô cùng khỏe mạnh, ăn cơm thật ngon!
Ta vẫn muốn, nói: "Còn đói. . . một chút."
Trong lúc này, ta phát hiện biểu cảm mặt than của quản gia sứt mẻ một chút, ta phát hiện thân thể của nha hoàn xung quanh hơi lay một chút, ta còn phát hiện sự sùng bái của Lục Trúc bên cạnh ta tăng thêm một bậc, ta càng phát hiện. . . Nam Cung Tra cười thật xán lạn.
Trước đây không lâu, ta quỳ gối dưới chân bàn ăn của vương gia, hiện tại, ta tiếp tục bại dưới chân bàn ăn của tra nam. . .
Lục Trúc đã quen với việc ta ăn nhiều hơn nữ hài bình thường một chút, hơn nữa không hề kén chọn, cho nên ta ăn cứ ăn, ngoại trừ độc dược và vật bài tiết. Nhưng là, có lẽ nàng không nghĩ tới, ta lại biểu hiện khác với sự tưởng tượng của nàng.
Cơm chiều qua đi, eo nhỏ của ta không thể xoay một cách bình thường, cái eo vốn yểu điệu nay có thêm một cái bao nho nhỏ. . . Tiếc là bên trong không có em bé, mà là ăn quá nhiều. Ta cảm thấy bộ dạng của ta có hơi ngốc, vì thế ta hỏi Lục Trúc bên cạnh.
"Nhìn ta trông ngốc sao?"
Lục Trúc lắc đầu: "Tiểu thư thật đáng yêu."
Lục Trúc lớn hơn ta ba tuổi, xem như là tỷ tỷ, nàng khen ta đáng yêu, ta còn có thể chịu được. Ta quay đầu, chỉ thấy Nam Cung Tra vẻ mặt tán thành nhìn ta, làm ta không khỏi nhìn trăng tự hỏi. . .
Không phải ta. . . Biến dạng rồi chứ?
Chỉ có nữ hài tử không xinh đẹp mới có thể được khen đáng yêu, những lời này không biết ta nghe được từ đâu, nhưng sau khi nghe ta lập tức nghĩ là thật rồi! Vì thế, trong phút giây này, ta ưu sầu. . . Thân là nữ chính, ta biến dạng, quầng sáng của nữ chính cũng sẽ cách ta mà đi? Sự ưu sầu liên tục quấn lấy ta cho đến sáng ngày hôm sau.