Sẹo ca nghe ta nói, sờ tay vào trong ngực, quả nhiên lấy ra một khối đen như mực.
"Trước khi đi ta thuận tay mang theo huyết ngọc trên người Giáo chủ, vì vậy, phía trên này lại có thêm một chữ."
"Ngươi ngay cả đồ của giáo chủ nhà ngươi cũng lấy, thật sự là rất tà ác." Ta vừa nói, vừa nhìn đồ Sẹo ca lấy ra, phía trên kia quả nhiên lại có thêm một chữ.
"Nếu muốn xuyên. . . . . . Cái gì?"
"Không biết, vật này vốn đặt ở chỗ để thuốc, ta không tìm được thuốc, chỉ tìm được cái này, ta nghĩ cái này cũng có thể. . . . . . Trừ sẹo." Đại khái ngay cả Sẹo ca cũng không tin tưởng bản thân mình, bởi vì lúc nói lời này có chút phấn khích: "Ta đã từng hoài nghi phía trên này chính là bản đồ kho báu."
"Ngươi hoài nghi rất hợp lý!" Ta gật đầu, như vật đáng tin hơn so với việc có thể trừ sẹo. Lúc này ta đột nhiên nghĩ tới, mỗi lần hắn trộm hình như đều là ngọc trên người nam chính, tất cả việc này có liên hệ gì với nhau hay không? Ta cảm thấy bóng đèn trong đầu ta đột nhiên sáng lên.
"Bạn hữu, làm sao ngươi biết trên người người nào có ngọc?"
Sẹo ca lật vật đen như mực lên, phía sau có bảy cái tên, tên tuổi ba người đã trộm qua cũng ở phía trên.
Sau khi thấy được cái này, ta đột nhiên hùng tâm vạn trượng: "Cái này, cùng cái này, cứ để ta lo!" Ta vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Hiện tại mục tiêu nhiệm vụ số bốn đã xuất hiện, số năm cũng cách không xa, chỉ cần trộm toàn bộ ngọc của bọn họ, đại khái cũng biết được chuyện gì xảy ra, cuối cùng ta cảm thấy, tình thế này là phát triển theo hướng tích cực."
Ta vẫy vẫy tay với Sẹo ca: "Ngài từ đâu tới liền về lại nơi đó đi, ta đi lôi kéo giá trị hận thù đây."
Ta vừa nói sẽ muốn xoay người, lại bị Sẹo ca kéo lại.
"Không biết là ai bảo ta không có nhà để về, không biết là ai bảo ta rơi xuống vách núi, không biết là ai bảo ta biến thành đối tượng đuổi giết số một của Ma giáo."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết bọn họ đuổi giết ngươi?"
"Sau khi ra khỏi nơi này có thể không bị đuổi giết sao? Ngươi ngược lại nói một chút coi. . . . . ."
"Dịch dung đi, tóm lại, chớ quấn ta." Ta hất tay của hắn ra, tiếp tục đi, lại bị kéo lấy cổ áo sau.
"Bạn hữu, không thể xé nữa, xé nữa ta liền thật sự trở thành dã nhân rừng núi đấy, cũng không nhìn một chút trang phục của ta đã rách nát thành cái dạng gì rồi."
"Ta thật vất vả bò lên bờ, ngươi lại đuổi ta đi? Ngươi muốn ta đi đâu."
"Nhưng sự tồn tại của ngươi rất là trở gại với chuyện ta phải làm sau này."
"Ta không tin."
"Ngươi phải tin!" Ta chăm chú nhìn hắn: "Đầu tiên, ta phải khiến số bốn yêu ta, khiến số năm ghen tỵ thành cuồng. Sau đó, ta hào phóng tuyên bố ta yêu một người hoàn toàn khác, sau đó thu lấy giá trị hận thù của bọn họ."
Sẹo ca thuần thục nhíu mày với: "Ta chính là người ngươi yêu kia."
Ta thở dài với hắn, người này lúc này làm sao cố chấp làm sao khó dây dưa như vậy chứ.
"Ta gắng gượng để cho ngươi lặng lẽ đi theo sau ta, chú ý, là lặng lẽ, ngươi không thể để cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Thật ra như vậy cũng tốt, ngươi đi theo ngược lại tương đối an toàn, cho dù ta phải chết cũng phải kéo theo một tấm đệm lưng đúng không?"
"Tai họa do trời, vợ, chúng ta đều sẽ không chết."
"Ngươi dám gọi vậy sao? Ngươi không phải biết đây là Thiên Lôi sao!"
Sẹo ca cười với ta một tiếng: "Ta mới vừa rồi đã phát hiện, chúng ta không phải huynh muội thực sự, cho nên ta không có áp lực."
"Ngươi phát hiện cái gì, đó không phải là tự ta nói ra khỏi miệng sao? Không cần một bộ ngươi rất thông minh có được hay không? Gặp qua ngu xuẩn cũng chưa từng thấy qua ngu xuẩn như vậy!"
"Ngươi chán ghét ta ở điểm nào, ta đổi."
"Miệng tiện." (Tiện = đê tiện, ti tiện)
". . . . . ." Miệng tiện, là một loại cá tính, một loại nhân cách, một loại tập quán, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi.
"Ngươi vừa rồi cao hứng vì chúng ta không phải là huynh muội đúng không? Nhưng cao hứng thì sao, rời khỏi thân thể này, ta liền sẽ không biết đi nơi nào. Cho nên không nên mê luyến tỷ, tỷ chỉ là một truyền thuyết." Ta dương dương tự đắc ngóc đầu nhỏ lên, nói như vậy.
Sẹo ca vô cùng bất đắc dĩ nhìn ta: "Ngươi không cần chịu trách nhiệm, trước lúc ngươi phải đi nói với ta một tiếng."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Mức độ thấp nhất, ta muốn trước khi ngươi rời đi, là ở trước mặt của ta."
"Thật ra miệng của ta cũng rất hư, nhân cách cũng hư, còn không phải là người tốt, luôn muốn hại người. Làm sao ngươi cứ chấp nhất ta như vậy chứ? Không nghĩ ra." Ta nỗ lực biểu đạt sự nghi ngờ của mình.
Sẹo ca cười nhìn ta: "Ngươi rất chân thật, có lẽ phải nói là, ngươi là người duy nhất chân thực ta từng gặp."
Ta đột nhiên cảm thấy, Sẹo ca thật đáng thương. Nhưng điều này còn chưa đủ để dao động ta, dù sao ta là người có tâm địa sắt đá.
"Ta sẽ cố gắng, yên tâm, ngươi biết ta là loại người trước khi người khác tổn thương ta, sẽ hung hăng tổn thương người khác. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không khiến bản thân ăn thua thiệt. . . . . ." Ta vừa nói vừa chạy về sơn động, đem quả dại tên sát thủ kia lưu lại ra, nhét vào trong tay Sẹo ca: "Lấp đầy bụng đi, chờ một lát người kia sẽ trở về, ngươi tìm nơi nào đó tránh đi, người kia là nhân vật mục tiêu. Yên tâm, ta sẽ lấy được ngọc, không làm được vật kia còn có liên quan tới ta."
"Nhưng bên ngoài rất lạnh." Sẹo ca cau mày lông cắn trái cây, bộ dáng rất là đáng thương.
Ta quay đầu, đưa cây đuốc cho hắn: "Chính ngươi nhóm lửa sưởi ấm, nhớ đi xa chút, không nên bị phát hiện."
Sẹo ca cúi đầu, nhìn lòng bàn tay ta bị nhánh cây quẹt bị thương, hắn tự tay chạm vào vết thương kia, nhẹ nhàng mở miệng: "Đau không? Đâu thì nhớ phải nói. Cổ họng ngươi cũng thực khàn rồi mà còn nói nhiều như thế."
Hắn không nói như vậy, ta cũng muốn quên ta còn đang bị bệnh.
"Không nên bày ra bộ dáng khổ sở vì ta, ta cũng không phải rất khó chịu, so với những đau thương ta từng trải qua rồi, đây không coi là gì cả. Đừng quên, lúc trước ta tự rút mũi tên, so với cái này còn đau hơn nhiều." Đừng tưởng rằng làm như vậy ta liền sẽ cảm động, ta mới sẽ không. . . . . . hẳn là không nên.
Thời điểm ta nói xong những lời này, Sẹo ca đột nhiên nhảy lên cây, dùng lá cây dấu đi thân hình của mình. Ta quay đầu, quả nhiên thấy sát thủ quân trở lại.
Ta gặp được người, lập tức khôi phục thành bộ dạng nhu nhược bệnh nhân nên có, mà không phải là vô cùng vui vẻ.
Hắn nhìn thấy ta đứng ở bên ngoài, lập tức tiến lên mấy bước, khẽ đỡ ta.
"Sao lại ra ngoài này, ngươi bây giờ có bệnh trong người, không thể phơi gió."
"Ở bên trong quá buồn bực, như thế nào, ngươi tìm được cửa ra sao?"
Hắn hướng ta gật đầu một cái: "Ngươi nghỉ ngơi chút nữa đi, ta dẫn ngươi ra ngoài."
"Được."
Ta nhu nhược bị hắn dìu vào trong sơn động, ngồi xuống trên cỏ khô, đợi một hồi, ta mới do dự mở miệng: "Thật ra thì, ta hiểu sơ y thuật, ngươi có thể giúp ta đi tìm một chút dược thảo hay không, vết thương trên người ngươi cũng phải xử lý một chút nữa."
Thấy ta nói như vậy, hắn lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người ta, mở miệng nói: "Cái này không thành vấn đề, ngươi nói muốn cái gì, ta lập tức đi tìm."
"Liền phiền toái ngươi." Ta vừa nói tạ ơn, vừa miêu tả cho hắn hình dáng của mấy cây thảo dược. Lúc nói lời này, ta nhìn khắp nơi trên người hắn, xác định trên người hắn không mang đồ có liên quan đến ngọc, ta hơi mất mát. Chỉ là, hiện tại hắn không mang ngọc cũng không sao, ta tin tưởng số năm sẽ rất nhanh đi tìm.
Hắn gật đầu với ta một cái, liền xoay người đi ra ngoài.
Ta ngáp một cái, an tĩnh chờ trong sơn động. Mặc dù người nọ là sát thủ, tuy nhiên được thiết định vô cùng đơn thuần, tâm chí còn không kiên định. Sau khi lăn lộn mấy vòng trên cỏ khô, ta thấy hắn còn chưa trở lại, liền bắt đầu nhàm chán đếm ngón tay. Nếu như trước buổi trưa chúng ta còn chưa rời khỏi nơi này, nhất định phải giải quyết vấn đề thức ăn, buổi sáng ăn trái cây cũng được, buổi trưa thế nào cũng phải có chút thịt.
Ta sờ sờ bụng của mình, không được, càng nghĩ càng đói.
Đang lúc ta xuất ra thần, ta cảm thấy trước mặt của ta đột nhiên phất qua một trận gió lạnh. trận gió lạnh này khiến cho ta toàn thân lạnh lẽo, cũng khiến ta hoài nghi. . . . . . Đây là không phải số năm tới chứ? Hơn nữa còn ở nơi nào đó nhìn thấy ta, hiểu lầm cái gì?
Ta đây cũng thật sự bị đau khổ dồn ép, ta cái gì cũng chưa kịp làm đâu. Nhưng lúc này ta lại không thể nhìn khắp nơi, không thể làm gì khác hơn là giả bộ mình cái gì cũng chưa phát hiện, bộ dáng nhu nhược ngã xuống. Bởi vì có thể hiện tại ta đang bị người vây xem, ta liền nhàm chán đến lăn trên mặt đất cũng không được.
Ta nhàm chán chờ, sắp đến buổi trưa mới nhìn đến số bốn trở lại, hắn trừ cầm theo thảo dược, còn cầm về một con chim.
"Ngươi trở lại."
Hắn hướng ta gật đầu một cái, đi tới bên cạnh ta: "Ta đi xử lý con gà rừng này trước, ngươi tốt nhất nghỉ ngơi, thảo dược này trước mắt không có biện pháp xử lý, đợi đi ra ngoài rồi hãy nói." Hắn nói xong, đem thảo dược đặt ở trước mặt ta.
Ta chọn ra một chút, đặt ở trước mặt hắn: "Cái này, có thể đập nát thoa lên vết thương của ngươi, như vậy sẽ nhanh khỏi."
Số bốn gật đầu với ta một cái, bình tĩnh nhìn ta một hồi, mới nói: "Ta biết rồi, ta sẽ đi xử lý vết thương ngay bây giờ."
Tâm tình của hắn hình như không tệ, ta có thể từ trong âm thanh của hắn nghe được. Bởi vì thiết định nhân vật hắn không có biểu cảm gì, vì vậy hắn không cười với ta.
Ta nằm ở này, nhìn hắn đi ra ngoài lại trở về, đi ra ngoài lại trở về, xử lý xong thương thế của mình còn phải xử lý gà rừng, rất bận rộn. Ta nằm ở đó, chỉ cần khi hắn nướng chín xong há mồm ăn là được, thật là vô cùng nhàn nhã.
Bởi vì không có gia vị, chỉ là nướng chín thịt, mùi vị đó dĩ nhiên là chưa ra hình dáng gì, hơn nữa còn có chút chua. Nhưng mà ta lại không chút ghét bỏ, hiền lành ăn hai cái đùi gà. Sức ăn của ta luôn luôn không nhỏ, nhưng lần này ta lại thịt đau đưa những phần thịt khác cho số bốn ăn, mặc dù. . . . . . Ta đã ăn xong phần nhiều thịt nhất rồi.
Ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, số bốn bắt đầu đỡ ta rời đi. Bởi vì ta mắc bệnh, lại là một nữ tử nhu nhược, sau khi đi một lát ta liền bắt đầu mệt mỏi toát mồ hôi, số bốn thấy, lập tức muốn cõng ta. Ta dĩ nhiên là khước từ một hồi lâu, mới rụt rè đồng ý.
Mới nằm sấp trên lưng số bốn, ta lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lúc này số bốn cũng phát hiện không bình thường, cảnh giác nhìn chung quanh một chút.
Ta nhàm chán ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Sẹo ca đứng trên một cái cây cách phía trước chúng ta không xa. Công phu ẩn núp của hắn tốt vô cùng, nằm ở trên cây không tiếng động, tựa như một con côn trùng sáp nhập vào trong thiên nhiên rộng lớn. Nếu không phải là ta cố ý đi tìm, rất có thể sẽ xem nhẹ bỏ qua hắn.
Số bốn quan sát một hồi lâu, lại phát hiện không có động tĩnh gì khác, đành phải cảnh giác cõng ta đi. Ta nằm ở trên lưng hắn, vẻ mặt tươi cười. Bình thường người sẽ nhìn ta chằm chằm như vậy chỉ có nữ phụ, nhưng lần này này. . . . . . Còn rất có một loại cảm giác thành tựu quái dị.
Số bốn cõng ta trên lưng vòng vo hai vòng trên đảo, mới tìm được một kẽ núi, từ nơi này đi ra ngoài, là có thể đến một thôn xóm. Chỉ là, đường núi toàn bộ là đá vụn, không phải đi rất tốt. Đợi đến khi hắn cõng ta ra ngoài, đã qua ba canh giờ, trời đã muốn tối.
Sau khi đi ra, hắn để ta ở bên ngoài thôn, mình vào trong thôn trước dò đường. Ta ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhìn hắn vào thôn.
Được chăm sóc cũng không tệ lắm nên ta đây bày tỏ tâm tình không tệ, ngoan ngoãn chờ tại chỗ, đợi một hồi, chỉ thấy số bốn đổi một thân áo vải sạch sẽ đi ra, trong tay hắn còn cầm một bao quần áo. Đi tới trước mặt ta, hắn mở miệng nói: "Đi trước đổi một bộ quần áo đi, đợi lát nữa chúng ta tìm thêm một chỗ qua đêm."
Ta gật đầu một cái, cầm bọc quần áo hắn đưa tới, tìm một xó xỉnh hẻo lánh đổi y phục. Dĩ nhiên ta chỉ là đổi phía ngoài, bởi vì đang có người nhìn chằm chằm, ta không đổi áo lót. Thay quần áo xong, ta có một loại lòng trung thành thôn cô, tâm tình càng không tệ. Ta theo sau lưng số bốn, mặc hắn mang theo ta đến một nhà trọ nhỏ cũ rách.
"Chưởng quỹ, vẫn còn phòng trống chứ?"
Chúng ta đứng trước quầy, bên trong quầy đứng một lão nhân gia, hình như hắn có chút không thấy rõ người, mắt híp một lúc lâu mới mơ hồ mở miệng: "Có có, hai vị muốn một phòng hay hai phòng? Tiểu điếm của ta cũ rách, chỉ là có thể cho người ở, những thứ khác liền làm không được."
Chưởng quỹ này thật đúng là một lão nhân gia thật thà, chúng ta hiện tại còn chưa bắt bẻ gì, số bốn quay đầu nhìn ta một cái: "Muốn một gian đi, ta có thể ở gần để bảo vệ ngươi."
Ta nghĩ một hồi, mới gật đầu một cái: "Vậy cũng tốt."
Số bốn thấy vậy, lúc này mới quay đầu nhìn về phía lão chưởng quỹ: "Một gian phòng."
Lão chưởng quỹ nghe được, hướng chúng ta gật đầu một cái, mang theo chúng ta đi lên lầu. Phòng trên lầu quả nhiên giống như chưởng quỹ nói, cũ rách chỉ có thể để người trọ, hơn nữa còn chỉ có một cái giường, chăn đều là là miếng vá. Số bốn lôi kéo lão chưởng quỹ đi ra ngoài, đưa bạc, hơn nữa nói mấy câu gì đó.
Chưởng quỹ gật đầu đi ra ngoài một hồi, rất nhanh ôm thêm một cái chăn trở lại.
Số bốn mở miệng nói với ta: "Ta ngả ra đất nghỉ, ngươi ngủ trên giường đi. Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi."
Ta mặt tràn đầy tin cậy nhìn của hắn, nghiêm túc gật đầu một cái: "Cám ơn ngươi chăm sóc ta như vậy."
Số bốn hình như ngẩn ra, theo bản năng vươn tay ra, hình như muốn chạm vào mặt của ta. Nhưng đột nhiên lại thu về, còn lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói: "Sắc mặt của ngươi tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi nằm một hồi, ta sắc thuốc cho ngươi." Hắn nói xong, cũng không đợi ta nói cái gì, vội vã đi ra ngoài.
Ta nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy người này từ trên mặt xem ra cũng không tệ lắm, đáng tiếc kịch tình quá mức cực phẩm. Ta xoay người, vừa định nằm xuống, đột nhiên, cửa sổ trong phòng bị một hồi cuồng phong thổi ra, một hắc y nam nhảy vào.
Đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, lúc này nếu ta sợ hãi kêu lên có tới % cơ hội sẽ bị hàng này điểm á huyệt, vì vậy, ta chỉ là rất bình tĩnh nhìn hắn, nhìn hắn đến gần ta, mà ta không tiếng động nhu nhược lui về phía sau. Hắn nhìn mặt ta, lại nhìn một chút thân thể của ta, nhếch miệng lên thành một đường cong giễu cợt.
Ta từ từ lui về phía sau, thối lui đến giữa giường, ta xoay người, bắt được cái gối gỗ bên trong. . . . . .
Khách điếm này đích xác rất rách nát, gối đầu chính là một miếng gỗ nhét vào bên trong vải rách. Ta thấy hắn còn muốn tới, nắm lấy gối đầu nhìn đầu của hắn, hắn tự nhiên biết ta muốn làm cái gì, lập tức đưa tay đi ngăn cản, nhưng là. . . . . . Hắn đau cũng không phải trên đầu hoặc là cái tay đưa ra ngăn cản, mà là phía dưới.
Nguyên lai ta làm một động tác giả, đổi vị trị chỗ đập.
". . . . . . Ngươi!"
Khi hắn bị đau, ta buông giọng: "Phi lễ a!" Khách điếm cực kỳ nhỏ, ta tin tưởng số bốn lập tức có thể chạy về.
Khi hắc y nam đang sắc mặt khó coi, ta cười, ngay sau đó, số bốn thật nhanh chạy về hướng bên này. Hắc y nam không có cách nào, đành phải chọn cửa sổ mà đi. Trước khi số bốn bước vào, ta lấy ngón út móc móc lỗ tai, sau khi hắn đi tới, ta lại ở trên giường, một bộ nhu nhược hoảng sợ.