Vẫn là y quán trước kia, địa điểm vẫn ở chỗ này, đèn lồng treo ở trên vẫn là đèn lồng lúc trước, không có gì thay đổi. Trên cửa không có bụi, bên trong hẳn là có người. Ta để A Tam cõng sẹo ca, cùng Lục Trúc tiến lên gõ cửa, "cốc cốc" tiếng đập cửa vừa vang lên, bên trong liền truyền tới tiếng bước chân, thêm vào đó là một tiếng nói non nớt của nam hài.
"Đến đây đến đây!"
Cửa được mở từ bên trong, dược đồng trẻ tuổi quen mặt thò đầu ra, sau đó, hắn thấy được khuôn mặt cười xán lạn của ta, bị dọa đến mức nhanh chóng lui về phía sau một bước: "Lại là ngươi, không phải ngươi chạy rồi sao?"
Tay ta kéo người lại, nghiêm túc nhìn hắn: "Tâm thầy thuốc như cha mẹ, các ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu chứ!"
Hắn giãy giụa: "Nhưng mà, nếu ngươi lại mang một đám người kỳ quái đến bao vây nơi này của chúng ta thì làm sao bây giờ, lần trước vì ngươi mà không ai dám đến y quán suốt một tháng."
"Yên tâm đi, lần này chúng ta chỉ có bốn người, A Tam đi lại."
A Tam cõng người đến bên cạnh ta, dược đồng phản xạ có điều kiện nhìn vào một bộ phận nào đó trên người sẹo ca, giọng nói của hắn thật yếu ớt: ". . . Lại gãy?"
“Không phải, sao ngươi có thể nghĩ như vậy chứ? Thật không thuần khiết. Mau, mang ta đi vào tìm đại phu!" Ta nói, đẩy dược đồng đi vào bên trong. Dược đồng vốn là thà chết không theo, nhưng ta liếc mắt ra hiệu để Lục Trúc đi tới bưng kín miệng hắn lại, hắn không muốn theo cũng phải theo rồi.
Chúng ta đi vào cửa, nhanh chóng đóng cửa, sau đó lại đi vào bên trong.
Khi đi vào trong phòng, chúng ta gặp một lão giả vừa khoác áo ngoài đang mò mẫm đi tới bên này, bởi vì tuổi cao, mắt hắn không được tốt lắm, khi chúng ta đến gần, hắn mới nhìn thấy nơi này đứng vài người. Lão nhân không hổ là từng trải, cho dù là như vậy cũng thật lạnh nhạt.
Dược đồng hiển nhiên không lạnh nhạt như đại phu, ta để Lục Trúc buông tay, hắn lập tức kinh hoảng chạy đến cạnh lão giả, lớn tiếng nói: "Lão gia, cô nương kia lại tới!"
Lão đại phu trách cứ nhìn qua, chậm rãi nói: "Đã nói với ngươi rồi, đừng mỗi lần đều hốt ha hốt hoảng, làm cho người ta chê cười." Giáo huấn xong dược đồng, lão nhân quay đầu nhìn về phía ta, hắn đến gần một bước nhìn ta rồi lại nhìn ba người khác, cuối cùng ánh mắt đặt ở trên người người nào đó đang quy túc.
"Cô nương xin nén bi thương." Nhìn xong, lão giả lạnh nhạt nói như vậy.
Ta cười thân thiện tiến lên một bước: "Chỉ là quy tức thôi, lần này lại phiền toái đại phu, xin giải hết độc trên người hắn, ngay cả thứ kia bị gãy ngươi cũng có thể chữa được, loại trình độ này nhất định chỉ là việc nhỏ." Ta nói, phất tay với A Tam, để Lục Trúc và A Tam đặt người xuống giường bên trong.
Đại phu bị buộc không thể không trị, đành phải tiến lên một bước, bắt mạch.
"Không mạch đập."
"Có!" Ta lấy một cây trâm bạc trên đầu, đâm xuống một huyệt đạo của sẹo ca: "Bình thường hắn tốt nhất là nên tự tỉnh lại, nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép. Nhưng nếu vì ngoại lực mà tỉnh thì sẽ có khả năng bị nội thương, ừm, dù sao trúng độc cũng coi như bị thương, cùng chữa đi."
". . . Xuống tay thật ngoan độc."
Sẹo ca bị đâm một chút bật dậy giống như xác sống, ta nhanh chóng chuyển vị trí, một giây sau, lão đại phu ngồi bên cạnh bị hắn phun một mặt máu đen.
Thấy vậy, ta lập tức vỗ tay: "Làm tốt lắm bạn hữu, đầu tiên là quyết đoán quy tức để độc tố không thể tiến vào nội tạng, hiện tại lại một hơi hộc ra hơn phân nửa máu độc!"
Sẹo ca bị nội thương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn ta, nhìn nhìn ta rồi nhìn về phía đại phu mặt đầy máu đen, nhìn xong, hắn hơi ngượng ngùng nói với đại phu: "Thật ngại quá, vợ nhà ta rất nghịch ngợm rồi. Vị này là đại phu phải không, ngươi có cần đi lau mặt trước không?"
Đại phu lạnh nhạt nhìn ta một cái, nói với dược đồng bên cạnh: "Ta muốn lau mặt. . ."
"Vâng lão gia, ta lập tức đi lấy khăn ướt."
Khi dược đồng chạy đi, sẹo ca ôm ngực, lại nôn một búng máu. Ta nhanh chóng lui về sau vài bước, cầm trâm nhét vào trong tay Lục Trúc. Lục Trúc cả kinh, phản xạ có điều kiện nhét vào tay A Tam, A Tam nghi hoặc, thấy chúng ta đưa đẩy, cuối cùng đưa trâm cho đại phu.
Đại phu cầm trâm của ta, không phải bác được. Cuối cùng, đưa cho sẹo ca ở trước mặt.
Ta tiến lên cầm lấy tay sẹo ca: "Ta đã ngăn cản, nhưng đại phu nói ngươi phải tỉnh lại mới có thể giải độc trên người ngươi, ta đành đưa thứ này cho hắn."
Đại phụ không còn lạnh nhạt: "Tiểu cô nương, ngươi không thể như vậy. . ."
Ta nhanh chóng quay đầu đặt tay sẹo ca vào trong tay đại phu, thành khẩn nói: "Xin bắt mạch lần nữa, ngài nhất định có biện pháp giải độc có phải không?"
Lão đại phu bất đắc dĩ nhíu lông mày trắng, lại bắt mạch, bắt mạch xong, hắn nói: "Độc trên người công tử lão hủ chưa từng gặp qua, nhưng mà, cũng không phải không thể giải. Nơi này của ta có một viên thuốc có thể giải bách độc, nhưng mà, đây là tiên đế ban cho, vô cùng trân quý, khắp thiên hạ chỉ có một viên. . ." Nói tới đây, lão đại phu ngừng lại, tay vuốt râu, vẻ mặt trang B [] nhìn ta.
[] Hành vi khoe khoang, ra vẻ.
Sẹo ca nghe thấy lão đại phu nói đến tiên đế, ánh mắt lóe lóe, lại không nói cái gì.
Mà ta, nước mắt bỗng chảy xuống, một tay chỉ vào sẹo ca, một bên mở miệng: "Đại phu, tâm thầy thuốc như cha mẹ, ngươi làm sao có thể thấy chết mà không cứu nhi tử của mình! Hơn nữa, ngài từng là ngự y trong cung, ngài không chỉ là cha mẹ của riêng một người mà là cha mẹ của tất cả mọi người trong thiên hạ, tấm lòng hiền từ của ngài, sao có thể chịu được việc nhi tử của mình trúng độc vì không thể trị mà bỏ mình!"
Sẹo ca vô cùng bất đắc dĩ bắt lấy móng ngọc đang chỉ về phía hắn, nhìn ta. Ta lập tức xụ mặt, lúc trước Lục Trúc nói ta dán sẹo của hắn thành hình hoa cúc, che mất mắt hắn rồi. Ta nghĩ vậy, sợ hắn tỉnh lại không nhìn thấy, chỉ có thể nhịn đau xé toang nửa đóa hoa, hiện tại vết sẹo trên mũi hắn biến thành hình quạt. . .
Vừa rồi ta đâm hắn, biết hắn nhất định sẽ phun máu, cho nên thuận tay kéo khăn che mặt của hắn, hiện tại thị giác công kích trực diện làm ta có phần không chịu được.
"Gọi ta Tiểu Hoa là được rồi. . ." Ta nói như vậy.
Hắn nhíu mày: "Vì sao ta cảm thấy ngoại trừ ta vừa bị nội thương, trên mặt trên tay trên bụng đều đau đớn ở những mức độ khác nhau."
"Đại phu đánh." Ta lập tức trả lời, Lục Trúc phụ họa gật đầu.
Sẹo ca biết rõ ta cùng Lục Trúc không tốt lành gì, vì thế hắn đưa mắt về phía A Tam có vẻ thành thật, đứng cũng thành thật, vẫn luôn luôn thành thật.
A Tam thấy tầm mắt của hắn, nghĩ một lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Chính ngươi ngã chảy máu."
Đại phu vô tội bị hãm hại nhiều lần tức giận đến mức râu cũng run lên, hắn phẫn nộ đứng dậy, đi ra bên ngoài. Đúng lúc này, dược đồng cầm khăn ướt đã trở lại, hắn vừa cầm khăn lau mặt, vừa nói: "Các ngươi cứ tán gẫu đi, chờ đến khi mạng của vị tiểu ca này không có. . . Mới biết sai."
Thấy bộ dáng rung đùi đắc ý của đại phu, ta lau nước mắt, vẻ mặt bi thảm: "Đại phu, ngài không thể thấy chết không cứu."
"Các ngươi không có thái độ cầu lão phu cứu mạng!" Lão đại phu hất cằm, râu mép vểnh lên.
"Phải thế nào ngài mới bằng lòng cứu?" Ta vội vã hỏi.
Đại phu đi ra bên ngoài, bảo ta đi theo sau hắn, ta nhìn mấy người trong phòng, vẫn là đi theo. Lão đại phu không để bất cứ kẻ nào đi tới, chỉ mang ta đến một chỗ khá xa mới nói: "Muốn ta lấy thuốc ra cũng không phải không thể, nhưng mà, lão hủ muốn một lời hứa hẹn từ cô nương."
"Cái gì?" Ta không hề nghe hiểu.
Lão đại phu chắp tay sau lưng, bộ dáng đắm chìm trong chuyện cũ: "Nếu có một ngày, nhà của ta gặp chuyện gì, xin cô nương bảo vệ mạng sống của người nhà ta."
Nghe đại phu nói lời kỳ quái, ta nhịn không được lui về sau vài bước, chăm chú nhìn bóng lưng của lão nhân gia này. Trước kia còn chưa phát hiện, hiện tại nhìn bóng lưng của hắn, hình như có hơi... quen thuộc. Đúng rồi! Trước đó trong hình ảnh nhìn đến từ sẹo ca cũng có một bóng lưng như vậy. Có lẽ bởi vì đây không thuộc về tình tiết của ta, cho nên ta không thấy rõ mặt của những người trong hình ảnh, nhưng ta nhớ được, có một lão nhân gia quỳ gối trước mặt hoàng đế cầu tình cho quý phi.
Không phải là người này chứ? Ta nhếch lông mày. Lão đại phu đã nói như vậy, tám phần là làm chuyện gì trái với lương tâm, không khéo hắn còn biết thân phận thật của ta. Nhưng mà, lão nhân gia này biểu hiện cũng quá lạnh nhạt một chút, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Ta nghiêm túc suy xét một hồi, vẻ mặt thần côn mở miệng: "Ngươi chính là người đưa ta ra khỏi cung mười sáu năm trước?"
Ta thốt ra lời này, lão đại phu lập tức khiếp sợ nhìn ta, từ ánh mắt buồn bã của hắn, ta phát hiện một việc —— ta nói chính xác rồi!
Hai mươi năm trước, chuyện giữa mẫu thân của ta và mẫu thân của sẹo ca, ta vốn chỉ biết một chút, hiện tại ta lại biết thêm. Kết hợp tất cả, chuyện hai mươi năm trước hẳn là như vậy.
Hai mươi năm trước, mẫu thân ta bị hưu, trước khi rời đi bị nữ phụ ác độc hạ độc. Khi đó mẫu thân đã có thai, đương nhiên, trong bụng nàng không phải là ta. . . Mà là đại công chúa vừa sinh ra đã chết. Năm nay ta mới mười sáu tuổi, đây lại là chuyện hai mươi năm trước.
Hơn nữa, nữ phụ ác độc, chính là thân muội muội của mẫu thân. Hai nữ một nam, lại là tình tiết cẩu huyết hai tỷ muội một nam, ta không muốn nhiều lời. Đây là chuyện xưa thế thân rối rắm nhất mà ta từng biết. Nam nhân là phụ hoàng của ta vốn yêu là muội muội, nhưng lại cưới tỷ tỷ bộ dạng giống muội muội, cũng là mẫu thân của ta làm thái tử phi.
Sau này muội muội trở lại, hắn vì bày tỏ chân tâm hưu mẫu thân ta, hưu người ta xong, phát hiện mình yêu chính là mẫu thân của ta, sau đó đi tìm. Nhưng mà, khi hắn tìm được thì mẫu thân đã trúng độc, nhưng lại có thai rồi. Khi đó thái tử cũng đã thành hoàng đế, hắn đón mẫu thân ta vào cung, nhưng đây chưa phải kết cục hoàn mỹ, bởi vì mẫu thân bị muội muội thiện lương nhẫn tâm hãm hại.
Vốn luân phiên bôn ba đã làm cho thân thể mẫu thân vô cùng không tốt, bị đón vào cung lại gặp vài lần hãm hại, thai nhi không ổn định nhưng lại bị hoàng đế hiểu lầm đè nặng XXOO vài lần. . . Đứa nhỏ này có thể sinh ra đã là kỳ tích! Sinh xong nhưng trong người có độc liền chết lập tức. . . Việc này không hề làm người ta kinh ngạc.
Hình ảnh ta nhìn đến từ sẹo ca, đại khái là mẫu thân và hoàng đế cặn bã giải trừ hiểu lầm, hơn nữa đã biết ai là độc thủ phía sau, đại công chúa vừa sinh ra đã chết, làm cho thân thể của mẫu thân đã trở thành hoàng hậu càng kém hơn.